Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 172: Tiêu tiền mua khách nhân

Nam Hi Bắc Khánh

15/07/2020

Dịch: mafia777

Cứ như vậy, cả đám người Hàn Nghệ ở lại đại viện phía sau của Phượng Phi Lâu, so với tiểu viện ở Dương phủ, ở trong này, bọn họ có thể có gian phòng riêng của mỗi người, bởi vì nơi này vốn là có rất nhiều ca kỹ, nhưng đều đã đi cả rồi, cho nên còn lưu lại rất nhiều phòng trống.

Hơn nữa bọn họ vẫn là nhận thức được không ít bạn khác phái mới, không còn mỗi ngày rời giường chính là đao đấu đao, ở trong cuộc sống của bọn họ đã được rót vào một loại tính chất đặc biệt mới, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ, đương nhiên, người vui vẻ nhất không ai khác ngoài Hàn Nghệ, hắn rất thích bầu không khí như này, người hậu phát chế nhân như hắn, dựa theo hai ba chuyện cười, đã hòa mình được cùng Mộng Nhi các nàng rồi, vừa nói vừa cười, cực kỳ vui vẻ.

Bởi vì nơi này do Hàn Nghệ mua, mà không phải ở nhờ, cho nên bọn họ không chịu bất kỳ sự gò bó nào, được tự do hành động.

Hùng Đệ dường như cũng bắt đầu đi ra từ bóng ma Thôi gia, sáng sớm đã cùng Mộng Nhi các nàng cho Đại Thố, Nhị Thố ăn, y lại trở lên lải nhải, kể một chút chuyện lý thú về Đại Thố, Nhị Thố với Mộng Nhi các nàng.

Tuy nhiên, ngẫu nhiên Hàn Nghệ vẫn nghe được Tiểu Béo một mình kể với Đại Thố, Nhị Thố về sự tưởng niệm và quan tâm với Oánh Oánh.

Mà đám người Tang Mộc dưới sự chỉ huy của Hàn Nghệ cũng bắt đầu làm một chút công tác cải tạo với Phượng Phi Lâu, leo lên leo xuống, đập đập gõ gõ, tuy rằng khá mệt, nhưng là vô cùng phong phú, bọn họ không giống như Hàn Nghệ, Hàn Nghệ trước kia chỉ thích những ngày nhàn rỗi thư thái, mà bọn họ từ nhỏ đã phải làm việc lớn lên, nếu rảnh rỗi thì ngược lại thấy không tự nhiên.

Mà năng lực làm việc của Lưu Nga, khiến Hàn Nghệ cảm thấy vô cùng hài lòng, gần một ngày trôi qua, đã mời được hòa thượng tới, cầm pháp khí vây quanh Phượng Phi lâu làm lễ, lập tức dẫn đến không ít con mắt nhòm ngó, nhưng việc này rất bình thường, không có ai cảm thấy kinh ngạc hết, bởi vì rất nhiều người đều thích đổ lỗi cho nguyên nhân thất bại lên thứ gì đó mà khoa học không thể chứng minh, đây cũng là nhân tính.

Sau khi cúng bái làm lễ xong. Phượng Phi Lâu lập tức trở lên hoàn toàn yên tĩnh, cửa lớn đóng chặt, những người ở trong Phượng Phi Lâu, ngoại trừ ba người Tang Mộc, Đông Hạo, Tá Vụ ngẫu nhiên ra ngoài mua một ít thức ăn về, còn lại cũng đều không thấy bóng dáng.

Cửa ải này trôi qua hơn nửa tháng.

Không ai biết rõ về những gì diễn ra bên trong Phượng Phi Lâu, thậm chí còn làm cho người ta quên mất cả sự hiện hữu của Phượng Phi Lâu. Mới đầu những khách nhân đến ngõ Bắc, còn có thể thường thường hỏi một câu về Phượng Phi Lâu, dù sao Phượng Phi Lâu cũng là biểu tượng của ngõ Bắc này, nhưng khi lâu ngày qua đi, đã không có ai lại hỏi thăm thêm nữa.

Sáng sớm ngày hôm nay!

"Phù...!"

