Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Chương 238: Tiền lụa song hành
Nam Hi Bắc Khánh
10/02/2021
Không phải một ngày, mà là ba ngày.
Con bà nhà ngươi!
Còn thứ gì khi dễ người hơn thế này không?
Quả nhiên, thằng nhãi này vừa lên sân khấu, là chắc chắn không có chuyện tốt.
Không xem nữa!
Khán giả kiên quyết không xem nữa, Hoa Nguyệt Lâu người ta cũng có kịch nói, nhưng ngày nào cũng kinh doanh, chẳng ngừng diễn một ngày nào cả, người ta chuyên nghiệp là như thế chứ, ai như thằng nhãi nhà ngươi nói ít mà đánh rắm nhiều, hơi tí là ngừng diễn, có chuyện gì khốn nạn hơn vậy không.
Trong lúc nhất thời, tiếng phản đối xùy xùy vang lên rung trời!
Hàn Nghệ cũng thật là vĩ đại, từ khi Phượng Phi Lâu khai trương đến giờ, tiếng vỗ tay, tiếng khen ngợi luôn chỉ dành cho đám Mộng Nhi và Tiểu Béo, còn tiếng xùy xùy chửi rủa thì mãi mãi chỉ thuộc về hắn, chẳng ai cướp nổi.
Hàn Nghệ cũng quen rồi, trong tiếng chửi mằng xùy xùy đầy trời này, vẫn ung dung bình thản, lão tử sinh ra đã là mệnh chịu thiệt rồi, còn sợ éo gì.
Được một lúc lâu, chờ sau khi tiếng chửi rủa tan dần, hắn mới mở miệng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tại hạ vô cùng lý giải tâm tình của các vị hiện tại, nhưng cũng mong mọi người có thể thông cảm cho tại hạ."
Dừng một lúc, hắn nói tiếp: "Bởi vì đây không phải là việc nhỏ. Ngành dệt của Đại Đường chúng ta là đệ nhất thiên hạ, nó đã trở thành một trong các biểu tượng của Đại Đường chúng ta. Phàm nhắc tới tơ lụa, thì chẳng ai là không nghĩ tới Đại Đường chúng ta cả. Cho nên, bất cứ sự thay đổi nào liên quan đến ngành dệt, ta buộc phải đối đãi thận trọng, tránh làm mất mặt Đại Đường chúng ta. So ra thì bản thân kịch nói có vẻ quá nhỏ bé, dù sao thì quốc sự mới là lớn nhất. Thực ra ta cũng không muốn ngừng diễn, bởi vì mỗi khi ngừng diễn một ngày, bọn ta đều phải chịu tổn thất không ít, nhưng ta lại không thể không ngừng diễn, thật đúng là bất đắc dĩ, bất đắc dĩ đó."
"Không sao, không sao, ngươi không cần phải xin lỗi, điều này bọn ta có thể lý giải."
Chợt nghe thấy một âm thanh cao vút vang lên, chỉ thấy Nguyên Liệt Hổ như hạc giữa bầy gà, kích động hét lớn: "Cái máy dệt Tinh Tinh này nếu đúng như Hàn Nghệ nói, thì thật đúng là một việc tốt đối với bách tính, cũng như đối với chúng ta. Tạo phúc cho bá tánh, cũng chính là tạo phúc cho chúng ta. Chỉ vẻn vẹn có ba ngày, các ngươi có cần phải trách móc như vậy không, Hàn Nghệ người ta cũng đâu có dễ dàng gì, chúng ta cần phải ủng hộ Hàn Nghệ mới đúng."
Hàn Nghệ nghe vậy không khỏi sửng sốt. Ai u, đây chẳng lẽ chính là cái gọi là Trương Phi thêu hoa, trong vẻ thô kệch có sự tinh tế đó sao?
Mọi người nhìn Nguyên Liệt Hổ một cái, rồi ngẫm lại, thấy cũng có lý đó, dù sao hiện nay ngành dệt vẫn chưa hình thành một dây chuyền thương nghiệp, hơn phân nửa vẫn là tự cung tự cấp, việc cải tiến máy dệt sẽ ảnh hưởng tới từng hộ gia đình, lẽ ra nên được trọng thị mới đúng.