Hàn Nghệ dậy thật sớm, đứng trong viện vận động buổi sáng, cũng phải trách hoạt động giải trí ở triều Đường quá ít, phải biết rằng kiếp trước Hàn Nghệ là một người không thức dậy vào sáng sớm, nhưng từ sau khi đến triều Đường, hắn bị bắt biến thành một người không có cuộc sống về đêm, đời sống của hắn thật sự là lành mạnh đến không thể lành mạnh hơn nữa rồi.

"Hàn tiểu ca. Chào buổi sáng a!"

Chẳng biết từ lúc nào, Lưu Nga hiện ra phía sau Hàn Nghệ, trải qua mấy ngày điều dưỡng này, truyện đăng tại b achngocsach, Lưu Nga cũng đã hoàn toàn khỏi bệnh, sắc mặt hồng nhuận, dáng người đẫy đà, có thể nói là một thục phụ cực kỳ có sức hấp dẫn.

Hàn Nghệ cười nói: "Chào buổi sáng."

Nói xong. Hắn ngừng lại, đi vào bên cạnh ghế đá trong viện. Đưa tay nói: "Mời ngồi."

"Đa tạ."

Lưu Nga ngồi đối mặt với hắn.



Hàn Nghệ cười nói: "Tối hôm qua nhất định không được ngủ ngon giấc đi."

Lưu Nga xấu hổ gật đầu, nói: "Dù sao cũng muốn lập tức bắt đầu rồi, nếu nói là không có chút sợ hãi nào, vậy thì cũng không thể nào rồi."

Hàn Nghệ cười cười.

Lưu Nga hiếu kỳ hỏi: "Hàn tiểu ca dường như không sợ hãi một chút nào thì phải?"

"Vì sao phải sợ hãi?" Hàn Nghệ hỏi ngược lại.

Lưu Nga nói: "Đối thủ của chúng ta chính là Thôi gia đấy."

Hàn Nghệ hỏi: "Nhưng không phải là chúng ta đã tìm được cả người trợ giúp rồi sao?"

Lưu Nga nói: "Ngươi thực sự nắm chắc rằng Trưởng Tôn Phó Xạ sẽ ra tay tương trợ sao?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Những lời này của cô nói ra không thỏa đáng rồi, Trưởng Tôn Phó Xạ sẽ không ra tay tương trợ cho chúng ta, dù sao thì chúng ta chẳng có chút quan hệ gì với ông ta cả. Nếu trông cậy vào Trưởng Tôn Phó Xạ hỗ trợ, thì chúng ta đây chỉ là một đám người phiền phức thôi, Trưởng Tôn Phó Xạ không phải là giúp chúng ta, mà là lợi dụng chúng ta, chúng ta chỉ là biến mình thành một quân cờ, để cho Trưởng Tôn Phó Xạ sử dụng. Cùng lý lẽ đó, Trưởng Tôn Phó Xạ cũng là quân cờ của chúng ta, bỏi vì chúng ta có cùng một kẻ địch."

Lưu Nga vừa hiểu vừa không hiểu nhưng vẫn gật đầu, hỏi lại: "Hiện giờ chúng ta đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa rồi, vậy thì bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"

Hàn Nghệ nhún nhún vai bảo: "Đương nhiên là mở cửa buôn bán rồi."

Lưu Nga cau mày nói: "Nhưng hiện giờ Phượng Phi Lâu chỉ sợ đã sớm bị người ta lãng quên rồi."

Hàn Nghệ gật đầu nói: "Cô nói không sai, cho nên bước đầu tiên chúng ta phải làm chính là hấp dẫn khách nhân đến nơi này."

Lưu Nga lập tức hỏi lại: "Làm thế nào để hấp dẫn khách nhân đến đây?"

"Rất đơn giản."

Hàn Nghệ cười nói: "Tiền có thể sai quỷ khiến ma. Chỉ cần chúng ta sẵn lòng tiêu tiền mua khách nhân đến nơi này, thì liệu bọn họ còn sẽ không đến sao?"

"Tiêu tiền mua khách nhân?"

"Ừ."

Hàn Nghệ gật đầu nói tiếp: "Một văn tiền."

Lưu Nga kinh ngạc hỏi: "Một văn tiền gì?"

Hàn Nghệ giải thích: "Nếu chúng ta nói cho khách nhân, chỉ cần dùng một văn tiền là có thể đến Phượng Phi Lâu của chúng ta sống phóng túng, thì ta nghĩ chỉ có thằng ngốc mới sẽ không tới thôi."



"Điều này...?" Lưu Nga nghe vậy kinh hãi không thôi.

Việc buôn bán cơ bản nhất chính là vì kiếm tiền, mà Hàn Nghệ làm như vậy, khẳng định là phải lỗ đến mẹ hắn cũng không nhận ra luôn.

Hàn Nghệ cười nói: "Có phải là cô cảm thấy ta rất ngu hay không. Nhưng cô yên tâm, một văn tiền này sẽ mang đến cho chúng ta lợi nhuận vô cùng vô tận, hiện tại chúng ta cần khách nhân, cần chính là mạng lưới quan hệ và nhân khí, có một câu nói rất đúng, rượu thơm cũng sợ ngõ sâu, ta có đầy đủ tin tưởng với kế hoạch của mình, chỉ cần khách nhân thấy được đặc sắc riêng có ở Phượng Phi Lâu của chúng ta, vậy thì sau này bất luận là một văn tiền hay mười văn tiền thì bọn họ nhất định vẫn sẽ lại đến đấy."

Cái gì có thể hấp dẫn được khách nhân, tất nhiên là làm một số việc người khác chưa bao giờ làm rồi, cô mới vừa nghe được kế hoạch một văn tiền của ta, cũng không phải là cảm thấy vô cùng kinh ngạc ư, sự kinh ngạc này tất nhiên sẽ khiến khách nhiên đến chỗ chúng ta để tìm hiểu rõ ràng đấy, đợi đến khi khách hàng ổn định lại, chúng ta lại có thể kiếm lại tiền này từ những chỗ khác, dù sao là sẽ thiệt thòi đâu.

Lưu Nga thoáng suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Ta hiểu ý của Hàn tiểu ca, nhưng nếu thanh danh của hẻm Bắc không thay đổi, thì chúng ta cũng chỉ có thể hấp dẫn được một số người buôn bán nhỏ, còn đám quan to hiển quý chắc là vẫn sẽ không tới, bọn họ cũng sẽ không tham chút lợi nhỏ này, hơn nữa còn sẽ càng thêm cười nhạt vào chuyện này."

"Cô nói không sai."

Hàn Nghệ cười gật gật đầu, bảo: "Nhưng cô đã quên sự cố gắng trong mấy ngày nay của chúng ta sao? Mục tiêu của chúng ta chính là quảng cáo, dùng ích lợi thù hận để hấp dẫn đám quý tộc kia. Cho nên ở giai đoạn trước mắt, những khách nhân chúng ta cần chính là những người buôn bán nhỏ. Cô phải hiểu được một điều, quý tộc sở dĩ có thể trở thành quý tộc, điểm mấu chốt nhất, chính là dân chúng đều nhận thức họ, nếu dân chúng trong thiên hạ không ủng hộ những người quý tộc này, vậy thì bọn họ cũng chỉ là mèo khen mèo dài đuôi thôi, nếu quý tộc không có bất kỳ danh vọng địa vị gì đáng nói thì không thể coi là quý tộc được."

Cho nên chúng ta cần phải lợi dụng miệng lưỡi của dân chúng, bôi đen những quý tộc này, vậy thì những quý tộc đó tất nhiên sẽ tìm tới tận cửa rồi, đồng dạng, địch nhân của bọn họ cũng sẽ tìm tới cửa, đến lúc đó thì Phượng Phi Lâu nhất định sẽ cực kỳ náo nhiệt, ta dám nói như vậy, cho dù đến lúc đó chúng ta nâng giá cả lên đến một trăm quan một người, bọn họ cũng sẽ đến đây thôi.

Lưu Nga gật đầu nói: "Ta biết nên làm như thế nào rồi, ngay bây giờ ta sẽ đi bảo Trà Ngũ đi truyền tin ngay."

"Làm như vậy sẽ không có hiệu quả lắm, một cái miệng thì có khả năng báo cho bao nhiêu người biết được." Hàn Nghệ lắc đầu.

Lưu Nga kinh ngạc hỏi: "Vậy không biết Hàn tiểu ca định làm gì?"