Bởi vì làm nông và dệt vải là hai ngành trực tiếp chống đỡ toàn bộ kinh tế Đại Đường, cho nên sức ảnh hưởng của máy dệt Tinh Tinh chẳng hề thua kém cày Hùng Phi.
Mấu chốt là tên Hàn Nghệ này nhìn quá gợi đòn, nói chuyện chỉ khiến người khác muốn đập.
Hàn Nghệ thấy mọi người đều trầm mặc, thì vội rèn sắt khi còn nóng: "Bất luận nói thế nào, thì ta vẫn phải xin lỗi mọi người, để biểu đạt lời xin lỗi, trong ba ngày tới, ta sẽ nỗ lực tập luyện cho xong phần tiếp theo của 《 Bán gậy 》, để sớm gặp lại mọi người."
"Phần tiếp theo của 《 Bán gậy 》?"
"《 Bán gậy 》còn có phần sau à?"
"Ngươi không lừa bọn ta đó chứ?"
Mọi người nháy mắt đã quên đi chuyện ngừng diễn.
Hàn Nghệ cười nói: "Ta sao dám lừa gạt mọi người chứ, phần tiếp theo của 《 Bán gậy 》 đã được cấu tứ xong. Giờ chỉ còn tập luyện nữa thôi, nhưng vẫn cần mọi người cho ta thêm chút thời gian, dù sao thì mọi người cũng biết, Phượng Phi Lâu chúng ta luôn yêu cầu mọi thứ phải là tốt nhất. Ít ra thì cho tới hiện tại, Phượng Phi Lâu vẫn chưa có bất kỳ điểm nào khiến mọi người thất vọng, à, ngoài trừ tại hạ ra, đối với cái này tại hạ xin gửi lời xin lỗi sâu sắc."
Mọi người vừa nghe phần tiếp theo của 《 Bán gậy 》 đã cấu tứ xong, đột nhiên vô cùng hưng phấn. Nhưng nghe tới nửa câu sau thì không khỏi bật cười ha hả.
"Nói đúng lắm, ngươi chính là thứ khiến người khác thất vọng nhất đó nha."
"Quá đúng, quá đúng, nếu như Phượng Phi Lâu không có ngươi thì mới gọi là hoàn hảo."
"Hôm nay ta mới phát hiện thì ra ngươi còn có một ưu điểm đấy, đó là tự biết mình."
Tiếng trào phúng vang bên tai không dứt.
Từ đó có thể thấy, sự oán hận của mọi người đối với Hàn Nghệ đã sắp tích tụ thành núi rồi.
Mẹ kiếp! Nếu không có ta, thì các ngươi còn có kịch nói mà xem à? Nếu không có ta, các ngươi còn có cày Hùng Phi và máy dệt Tinh Tinh à? Ta mới là át chủ bài của Phượng Phi Lâu đấy biết không? Lời khiêm tốn của ta mà cũng coi là thật, Hàn Nghệ buồn bực không biết nói gì luôn.
"Tên tiểu tử này cũng thật là lanh đó! Ngay cả cách này cũng nghĩ ra."
Nguyên Liệt Hổ ngồi xuống, cười khà khà.
Thôi Tập Nhận đứng một bên khẽ nhíu mày, nhìn Nguyên Liệt Hổ đang phấn khích nói: "Liệt Hổ, ngươi kích động cái gì vậy?"
Nguyên Liệt Hổ đảo con ngươi nhìn quanh, thấp giọng nói: "Thôi huynh, ngươi có điều không biết, đây đều là những thứ Hàn Nghệ đã sớm dự mưu từ trước rồi."
Thôi Tập Nhận nói: "Cái gì mà sớm dự mưu từ trước?"
Nguyên Liệt Hổ ghé vào tai Thôi Tập Nhận thì thầm vài câu.
Thôi Tập Nhận nghe xong khẽ gật đầu, nói: "Thì ra là vậy."
Nguyên Liệt Hổ cười hắc hắc nói: "Ngươi nói xem tên tiểu tử này có phải quá lanh hay không? Chẳng giấu gì ngươi, ban đầu ta cũng không tin là hắn có thể làm được, nhưng bây giờ xem ra, hắn tuyệt đối có thể làm được."
Thôi Tập Nhận khẽ 'Ừm' một tiếng.
Nguyên Liệt Hổ liếc nhìn Thôi Tập Nhận, chỉ gãi đầu chứ chẳng nói thêm gì nữa.
Nhờ việc tiết lộ tin nóng 《 Bán gậy 》, mọi người rốt cuộc cũng có chút an ủi, mang theo chút chờ mong rời đi.
"Phù! Không thể ngờ được mở cái thanh lâu mà mệt như vậy, vẫn là đi dạo thanh lâu sướng hơn!"
Hàn Nghệ vất vả lắm mới lừa cho đám người ra về, vừa lau mồ hôi vừa bước xuống dưới, nhưng khi vừa xuống tới nơi, liền nhìn thấy hai cái mặt già đang trầm ngâm nhìn mình, vội vàng hành lễ nói: "Tiểu dân tham kiến Quốc Cữu Công, Hữu Phó Xạ."
Trưởng Tôn Vô Kỵ có vẻ không vui nói: "Ngươi nói nghe thật sảng khoái, nhưng ngươi có biết rằng, nếu chỉ dựa vào những lời vừa rồi của ngươi, ta đã có thể sai người bắt ngươi rồi, máy dệt đâu phải là ngươi nói bán, là có thể bán."
Đường triều mặc dù rất cởi mở, cũng không áp bức thương nhân tới chỗ chết, nhưng vẫn tuân theo giai cấp 'Sĩ nông công thương', chủ yếu vẫn tôn sùng nông nghiệp, đối với thương nghiệp thì quản lý vô cùng nghiêm khắc, còn may Bình Khang Lý là vùng không ai quản, nên Hàn Nghệ mới có kẽ hở mà lách. Chứ những thương phẩm thông thường, đều chỉ cho phép giao dịch trong chợ quan, trước đó còn phải trải qua kiểm tra đủ thứ, đủ tiêu chuẩn mới được vào chợ quan, còn những công cụ chế tạo thì bắt buộc phải phù hợp với kiểu dáng triều đình quy định, nếu không thì đều xem là phạm pháp, máy dệt cũng là một trong những thứ đó.
Mẹ kiếp, đám triều đình này quản đủ nhiều đó, may mà ta còn giữ lại chiêu khác. Hàn Nghệ vội nói: "Mong Quốc Cữu Công thứ tội. Tiểu dân vừa rồi chỉ nói vậy thôi, chứ đâu có bán thật, mà còn nói là sau ba ngày nữa mới mở bán mà."
Trưởng Tôn Vô Kỵ sững người lại, tiểu tử ngươi đúng là khôn lanh đấy!
Hàn Nghệ chưa bán, thế có nghĩa là chưa hình thành giao dịch, xét về lý thì chưa tính là phạm pháp.
Chử Toại Lương cười như không, nói: "Xem ra ngươi đã nghĩ ra biện pháp tốt để đối phó bọn ta nhỉ?"
Đó là đương nhiên, ta đâu phải là Nguyên Liệt Hổ. Hàn Nghệ ngoài miệng lại cười ha hả nói: "Đâu dám, đâu dám." Nói rồi duỗi tay ra mời: "Hai vị tôn khách, mời qua hậu viện."
Chử Toại Lương và Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn nhau một cái, sau đó đi về phía hậu viện.
Sau khi tới hậu viện, hai người bọn họ họ hiển nhiên là ngồi ở ghế trên, còn Hàn Nghệ ấy à, hắn thì vẫn chưa đủ tư cách ngồi chung một phòng với bọn họ, chỉ dám cung kính đứng đó.
Hàn Nghệ hành lễ trước, rồi sau đó mới nói: "Tiểu dân phát minh ra cái máy dệt này, tuyệt đối không phải vì ham tư lợi, mà là hi vọng có thể cống hiến chút sức mọn cho Đại Đường, cho Thánh Thượng."
Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương uống cốc trà nóng vừa hâm xong, đều không thấy ừ hử gì. Nói vậy thì ai mà chả nói được, phải lấy ra cái gì thực tế đi chứ.
Mẹ kiếp, đám quan lại này thật là điêu! Hàn Nghệ đành phải tiếp tục nói: "Mọi người đều biết, hai nguồn thu lớn nhất Đại Đường ta, một là đến từ nông nghiệp, hai là đến từ ngành dệt. Bởi vì vải vóc ở Đại Đường ta không chỉ dùng để may quần áo, mà còn là một loại tiền tệ của Đại Đường. Bởi vì trước mắt Đại Đường đang thi hành chính sách 'Tiền lụa song hành'. Có thể nói hai thứ đó liên quan tới nền móng Đại Đường ta. Vì thế triều đình có những hạn chế nghiêm ngặt đối với chúng. Ví dụ như về kích thước vải vóc, triều đình ta quy định một thớt lụa phải dài 40 thước, rộng 1 thước 8 tấc, một thớt vải dài 50 thước, rộng giống thớt lụa, chẳng hay tiểu dân nói vậy có gì sai không?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ gật đầu.
Hàn Nghệ chắp tay nói: "Xin cho phép tiểu dân được nói một câu không phải cho lắm."
Trước cài một câu dự phòng cái đã.
Chẳng quả chút thủ đoạn nhỏ này của hắn sao qua mặt được Trưởng Tôn Vô Kỵ, lão nói: "Tiểu tử ngươi còn có cái gì không dám nói à? Mau nói đi."
Hàn Nghệ nói: "Đa tạ Quốc Cữu Công, tiểu tử cho rằng cách làm này của triều đình là không thỏa đáng, không hề tính toán từ tình hình thực tế, kích thước vải vóc quá đơn nhất."
Lời này xem ra còn có chút ý nghĩa.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nheo mắt nói: "Vậy thì ngươi nói nên thế nào?"
Hàn Nghệ nói: "Căn cứ vào tình hình thực tế để quy định kích thước vải vóc, làm cho kích thước đa dạng hóa lên."
Chử Toại Lương cau mày nói: "Kích thước đa dạng hóa?"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đúng là như vậy. Thực ra nói cho tới cùng, vải vóc thông dụng như thế, cũng là bởi mọi người không thể thiếu vải vóc, như là quần áo, chăn đệm, khăn tay, màn.v.v. Nhưng nghĩ kĩ một chút, thì cũng chỉ có mấy tác dụng lớn đó, chẳng gì khác ngoài quần áo, chăn đệm, khăn, rèm, nhưng những vật dụng sinh hoạt này cần kích thước vải vóc khác xa nhau. Điều này vốn chẳng thành vấn đề, người dân có thể căn cứ vào nhu cầu của mình mà dệt vải, nhưng do tơ lụa cũng tương đương với tiền bạc, nếu như dệt miếng lụa kích thước nhỏ, thì sẽ ảnh hưởng tới giá trị bản thân vải vóc, dù sao thì miếng lụa càng nhỏ thì tác dụng càng ít, trực tiếp ảnh hưởng tới giá trị của nó, điều này vô cùng mâu thuẫn, nếu như triều đình có thể cho phép đa dạng hóa kích thước vải vóc, thì điều mâu thuẫn này có thể giải quyết dễ dàng."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Ngươi nói thì đơn giản lắm, vừa rồi ngươi cũng đã nói đó, tơ lụa với triều đình mà nói, không chỉ có tác dụng may quần áo, mà nó còn là tiền tệ, nếu như đa dạng hóa, thì nhất định sẽ đem lại không ít phiền phức cho giao dịch."
Hàn Nghệ nói: "Tuy nhiên tơ lụa sở dĩ có thể làm tiền tệ, nguyên nhân nhiều hơn là con người không thể thiếu tơ lụa, đây mới là giá trị của tơ lụa, chúng ta không thể coi nhẹ giá trị thực sự của nó, mà một mực coi nó là tiền tệ, làm vậy chỉ có tác dụng không mong muốn, hơn nữa khi đa dạng hóa kích thước, không chỉ không làm nhiễu loạn thị trường giao dịch, mà còn làm cho tiền tệ phong phú hơn, tiền đề là chúng ta phải làm sao cho thật quy phạm."
Con bà nhà ngươi!
Còn thứ gì khi dễ người hơn thế này không?
Quả nhiên, thằng nhãi này vừa lên sân khấu, là chắc chắn không có chuyện tốt.
Không xem nữa!
Khán giả kiên quyết không xem nữa, Hoa Nguyệt Lâu người ta cũng có kịch nói, nhưng ngày nào cũng kinh doanh, chẳng ngừng diễn một ngày nào cả, người ta chuyên nghiệp là như thế chứ, ai như thằng nhãi nhà ngươi nói ít mà đánh rắm nhiều, hơi tí là ngừng diễn, có chuyện gì khốn nạn hơn vậy không.
Trong lúc nhất thời, tiếng phản đối xùy xùy vang lên rung trời!
Hàn Nghệ cũng thật là vĩ đại, từ khi Phượng Phi Lâu khai trương đến giờ, tiếng vỗ tay, tiếng khen ngợi luôn chỉ dành cho đám Mộng Nhi và Tiểu Béo, còn tiếng xùy xùy chửi rủa thì mãi mãi chỉ thuộc về hắn, chẳng ai cướp nổi.
Hàn Nghệ cũng quen rồi, trong tiếng chửi mằng xùy xùy đầy trời này, vẫn ung dung bình thản, lão tử sinh ra đã là mệnh chịu thiệt rồi, còn sợ éo gì.
Được một lúc lâu, chờ sau khi tiếng chửi rủa tan dần, hắn mới mở miệng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tại hạ vô cùng lý giải tâm tình của các vị hiện tại, nhưng cũng mong mọi người có thể thông cảm cho tại hạ."
Dừng một lúc, hắn nói tiếp: "Bởi vì đây không phải là việc nhỏ. Ngành dệt của Đại Đường chúng ta là đệ nhất thiên hạ, nó đã trở thành một trong các biểu tượng của Đại Đường chúng ta. Phàm nhắc tới tơ lụa, thì chẳng ai là không nghĩ tới Đại Đường chúng ta cả. Cho nên, bất cứ sự thay đổi nào liên quan đến ngành dệt, ta buộc phải đối đãi thận trọng, tránh làm mất mặt Đại Đường chúng ta. So ra thì bản thân kịch nói có vẻ quá nhỏ bé, dù sao thì quốc sự mới là lớn nhất. Thực ra ta cũng không muốn ngừng diễn, bởi vì mỗi khi ngừng diễn một ngày, bọn ta đều phải chịu tổn thất không ít, nhưng ta lại không thể không ngừng diễn, thật đúng là bất đắc dĩ, bất đắc dĩ đó."
"Không sao, không sao, ngươi không cần phải xin lỗi, điều này bọn ta có thể lý giải."
Chợt nghe thấy một âm thanh cao vút vang lên, chỉ thấy Nguyên Liệt Hổ như hạc giữa bầy gà, kích động hét lớn: "Cái máy dệt Tinh Tinh này nếu đúng như Hàn Nghệ nói, thì thật đúng là một việc tốt đối với bách tính, cũng như đối với chúng ta. Tạo phúc cho bá tánh, cũng chính là tạo phúc cho chúng ta. Chỉ vẻn vẹn có ba ngày, các ngươi có cần phải trách móc như vậy không, Hàn Nghệ người ta cũng đâu có dễ dàng gì, chúng ta cần phải ủng hộ Hàn Nghệ mới đúng."
Hàn Nghệ nghe vậy không khỏi sửng sốt. Ai u, đây chẳng lẽ chính là cái gọi là Trương Phi thêu hoa, trong vẻ thô kệch có sự tinh tế đó sao?
Mọi người nhìn Nguyên Liệt Hổ một cái, rồi ngẫm lại, thấy cũng có lý đó, dù sao hiện nay ngành dệt vẫn chưa hình thành một dây chuyền thương nghiệp, hơn phân nửa vẫn là tự cung tự cấp, việc cải tiến máy dệt sẽ ảnh hưởng tới từng hộ gia đình, lẽ ra nên được trọng thị mới đúng.
Bởi vì làm nông và dệt vải là hai ngành trực tiếp chống đỡ toàn bộ kinh tế Đại Đường, cho nên sức ảnh hưởng của máy dệt Tinh Tinh chẳng hề thua kém cày Hùng Phi.
Mấu chốt là tên Hàn Nghệ này nhìn quá gợi đòn, nói chuyện chỉ khiến người khác muốn đập.
Hàn Nghệ thấy mọi người đều trầm mặc, thì vội rèn sắt khi còn nóng: "Bất luận nói thế nào, thì ta vẫn phải xin lỗi mọi người, để biểu đạt lời xin lỗi, trong ba ngày tới, ta sẽ nỗ lực tập luyện cho xong phần tiếp theo của 《 Bán gậy 》, để sớm gặp lại mọi người."
"Phần tiếp theo của 《 Bán gậy 》?"
"《 Bán gậy 》còn có phần sau à?"
"Ngươi không lừa bọn ta đó chứ?"
Mọi người nháy mắt đã quên đi chuyện ngừng diễn.
Hàn Nghệ cười nói: "Ta sao dám lừa gạt mọi người chứ, phần tiếp theo của 《 Bán gậy 》 đã được cấu tứ xong. Giờ chỉ còn tập luyện nữa thôi, nhưng vẫn cần mọi người cho ta thêm chút thời gian, dù sao thì mọi người cũng biết, Phượng Phi Lâu chúng ta luôn yêu cầu mọi thứ phải là tốt nhất. Ít ra thì cho tới hiện tại, Phượng Phi Lâu vẫn chưa có bất kỳ điểm nào khiến mọi người thất vọng, à, ngoài trừ tại hạ ra, đối với cái này tại hạ xin gửi lời xin lỗi sâu sắc."
Mọi người vừa nghe phần tiếp theo của 《 Bán gậy 》 đã cấu tứ xong, đột nhiên vô cùng hưng phấn. Nhưng nghe tới nửa câu sau thì không khỏi bật cười ha hả.
"Nói đúng lắm, ngươi chính là thứ khiến người khác thất vọng nhất đó nha."
"Quá đúng, quá đúng, nếu như Phượng Phi Lâu không có ngươi thì mới gọi là hoàn hảo."
"Hôm nay ta mới phát hiện thì ra ngươi còn có một ưu điểm đấy, đó là tự biết mình."
Tiếng trào phúng vang bên tai không dứt.
Từ đó có thể thấy, sự oán hận của mọi người đối với Hàn Nghệ đã sắp tích tụ thành núi rồi.
Mẹ kiếp! Nếu không có ta, thì các ngươi còn có kịch nói mà xem à? Nếu không có ta, các ngươi còn có cày Hùng Phi và máy dệt Tinh Tinh à? Ta mới là át chủ bài của Phượng Phi Lâu đấy biết không? Lời khiêm tốn của ta mà cũng coi là thật, Hàn Nghệ buồn bực không biết nói gì luôn.
"Tên tiểu tử này cũng thật là lanh đó! Ngay cả cách này cũng nghĩ ra."
Nguyên Liệt Hổ ngồi xuống, cười khà khà.
Thôi Tập Nhận đứng một bên khẽ nhíu mày, nhìn Nguyên Liệt Hổ đang phấn khích nói: "Liệt Hổ, ngươi kích động cái gì vậy?"
Nguyên Liệt Hổ đảo con ngươi nhìn quanh, thấp giọng nói: "Thôi huynh, ngươi có điều không biết, đây đều là những thứ Hàn Nghệ đã sớm dự mưu từ trước rồi."
Thôi Tập Nhận nói: "Cái gì mà sớm dự mưu từ trước?"
Nguyên Liệt Hổ ghé vào tai Thôi Tập Nhận thì thầm vài câu.
Thôi Tập Nhận nghe xong khẽ gật đầu, nói: "Thì ra là vậy."
Nguyên Liệt Hổ cười hắc hắc nói: "Ngươi nói xem tên tiểu tử này có phải quá lanh hay không? Chẳng giấu gì ngươi, ban đầu ta cũng không tin là hắn có thể làm được, nhưng bây giờ xem ra, hắn tuyệt đối có thể làm được."
Thôi Tập Nhận khẽ 'Ừm' một tiếng.
Nguyên Liệt Hổ liếc nhìn Thôi Tập Nhận, chỉ gãi đầu chứ chẳng nói thêm gì nữa.
Nhờ việc tiết lộ tin nóng 《 Bán gậy 》, mọi người rốt cuộc cũng có chút an ủi, mang theo chút chờ mong rời đi.
"Phù! Không thể ngờ được mở cái thanh lâu mà mệt như vậy, vẫn là đi dạo thanh lâu sướng hơn!"
Hàn Nghệ vất vả lắm mới lừa cho đám người ra về, vừa lau mồ hôi vừa bước xuống dưới, nhưng khi vừa xuống tới nơi, liền nhìn thấy hai cái mặt già đang trầm ngâm nhìn mình, vội vàng hành lễ nói: "Tiểu dân tham kiến Quốc Cữu Công, Hữu Phó Xạ."
Trưởng Tôn Vô Kỵ có vẻ không vui nói: "Ngươi nói nghe thật sảng khoái, nhưng ngươi có biết rằng, nếu chỉ dựa vào những lời vừa rồi của ngươi, ta đã có thể sai người bắt ngươi rồi, máy dệt đâu phải là ngươi nói bán, là có thể bán."
Đường triều mặc dù rất cởi mở, cũng không áp bức thương nhân tới chỗ chết, nhưng vẫn tuân theo giai cấp 'Sĩ nông công thương', chủ yếu vẫn tôn sùng nông nghiệp, đối với thương nghiệp thì quản lý vô cùng nghiêm khắc, còn may Bình Khang Lý là vùng không ai quản, nên Hàn Nghệ mới có kẽ hở mà lách. Chứ những thương phẩm thông thường, đều chỉ cho phép giao dịch trong chợ quan, trước đó còn phải trải qua kiểm tra đủ thứ, đủ tiêu chuẩn mới được vào chợ quan, còn những công cụ chế tạo thì bắt buộc phải phù hợp với kiểu dáng triều đình quy định, nếu không thì đều xem là phạm pháp, máy dệt cũng là một trong những thứ đó.
Mẹ kiếp, đám triều đình này quản đủ nhiều đó, may mà ta còn giữ lại chiêu khác. Hàn Nghệ vội nói: "Mong Quốc Cữu Công thứ tội. Tiểu dân vừa rồi chỉ nói vậy thôi, chứ đâu có bán thật, mà còn nói là sau ba ngày nữa mới mở bán mà."
Trưởng Tôn Vô Kỵ sững người lại, tiểu tử ngươi đúng là khôn lanh đấy!
Hàn Nghệ chưa bán, thế có nghĩa là chưa hình thành giao dịch, xét về lý thì chưa tính là phạm pháp.
Chử Toại Lương cười như không, nói: "Xem ra ngươi đã nghĩ ra biện pháp tốt để đối phó bọn ta nhỉ?"
Đó là đương nhiên, ta đâu phải là Nguyên Liệt Hổ. Hàn Nghệ ngoài miệng lại cười ha hả nói: "Đâu dám, đâu dám." Nói rồi duỗi tay ra mời: "Hai vị tôn khách, mời qua hậu viện."
Chử Toại Lương và Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn nhau một cái, sau đó đi về phía hậu viện.
Sau khi tới hậu viện, hai người bọn họ họ hiển nhiên là ngồi ở ghế trên, còn Hàn Nghệ ấy à, hắn thì vẫn chưa đủ tư cách ngồi chung một phòng với bọn họ, chỉ dám cung kính đứng đó.
Hàn Nghệ hành lễ trước, rồi sau đó mới nói: "Tiểu dân phát minh ra cái máy dệt này, tuyệt đối không phải vì ham tư lợi, mà là hi vọng có thể cống hiến chút sức mọn cho Đại Đường, cho Thánh Thượng."
Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương uống cốc trà nóng vừa hâm xong, đều không thấy ừ hử gì. Nói vậy thì ai mà chả nói được, phải lấy ra cái gì thực tế đi chứ.
Mẹ kiếp, đám quan lại này thật là điêu! Hàn Nghệ đành phải tiếp tục nói: "Mọi người đều biết, hai nguồn thu lớn nhất Đại Đường ta, một là đến từ nông nghiệp, hai là đến từ ngành dệt. Bởi vì vải vóc ở Đại Đường ta không chỉ dùng để may quần áo, mà còn là một loại tiền tệ của Đại Đường. Bởi vì trước mắt Đại Đường đang thi hành chính sách 'Tiền lụa song hành'. Có thể nói hai thứ đó liên quan tới nền móng Đại Đường ta. Vì thế triều đình có những hạn chế nghiêm ngặt đối với chúng. Ví dụ như về kích thước vải vóc, triều đình ta quy định một thớt lụa phải dài 40 thước, rộng 1 thước 8 tấc, một thớt vải dài 50 thước, rộng giống thớt lụa, chẳng hay tiểu dân nói vậy có gì sai không?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ gật đầu.
Hàn Nghệ chắp tay nói: "Xin cho phép tiểu dân được nói một câu không phải cho lắm."
Trước cài một câu dự phòng cái đã.
Chẳng quả chút thủ đoạn nhỏ này của hắn sao qua mặt được Trưởng Tôn Vô Kỵ, lão nói: "Tiểu tử ngươi còn có cái gì không dám nói à? Mau nói đi."
Hàn Nghệ nói: "Đa tạ Quốc Cữu Công, tiểu tử cho rằng cách làm này của triều đình là không thỏa đáng, không hề tính toán từ tình hình thực tế, kích thước vải vóc quá đơn nhất."
Lời này xem ra còn có chút ý nghĩa.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nheo mắt nói: "Vậy thì ngươi nói nên thế nào?"
Hàn Nghệ nói: "Căn cứ vào tình hình thực tế để quy định kích thước vải vóc, làm cho kích thước đa dạng hóa lên."
Chử Toại Lương cau mày nói: "Kích thước đa dạng hóa?"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đúng là như vậy. Thực ra nói cho tới cùng, vải vóc thông dụng như thế, cũng là bởi mọi người không thể thiếu vải vóc, như là quần áo, chăn đệm, khăn tay, màn.v.v. Nhưng nghĩ kĩ một chút, thì cũng chỉ có mấy tác dụng lớn đó, chẳng gì khác ngoài quần áo, chăn đệm, khăn, rèm, nhưng những vật dụng sinh hoạt này cần kích thước vải vóc khác xa nhau. Điều này vốn chẳng thành vấn đề, người dân có thể căn cứ vào nhu cầu của mình mà dệt vải, nhưng do tơ lụa cũng tương đương với tiền bạc, nếu như dệt miếng lụa kích thước nhỏ, thì sẽ ảnh hưởng tới giá trị bản thân vải vóc, dù sao thì miếng lụa càng nhỏ thì tác dụng càng ít, trực tiếp ảnh hưởng tới giá trị của nó, điều này vô cùng mâu thuẫn, nếu như triều đình có thể cho phép đa dạng hóa kích thước vải vóc, thì điều mâu thuẫn này có thể giải quyết dễ dàng."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Ngươi nói thì đơn giản lắm, vừa rồi ngươi cũng đã nói đó, tơ lụa với triều đình mà nói, không chỉ có tác dụng may quần áo, mà nó còn là tiền tệ, nếu như đa dạng hóa, thì nhất định sẽ đem lại không ít phiền phức cho giao dịch."
Hàn Nghệ nói: "Tuy nhiên tơ lụa sở dĩ có thể làm tiền tệ, nguyên nhân nhiều hơn là con người không thể thiếu tơ lụa, đây mới là giá trị của tơ lụa, chúng ta không thể coi nhẹ giá trị thực sự của nó, mà một mực coi nó là tiền tệ, làm vậy chỉ có tác dụng không mong muốn, hơn nữa khi đa dạng hóa kích thước, không chỉ không làm nhiễu loạn thị trường giao dịch, mà còn làm cho tiền tệ phong phú hơn, tiền đề là chúng ta phải làm sao cho thật quy phạm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.