Hàn Nghệ cười nói: "Tay nghề làm bếp của Tiểu Béo tuy rằng khá tốt, nhưng dù sao cũng chỉ có một người, một mình nó sao có thể ứng phó hết được một quán rượu kín người hết chỗ, việc này rõ ràng là không có tính khoa học rồi, cho nên chúng ta nhất định phải mua thức ăn từ bên ngoài rồi, một khi đã như vậy thì vì sao chúng ta không lợi dụng điểm này cho tốt nhỉ."

"Cô hãy tự mình đi tới các quán rượu nhỏ, nói là Phượng Phi Lâu của chúng ta muốn mua nước trà và thức ăn từ chỗ bọn họ, bởi vì người chúng ta phải đối mặt là những người buôn bán nhỏ, hơn nữa chúng ta chỉ thu có một văn tiền, cho nên đồ ăn không cần quá tốt, chỉ cần bình thường là được rồi, nhân tiện để cho những quán rượu nhỏ này truyền tin cho chúng ta, nếu chúng ta bao hết toàn bộ rượu, trà, đồ ăn của bọn họ trong vài ngày, thì ta tin rằng bọn họ nhất định sẽ lập tức đáp ứng đấy."

Lưu Nga trong mắt sáng ngời, nói: "Biện pháp này thật sự là vô cùng tốt."

Đám quán rượu nhỏ này mỗi ngày đều có người đến người đi, khách nhân cũng đều là loại thương nhân có chút tiền, nhưng địa vị lại không cao, có thể nói là vàng thau lẫn lộn, đây chính là đám khách hàng mà Hàn Nghệ cần, nếu Phượng Phi Lâu bao hết toàn bộ rượu và đồ ăn ở quán bọn họ, vậy thì những quán này khẳng định đều tranh cướp để tuyên truyền giúp Phượng Phi Lâu đấy, không dùng một ngày hai ngày, chương trình “Một văn tiền” này nhất định sẽ lan truyền ồn ào huyên náo.

Mà hiện giờ chính Phượng Phi Lâu cũng không có khả năng tự mình cung ứng rượu và đồ ăn, nhân lực quá ít, nhất định phải mua từ bên ngoài, nhưng vừa mua, lại vừa có thể mượn cơ hội tuyên truyền, vậy thì chương trình "Một văn tiền" này, ngược lại cũng không thể tính là thua lỗ được.

Ở đời sau bất luận là vị thương gia nào thì chi phí đầu nhập cho tuyên truyền đều là khoản chi tiêu lớn nhất đấy, thậm chí có khả năng còn cao hơn cả chi phi nghiên cứu phát triển nữa, nhìn từ điểm này, thì khoản tiền này có thể nói là tiêu đi vô cùng đáng giá đấy.

Hàn Nghệ nhẹ nhàng cười nói: "Việc đó căn bản chưa là gì hết, hiện giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi."

Lưu Nga vô cùng rõ ràng hàm nghĩa của cụm từ "Vừa mới bắt đầu" này, dùng khăn lụa lau mồ hôi trên trán, nói: "Bất quá nói gì thì nói, kế hoạch này của Hàn tiểu ca thật sự là... thật sự là chỉ nghĩ lại thôi đã khiến cho lòng người run sợ rồi, chúng ta chẳng qua chỉ là một đám tiện dân mà thôi, vậy mà lại muốn đấu tranh với hai thế lực hùng mạnh nhất đương thời, một khi có bất kỳ sai sót nào, chúng ta đều sẽ bị tan xương nát thịt."

Hàn Nghệ lắc đầu cười nói: "Cô cứ yên tâm, sẽ không xuất hiện tình huống này đâu, thật sự không phải do ta khoác lác, ta làm loại chuyện như này, còn chưa bao giờ lỡ quá tay cả, kỳ thật người ti tiện cũng là người, mà người cao quý đồng dạng cũng là người, nếu là người, thì nhất định có chỗ giống nhau, tỷ như là ghen tị, ích kỷ, sợ hãi, đây đều là đặc tính của con người, cho nên chỉ cần chúng ta nắm chặt mấy điểm này, thì chúng ta cho dù chỉ là một đám dân chúng hèn mọn, cũng đồng dạng có thể bách chiến bách thắng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook