Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều
Chương 179: Trưởng Tôn Vô Kỵ
Nam Hi Bắc Khánh
02/08/2020
Thanh âm này cũng không lớn, hơn nữa nghe vào tai
còn có chút giống như là đang càu nhàu, do ở trong lâu đang cực kỳ an
tĩnh, bởi vì mỗi người đều nhìn chăm chú vào Hàn Nghệ và Thôi Tập Nhận
thôi, vì vậy có vẻ lại càng chói tai, hơn nữa rơi vào tai những người
khác, lại giống như một tiếng sấm sét giữa trời quang vậy.
-
Thì ra là thế!
Trịnh Thiện Hành, Nguyên Liệt Hổ đều đồng thanh nói.
- Xem ra đã không cần các ngươi nữa.
Vương Huyền Đạo cầm từng đồng tiền trên hàng rào đặt vào trong tay áo.
Chỉ thấy trong đám người ở lầu hai đột nhiên đứng lên một ông lão, ước chừng khoảng sáu mươi tuổi, tóc đã bạc trắng rất nhiều, nhưng vẫn phong thần tuấn lãng, hai mắt sáng ngời hữu thần, đầu đội khăn lụa mềm, để ba chòm râu quanh miệng, đang mặc áo dài đỏ sậm, thân thể hơi béo, còn ngáp một cái nữa.
Đám con ông cháu cha kia nhìn thấy ông lão này, đều không khỏi chấn động, sửng sốt cả nửa ngày, mới phản ứng tới, rồi đồng loạt đứng dậy thi lễ.
- Chất nhi (vãn bối) tham kiến Quốc cữu công.
Người này chính là người đứng đầu Lăng Yên Các, cậu của hoàng đế Lý Trị, người đứng đầu cả triều, nhân vật lĩnh quân của tập đoàn Quan Lũng --- Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Đám con cháu thứ tộc có hơn phân nửa không nhận ra Trưởng Tôn Vô Kỵ, nghe thấy đám thái tử đảng này hô to, thì mới phản ứng tới, bèn khẩn trương đứng dậy thi lễ.
- Được rồi, được rồi, lão hủ chỉ là muốn tới đây xem kịch thôi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay, đột nhiên nhìn xung quanh một chút, hỏi với vẻ mặt hiếu kỳ: - Nhưng tại sao cả nửa ngày rồi mà vẫn chưa bắt đầu vậy?
Đám Thái tử đảng kia ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời hướng ánh mắt về phía trước đài.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn lại theo ánh mắt của bọn họ, rồi cười ha ha bảo: - Hóa ra Tập Nhận cũng tới a!
- Thôi Tập Nhận tham kiến Quốc cữu công.
Thôi Tập Nhận vươn người thi lễ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Nghệ.
Con cá này khá lớn đi.
Trong mắt Hàn Nghệ mang ý cười, là một loại cười đắc ý, bởi vì sự xuất hiện của Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là trước đó hắn đã dự tính rồi. Trong lòng hắn rất có cảm giác thành tựu đấy, nhưng biểu hiện trên mặt hắn là vô cùng sợ hãi: - Thảo dân Hàn Nghệ không biết Quốc cữu công đại giá quang lâm, nếu có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo, thì kính xin Quốc cữu công thứ tội cho.
- Hàn Nghệ?
Trưởng Tôn Vô Kỵ híp híp mắt, vuốt râu cười. Cất bước đi xuống lầu dưới, người ở hai bên lập tức tránh ra.
Đi xuống dưới lầu, Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức đi đến trước mặt Hàn Nghệ và Thôi Tập Nhận, bên cạnh ông ta còn đi theo một tên mập mạp trắng trẻo hồng hào, nhưng tuổi không lớn lắm, đoán chừng khoảng hai mươi tuổi, kẻ này chắp tay chào hỏi với Thôi Tập Nhận: - Thôi huynh, đã lâu không gặp rồi.
Thôi Tập Nhận khẽ vuốt cằm.
Hàn Nghệ vụng trộm liếc mắt đánh giá mập mạp này. Thầm nghĩ, chẳng lẽ y chính là một trong số Thất tử của Trường An, Trưởng Tôn Diên.
Nếu như đúng là, vậy thì Thất tử của Trường An, hắn đã thấy sáu người rồi, chỉ còn có Lư Sư Quái của Lư gia là chưa từng gặp thôi, cũng rất ít nghe người ta nhắc tới người này.
Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn Hàn Nghệ một cái, hỏi: - Ngươi chính là Hàn Nghệ hả?
Hàn Nghệ chắp tay nói:
- Bẩm Quốc cữu công, tiểu tử đúng là Hàn Nghệ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười gật đầu, lại hỏi: - Nghe nói vở kịch này do ngươi nghĩ ra?
Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đúng vậy.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hiếu kỳ hỏi tiếp: - Nhưng vì sao còn chưa bắt đầu vậy?
Hàn Nghệ nhìn hướng Thôi Tập Nhận, nên đến ngươi nói chuyện rồi.
Thôi Tập Nhận chắp tay nói: - Kính xin Quốc cữu thứ lỗi. Đây đều là do vãn bối nên mới chậm chạp chưa bắt đầu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ ồ một tiếng: - Đây là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lão cáo già này, Thôi Tập Nhận thầm mắng một câu, nói: - Hồi bẩm Quốc cữu công, chuyện là như vậy, hai ngày nay vãn bối đi trên đường, thường thường nghe người ta chửi mắng Thôi gia, trong lòng vô cùng buồn bực, vì thế mới tiến lên hỏi thăm, lúc này mới biết được hóa ra là do gần đây Phượng Phi Lâu ra một vở kịch tên là “Bạch sắc sinh tử luyến”, bởi vì trong vở kịch này có một kẻ xấu cũng họ Thôi, vì vậy quần chúng sau khi xem xong, đối với tên người xấu họ Thôi này cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Cho nên khi nói đến vở kịch này thì đều thường hay tức giận chửi mắng.
- Còn có chuyện như này nữa?
Vẻ mặt của Trưởng Tôn Vô Kỵ rất kinh ngạc, hỏi Hàn Nghệ rằng: - Hàn Nghệ, những gì Tập Nhận nói là sự thật sao?
Hàn Nghệ thấp thỏm lo âu nói: - Thảo dân đáng chết, thảo ---- thảo dân thật sự không có suy xét đến điểm này, kính xin Thôi công tử thứ tội, thứ tội.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi hơi liếc mắt nhìn Thôi Tập Nhận.
Thôi Tập Nhận cười nhạt một tiếng, nói: - Đâu có, đâu có, Hàn tiểu ca nói quá lời rồi.
Nói xong y lại cất cao tiếng lên: - Kỳ thật đây chỉ là một việc nhỏ thôi, không ảnh hưởng tới toàn cục, Thôi gia ta, từ gia chủ cho tới tùy tùng, đều là người sống quang minh lỗi lạc, cũng không sợ người khác nói gì, khác hẳn một trời một vực so với họ Thôi trong vở kịch kia. Chẳng qua ta là con cháu của Thôi gia mà lại thường xuyên nghe được có người mắng chửi Thôi gia, tuy biết là không có liên quan gì tới ta, nhưng trong lòng khó tránh khỏi buồn bực, vì vậy ta mới đến đây thương lượng một chút với Hàn tiểu ca, xem xem có phương pháp gì để giải quyết chuyện này hay không.
Trong mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện lên một chút tán thưởng.
Lời này nói ra cực kỳ dễ nghe, nếu Thôi Tập Nhận cố tình gây sự, vậy thì ngược lại sẽ làm cho người ta cảm thấy Thôi gia các ngươi ỷ lớn bắt nạt nhỏ, khí lượng hẹp hòi, thậm chí là có tật giật mình. Nhưng Hiện giờ Thôi Tập Nhận vừa nói như vậy, thì người khác ngược lại sẽ cảm thấy, người của Thôi gia chính là đại khí, quang minh lỗi lạc, chính mình đi thẳng ngồi thẳng, không sợ người khác vu tội, không hổ là sĩ tộc hàng đầu hiện nay.
Hơn nữa Thôi Tập Nhận còn đặc biệt cường điều là chỉ y tới nơi này, chỉ là cá nhân y, mà không phải là cả gia tộc, rõ ràng chính là giữ lại một đường sống cho mình đấy.
Lời này vừa nói ra, thì mọi người cũng đều lý giải cho y.
Trong lòng Hàn Nghệ đều hiểu rõ, thầm nghĩ rằng, cũng tốt, nếu ngươi cũng giống như Dương Mông Hạo, thì vở kịch này cũng quá không thú vị rồi.
- Ừ. Nói có lý. Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, nói ra lời như có điều ám chỉ: - Dù sao thì miệng lưỡi người đời rất đáng sợ a! Vậy không biết Tập Nhận ngươi định làm như thế nào?
Thôi Tập Nhận chắp tay nói: - Vãn bối nhất thời cũng không có biện pháp tốt nào, vừa lúc có Quốc cữu công ở đây, vãn bối xin cả gan mời Quốc cữu công nghĩ giúp vãn bối một kế sách vẹn toàn hộ.
Tiểu tử này! Trưởng Tôn Vô Kỵ cười thầm trong lòng, khoát tay một cái: - Vở kịch này lão phu còn chưa có xem qua, muốn nghĩ kế cũng không được tốt lắm, nếu như là không xử lý được hẳn hoi, thì đám thúc thúc bá bá của ngươi sẽ lại đến oán ta, đây đều là chuyện của tiểu bối các ngươi, chính các ngươi tự xử lý đi.
Hàn Nghệ hơi có vẻ kích động nói: - Nếu không --- nếu không ta sửa lại, ta --- ta sửa thành họ Vương được không?
- Hàn tiểu ca, ngươi chớ có khinh người quá đáng!
Trên lầu có một người đột nhiên nói.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, người nói đúng là Vương Huyền Đạo.
Vương Huyền Đạo trực tiếp nhìn chăm chú vào Hàn Nghệ, trong lòng thầm mắng, thằng nhóc này quá ghê tởm, rõ ràng chính là cố tình trả thù ta đây.
- A? Thật có lỗi, thật có lỗi, Vương công tử, thật sự là có lỗi quá. Hàn Nghệ gấp đến độ dùng tay trảo đầu: - Nếu không thì họ Dương được không?
- Hàn Nghệ, ngươi không thể làm như vậy a!
Lại có một người bất mãn kêu lên.
Mọi người nhìn lại theo tiếng nói, người nói đúng là Dương Mông Hạo.
Nguyên Liệt Hổ lập tức nói: - Tiểu Mông, thế nào mà tiểu tử ngươi vẫn ngồi ở đằng trước ta vậy.
- Biểu ca?
Dương Mông Hạo kinh sợ kêu một tiếng, rồi lại vội vàng ngồi xuống.
- Kia ---- kia --- kia nếu không thì gọi họ ---- họ Trịnh được không?
Trịnh Thiện Hành lập tức nói: - Khó mà làm được.
Hàn Nghệ liên tiếp nói vài dòng họ. Kết quả là đám con ông cháu cha này đều phản đối. Hàn Nghệ lúng túng đến mức sắp khóc rồi, bèn nói: - Nói như vậy, vậy --- ta đây không diễn nữa là được rồi chứ.
Nguyên Liệt Hổ hét lên:
- Như vậy càng không được, ta đã xếp hàng đến tận trưa đấy, ngươi cũng không thể không diễn được, coi như là ngươi khinh thường Nguyên Liệt Hổ ta, nhưng mà Quốc cữu công cũng đợi nửa ngày rồi đấy, hừ, Quốc cữu công cũng không phải là người ngươi có thể đắc tội được đâu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ quay đầu thản nhiên liếc mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ một cái.
Nguyên Liệt Hổ giương mắt nhìn lên trên, hai tay gãi đầu.
Thật sự là không có cách nào với tiểu tử này cả. Trưởng Tôn Vô Kỵ bất đắc dĩ thở dài.
Hàn Nghệ dùng vẻ mặt cầu xin, lau nước mắt nói: - Diễn cũng không đúng, mà không diễn cũng không đúng, vậy thì phải làm sao mới tốt a!
Thôi Tập Nhận đều nhìn ở trong mắt, âm thầm cả kinh, thằng nhãi này sao có thể muốn khóc là khóc được vậy.
Bởi vì y biết rõ Hàn Nghệ đang giả bộ, nhưng nước mắt lại là thật, điều này y tự hỏi cũng không làm được.
Muốn chơi hả. Lão tử ban đầu cũng chỉ nhờ vào nó để ăn cơm thôi đấy. Trong lòng Hàn Nghệ có chút đắc ý nho nhỏ.
Hành động này hắn làm ra cho khán giả xem đấy, hắn nhất định phải đặt mình ở vị trí kẻ bị hại. Cũng không thể để cho Thôi Tập Nhận chiếm hết sự đồng cảm được.
Người xem vừa nhìn thấy, quả nhiên nảy sinh sự thông cảm với Hàn Nghệ, hắn chỉ là một nông dân nho nhỏ, sao có thể suy xét được nhiều như vậy, không khéo ngay cả sĩ tộc là gì cũng không biết ấy. Việc này thật sự là làm khó hắn rồi.
Cục diện trở nên giằng co gay gắt, giống như bất kể Hàn Nghệ làm gì cũng đều sai đấy.
Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ thì lại giống như đã nhập định, bộ dạng trầm mặc không nói.
Thôi Tập Nhận đột nhiên hơi giương mắt nói: - Cứ làm thế này đi, Hàn tiểu ca, ngươi chỉ cần không đề cập tới dòng họ là được rồi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ trợn to hai mắt, liên tục khen: - Hay! Hay! Cách này rất tốt a!
Trong lòng Hàn Nghệ, Thôi Tập Nhận đồng thời nói thầm, như này sợ là hợp với tâm ý của ngươi nhất rồi
Bởi vì vở kịch này của Hàn Nghệ là nhằm vào đám sĩ tộc Sơn Đông coi trọng dòng dõi trong hôn nhân đấy, nếu điểm danh Thôi thị, vậy thì chính là chĩa thẳng mũi nhọn vào một họ, nhưng nếu không đề cập tới dòng họ, thì ai cũng có thể bị nhằm vào, dù sao thì ở phương diện này, sĩ tộc Sơn Đông đều là một kiểu đức hạnh cả.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đương nhiên là hy vọng như vậy, bởi vì đối thủ của ông ta không đơn giản chỉ là Thôi gia, mà là cả đám sĩ tộc Sơn Đông ấy, nên ngươi nhất định phải lôi hết cả đám này xuống nước.
Mà Thôi Tập Nhận nói như vậy, đơn giản cũng vì biết chính mình không phải là đối thủ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, cần phải phát động toàn bộ sĩ tộc Sơn Đông đến đối kháng phía tập đoàn Quan Lũng của Trưởng Tôn Vô Kỵ, cho nên ngươi không cần nhằm vào một nhà ta thôi, ngươi rõ ràng cứ nã pháo đầy đất đi.
Oa! Chơi lớn vậy a, ha ha, ta thích! Dù sao thì lão tử chỉ có một cái mệnh tiện này thôi, chẳng có gì để thua nữa hết.
Hàn Nghệ cảm kích tột đỉnh, liên tục chắp tay nói: - Thôi công tử tài trí hơn người, Hàn Nghệ thật sự là ---- vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích a!
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Tốt lắm, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, tất cả mọi người đều đang chờ đợi đấy, nếu việc này đã giải quyết xong rồi, thì cũng nhanh bắt đầu đi, lão hủ thật vất vả mới rút ra được chút thời gian, đã nghĩ đến xem vở kịch này thế nào.
- Dạ dạ dạ.
Nói xong, Hàn Nghệ lại lại khó xử nói: - Quốc cữu công, hôm nay chỉ sợ là không diễn được nữa rồi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hiếu kỳ hỏi:
- Đây cũng là vì sao?
Hàn Nghệ nói: - Này đều do ta không suy xét chu toàn, lúc trước chúng ta luyện tập, trong lời đối thoại đều có chữ “Thôi”, việc này tạm thời khẳng định chưa sửa lại được, kính xin Quốc cữu công cho ta thời gian một ngày, ta sẽ cho bọn họ luyện tập lại lần nữa.
Trong lòng hắn nổi lên một tia cười lạnh, nói đùa gì vậy, lão tử không chửi ngươi lần nữa ngay trước mặt ngươi, thì cục tức trong lòng ta làm sao mà phát ra được đây chứ.
- Như vậy a!
Trong mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện lên một chút tán thưởng, rất nhanh, chỉ chợt lóe mà qua, vẻ mặt lại phi thường khó xử, đây quả thật là diễn viên già đời mà.
Giỏi lắm, tiểu tử ngươi điên rồi! Trong lòng Thôi Tập Nhận sao có thể không rõ được, trước y nói đại khí như vậy, không mắng cũng mắng rồi, ngươi còn soi mói điểm này nữa sao, hơn nữa Quốc cữu công cũng đứng bên cạnh chờ rồi. Vì thế y phải cười nói: - Không có cách nào, không có cách nào cả, Thôi gia ta có mấy trăm năm nội tình, nếu ngay cả một trận mưa gió nhỏ này mà cũng không chịu nổi, thì không khỏi cũng quá khinh thường Thôi gia ta rồi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe được lời này thì nhịn không được cau mày, lão hận nhất chính là đám sĩ tộc này hơi tí thì lại lấy mấy trăm năm nội tình ra, đồng thời, đây cũng là chỗ Lý Thế Dân ghét bọn họ nhất, bởi vì triều Đường mới dựng nước được bao nhiêu năm đâu, một trăm năm cũng chưa đến, các ngươi hơi tí là mấy trăm năm rồi hơn một ngàn năm, tỏ rõ ra là không coi mình là con dân của triều Đường rồi.
Thôi Tập Nhận đương nhiên rõ ràng điểm này, y chính là cố ý chọc giận Trưởng Tôn Vô Kỵ đấy, Thôi gia chúng ta cũng không sợ ngươi.
Hàn Nghệ đương nhiên hiểu được, trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại cảm kích nói: - Đa tạ Thôi công tử lượng giải, vậy --- ta đây ngay bây giờ sẽ vào hậu trường bảo bọn họ chuẩn bị.
Thôi Tập Nhận nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
- Như thế rất tốt, như thế rất tốt. Trưởng Tôn Vô Kỵ cười gật gật đầu, bởi vì đây chỉ là một cái gai trong lòng ông ta thôi, vì vậy khi nghe người ta nói đến thì có chút khó chịu, nhưng dù sao ông ta cũng đã làm tể tướng vài thập niên rồi, còn chưa đến mức tức giận với đám tiểu bối như Thôi Tập Nhận, ông ta nói với Hàn Nghệ: - Ngươi mau đi đi.
Trưởng Tôn Diên đột nhiên nói: - Thôi huynh, huynh đệ chúng ta đã nhiều ngày không gặp rồi, nếu không thì cùng nhau ngồi xem vở kịch này đi.
Thôi Tập Nhận bình thản cười nói: - Chỉ sợ quấy rầy đến Quốc cữu công thôi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha nói: - Lão hủ vừa lúc cũng có mấy vấn đề về học thuật, muốn thảo luận cùng ngươi một chút.
-
Thì ra là thế!
Trịnh Thiện Hành, Nguyên Liệt Hổ đều đồng thanh nói.
- Xem ra đã không cần các ngươi nữa.
Vương Huyền Đạo cầm từng đồng tiền trên hàng rào đặt vào trong tay áo.
Chỉ thấy trong đám người ở lầu hai đột nhiên đứng lên một ông lão, ước chừng khoảng sáu mươi tuổi, tóc đã bạc trắng rất nhiều, nhưng vẫn phong thần tuấn lãng, hai mắt sáng ngời hữu thần, đầu đội khăn lụa mềm, để ba chòm râu quanh miệng, đang mặc áo dài đỏ sậm, thân thể hơi béo, còn ngáp một cái nữa.
Đám con ông cháu cha kia nhìn thấy ông lão này, đều không khỏi chấn động, sửng sốt cả nửa ngày, mới phản ứng tới, rồi đồng loạt đứng dậy thi lễ.
- Chất nhi (vãn bối) tham kiến Quốc cữu công.
Người này chính là người đứng đầu Lăng Yên Các, cậu của hoàng đế Lý Trị, người đứng đầu cả triều, nhân vật lĩnh quân của tập đoàn Quan Lũng --- Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Đám con cháu thứ tộc có hơn phân nửa không nhận ra Trưởng Tôn Vô Kỵ, nghe thấy đám thái tử đảng này hô to, thì mới phản ứng tới, bèn khẩn trương đứng dậy thi lễ.
- Được rồi, được rồi, lão hủ chỉ là muốn tới đây xem kịch thôi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay, đột nhiên nhìn xung quanh một chút, hỏi với vẻ mặt hiếu kỳ: - Nhưng tại sao cả nửa ngày rồi mà vẫn chưa bắt đầu vậy?
Đám Thái tử đảng kia ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời hướng ánh mắt về phía trước đài.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn lại theo ánh mắt của bọn họ, rồi cười ha ha bảo: - Hóa ra Tập Nhận cũng tới a!
- Thôi Tập Nhận tham kiến Quốc cữu công.
Thôi Tập Nhận vươn người thi lễ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Nghệ.
Con cá này khá lớn đi.
Trong mắt Hàn Nghệ mang ý cười, là một loại cười đắc ý, bởi vì sự xuất hiện của Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là trước đó hắn đã dự tính rồi. Trong lòng hắn rất có cảm giác thành tựu đấy, nhưng biểu hiện trên mặt hắn là vô cùng sợ hãi: - Thảo dân Hàn Nghệ không biết Quốc cữu công đại giá quang lâm, nếu có chỗ nào tiếp đón không được chu đáo, thì kính xin Quốc cữu công thứ tội cho.
- Hàn Nghệ?
Trưởng Tôn Vô Kỵ híp híp mắt, vuốt râu cười. Cất bước đi xuống lầu dưới, người ở hai bên lập tức tránh ra.
Đi xuống dưới lầu, Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức đi đến trước mặt Hàn Nghệ và Thôi Tập Nhận, bên cạnh ông ta còn đi theo một tên mập mạp trắng trẻo hồng hào, nhưng tuổi không lớn lắm, đoán chừng khoảng hai mươi tuổi, kẻ này chắp tay chào hỏi với Thôi Tập Nhận: - Thôi huynh, đã lâu không gặp rồi.
Thôi Tập Nhận khẽ vuốt cằm.
Hàn Nghệ vụng trộm liếc mắt đánh giá mập mạp này. Thầm nghĩ, chẳng lẽ y chính là một trong số Thất tử của Trường An, Trưởng Tôn Diên.
Nếu như đúng là, vậy thì Thất tử của Trường An, hắn đã thấy sáu người rồi, chỉ còn có Lư Sư Quái của Lư gia là chưa từng gặp thôi, cũng rất ít nghe người ta nhắc tới người này.
Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn Hàn Nghệ một cái, hỏi: - Ngươi chính là Hàn Nghệ hả?
Hàn Nghệ chắp tay nói:
- Bẩm Quốc cữu công, tiểu tử đúng là Hàn Nghệ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười gật đầu, lại hỏi: - Nghe nói vở kịch này do ngươi nghĩ ra?
Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đúng vậy.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hiếu kỳ hỏi tiếp: - Nhưng vì sao còn chưa bắt đầu vậy?
Hàn Nghệ nhìn hướng Thôi Tập Nhận, nên đến ngươi nói chuyện rồi.
Thôi Tập Nhận chắp tay nói: - Kính xin Quốc cữu thứ lỗi. Đây đều là do vãn bối nên mới chậm chạp chưa bắt đầu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ ồ một tiếng: - Đây là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lão cáo già này, Thôi Tập Nhận thầm mắng một câu, nói: - Hồi bẩm Quốc cữu công, chuyện là như vậy, hai ngày nay vãn bối đi trên đường, thường thường nghe người ta chửi mắng Thôi gia, trong lòng vô cùng buồn bực, vì thế mới tiến lên hỏi thăm, lúc này mới biết được hóa ra là do gần đây Phượng Phi Lâu ra một vở kịch tên là “Bạch sắc sinh tử luyến”, bởi vì trong vở kịch này có một kẻ xấu cũng họ Thôi, vì vậy quần chúng sau khi xem xong, đối với tên người xấu họ Thôi này cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Cho nên khi nói đến vở kịch này thì đều thường hay tức giận chửi mắng.
- Còn có chuyện như này nữa?
Vẻ mặt của Trưởng Tôn Vô Kỵ rất kinh ngạc, hỏi Hàn Nghệ rằng: - Hàn Nghệ, những gì Tập Nhận nói là sự thật sao?
Hàn Nghệ thấp thỏm lo âu nói: - Thảo dân đáng chết, thảo ---- thảo dân thật sự không có suy xét đến điểm này, kính xin Thôi công tử thứ tội, thứ tội.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi hơi liếc mắt nhìn Thôi Tập Nhận.
Thôi Tập Nhận cười nhạt một tiếng, nói: - Đâu có, đâu có, Hàn tiểu ca nói quá lời rồi.
Nói xong y lại cất cao tiếng lên: - Kỳ thật đây chỉ là một việc nhỏ thôi, không ảnh hưởng tới toàn cục, Thôi gia ta, từ gia chủ cho tới tùy tùng, đều là người sống quang minh lỗi lạc, cũng không sợ người khác nói gì, khác hẳn một trời một vực so với họ Thôi trong vở kịch kia. Chẳng qua ta là con cháu của Thôi gia mà lại thường xuyên nghe được có người mắng chửi Thôi gia, tuy biết là không có liên quan gì tới ta, nhưng trong lòng khó tránh khỏi buồn bực, vì vậy ta mới đến đây thương lượng một chút với Hàn tiểu ca, xem xem có phương pháp gì để giải quyết chuyện này hay không.
Trong mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện lên một chút tán thưởng.
Lời này nói ra cực kỳ dễ nghe, nếu Thôi Tập Nhận cố tình gây sự, vậy thì ngược lại sẽ làm cho người ta cảm thấy Thôi gia các ngươi ỷ lớn bắt nạt nhỏ, khí lượng hẹp hòi, thậm chí là có tật giật mình. Nhưng Hiện giờ Thôi Tập Nhận vừa nói như vậy, thì người khác ngược lại sẽ cảm thấy, người của Thôi gia chính là đại khí, quang minh lỗi lạc, chính mình đi thẳng ngồi thẳng, không sợ người khác vu tội, không hổ là sĩ tộc hàng đầu hiện nay.
Hơn nữa Thôi Tập Nhận còn đặc biệt cường điều là chỉ y tới nơi này, chỉ là cá nhân y, mà không phải là cả gia tộc, rõ ràng chính là giữ lại một đường sống cho mình đấy.
Lời này vừa nói ra, thì mọi người cũng đều lý giải cho y.
Trong lòng Hàn Nghệ đều hiểu rõ, thầm nghĩ rằng, cũng tốt, nếu ngươi cũng giống như Dương Mông Hạo, thì vở kịch này cũng quá không thú vị rồi.
- Ừ. Nói có lý. Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, nói ra lời như có điều ám chỉ: - Dù sao thì miệng lưỡi người đời rất đáng sợ a! Vậy không biết Tập Nhận ngươi định làm như thế nào?
Thôi Tập Nhận chắp tay nói: - Vãn bối nhất thời cũng không có biện pháp tốt nào, vừa lúc có Quốc cữu công ở đây, vãn bối xin cả gan mời Quốc cữu công nghĩ giúp vãn bối một kế sách vẹn toàn hộ.
Tiểu tử này! Trưởng Tôn Vô Kỵ cười thầm trong lòng, khoát tay một cái: - Vở kịch này lão phu còn chưa có xem qua, muốn nghĩ kế cũng không được tốt lắm, nếu như là không xử lý được hẳn hoi, thì đám thúc thúc bá bá của ngươi sẽ lại đến oán ta, đây đều là chuyện của tiểu bối các ngươi, chính các ngươi tự xử lý đi.
Hàn Nghệ hơi có vẻ kích động nói: - Nếu không --- nếu không ta sửa lại, ta --- ta sửa thành họ Vương được không?
- Hàn tiểu ca, ngươi chớ có khinh người quá đáng!
Trên lầu có một người đột nhiên nói.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, người nói đúng là Vương Huyền Đạo.
Vương Huyền Đạo trực tiếp nhìn chăm chú vào Hàn Nghệ, trong lòng thầm mắng, thằng nhóc này quá ghê tởm, rõ ràng chính là cố tình trả thù ta đây.
- A? Thật có lỗi, thật có lỗi, Vương công tử, thật sự là có lỗi quá. Hàn Nghệ gấp đến độ dùng tay trảo đầu: - Nếu không thì họ Dương được không?
- Hàn Nghệ, ngươi không thể làm như vậy a!
Lại có một người bất mãn kêu lên.
Mọi người nhìn lại theo tiếng nói, người nói đúng là Dương Mông Hạo.
Nguyên Liệt Hổ lập tức nói: - Tiểu Mông, thế nào mà tiểu tử ngươi vẫn ngồi ở đằng trước ta vậy.
- Biểu ca?
Dương Mông Hạo kinh sợ kêu một tiếng, rồi lại vội vàng ngồi xuống.
- Kia ---- kia --- kia nếu không thì gọi họ ---- họ Trịnh được không?
Trịnh Thiện Hành lập tức nói: - Khó mà làm được.
Hàn Nghệ liên tiếp nói vài dòng họ. Kết quả là đám con ông cháu cha này đều phản đối. Hàn Nghệ lúng túng đến mức sắp khóc rồi, bèn nói: - Nói như vậy, vậy --- ta đây không diễn nữa là được rồi chứ.
Nguyên Liệt Hổ hét lên:
- Như vậy càng không được, ta đã xếp hàng đến tận trưa đấy, ngươi cũng không thể không diễn được, coi như là ngươi khinh thường Nguyên Liệt Hổ ta, nhưng mà Quốc cữu công cũng đợi nửa ngày rồi đấy, hừ, Quốc cữu công cũng không phải là người ngươi có thể đắc tội được đâu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ quay đầu thản nhiên liếc mắt nhìn Nguyên Liệt Hổ một cái.
Nguyên Liệt Hổ giương mắt nhìn lên trên, hai tay gãi đầu.
Thật sự là không có cách nào với tiểu tử này cả. Trưởng Tôn Vô Kỵ bất đắc dĩ thở dài.
Hàn Nghệ dùng vẻ mặt cầu xin, lau nước mắt nói: - Diễn cũng không đúng, mà không diễn cũng không đúng, vậy thì phải làm sao mới tốt a!
Thôi Tập Nhận đều nhìn ở trong mắt, âm thầm cả kinh, thằng nhãi này sao có thể muốn khóc là khóc được vậy.
Bởi vì y biết rõ Hàn Nghệ đang giả bộ, nhưng nước mắt lại là thật, điều này y tự hỏi cũng không làm được.
Muốn chơi hả. Lão tử ban đầu cũng chỉ nhờ vào nó để ăn cơm thôi đấy. Trong lòng Hàn Nghệ có chút đắc ý nho nhỏ.
Hành động này hắn làm ra cho khán giả xem đấy, hắn nhất định phải đặt mình ở vị trí kẻ bị hại. Cũng không thể để cho Thôi Tập Nhận chiếm hết sự đồng cảm được.
Người xem vừa nhìn thấy, quả nhiên nảy sinh sự thông cảm với Hàn Nghệ, hắn chỉ là một nông dân nho nhỏ, sao có thể suy xét được nhiều như vậy, không khéo ngay cả sĩ tộc là gì cũng không biết ấy. Việc này thật sự là làm khó hắn rồi.
Cục diện trở nên giằng co gay gắt, giống như bất kể Hàn Nghệ làm gì cũng đều sai đấy.
Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ thì lại giống như đã nhập định, bộ dạng trầm mặc không nói.
Thôi Tập Nhận đột nhiên hơi giương mắt nói: - Cứ làm thế này đi, Hàn tiểu ca, ngươi chỉ cần không đề cập tới dòng họ là được rồi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ trợn to hai mắt, liên tục khen: - Hay! Hay! Cách này rất tốt a!
Trong lòng Hàn Nghệ, Thôi Tập Nhận đồng thời nói thầm, như này sợ là hợp với tâm ý của ngươi nhất rồi
Bởi vì vở kịch này của Hàn Nghệ là nhằm vào đám sĩ tộc Sơn Đông coi trọng dòng dõi trong hôn nhân đấy, nếu điểm danh Thôi thị, vậy thì chính là chĩa thẳng mũi nhọn vào một họ, nhưng nếu không đề cập tới dòng họ, thì ai cũng có thể bị nhằm vào, dù sao thì ở phương diện này, sĩ tộc Sơn Đông đều là một kiểu đức hạnh cả.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đương nhiên là hy vọng như vậy, bởi vì đối thủ của ông ta không đơn giản chỉ là Thôi gia, mà là cả đám sĩ tộc Sơn Đông ấy, nên ngươi nhất định phải lôi hết cả đám này xuống nước.
Mà Thôi Tập Nhận nói như vậy, đơn giản cũng vì biết chính mình không phải là đối thủ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, cần phải phát động toàn bộ sĩ tộc Sơn Đông đến đối kháng phía tập đoàn Quan Lũng của Trưởng Tôn Vô Kỵ, cho nên ngươi không cần nhằm vào một nhà ta thôi, ngươi rõ ràng cứ nã pháo đầy đất đi.
Oa! Chơi lớn vậy a, ha ha, ta thích! Dù sao thì lão tử chỉ có một cái mệnh tiện này thôi, chẳng có gì để thua nữa hết.
Hàn Nghệ cảm kích tột đỉnh, liên tục chắp tay nói: - Thôi công tử tài trí hơn người, Hàn Nghệ thật sự là ---- vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích a!
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Tốt lắm, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, tất cả mọi người đều đang chờ đợi đấy, nếu việc này đã giải quyết xong rồi, thì cũng nhanh bắt đầu đi, lão hủ thật vất vả mới rút ra được chút thời gian, đã nghĩ đến xem vở kịch này thế nào.
- Dạ dạ dạ.
Nói xong, Hàn Nghệ lại lại khó xử nói: - Quốc cữu công, hôm nay chỉ sợ là không diễn được nữa rồi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hiếu kỳ hỏi:
- Đây cũng là vì sao?
Hàn Nghệ nói: - Này đều do ta không suy xét chu toàn, lúc trước chúng ta luyện tập, trong lời đối thoại đều có chữ “Thôi”, việc này tạm thời khẳng định chưa sửa lại được, kính xin Quốc cữu công cho ta thời gian một ngày, ta sẽ cho bọn họ luyện tập lại lần nữa.
Trong lòng hắn nổi lên một tia cười lạnh, nói đùa gì vậy, lão tử không chửi ngươi lần nữa ngay trước mặt ngươi, thì cục tức trong lòng ta làm sao mà phát ra được đây chứ.
- Như vậy a!
Trong mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện lên một chút tán thưởng, rất nhanh, chỉ chợt lóe mà qua, vẻ mặt lại phi thường khó xử, đây quả thật là diễn viên già đời mà.
Giỏi lắm, tiểu tử ngươi điên rồi! Trong lòng Thôi Tập Nhận sao có thể không rõ được, trước y nói đại khí như vậy, không mắng cũng mắng rồi, ngươi còn soi mói điểm này nữa sao, hơn nữa Quốc cữu công cũng đứng bên cạnh chờ rồi. Vì thế y phải cười nói: - Không có cách nào, không có cách nào cả, Thôi gia ta có mấy trăm năm nội tình, nếu ngay cả một trận mưa gió nhỏ này mà cũng không chịu nổi, thì không khỏi cũng quá khinh thường Thôi gia ta rồi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe được lời này thì nhịn không được cau mày, lão hận nhất chính là đám sĩ tộc này hơi tí thì lại lấy mấy trăm năm nội tình ra, đồng thời, đây cũng là chỗ Lý Thế Dân ghét bọn họ nhất, bởi vì triều Đường mới dựng nước được bao nhiêu năm đâu, một trăm năm cũng chưa đến, các ngươi hơi tí là mấy trăm năm rồi hơn một ngàn năm, tỏ rõ ra là không coi mình là con dân của triều Đường rồi.
Thôi Tập Nhận đương nhiên rõ ràng điểm này, y chính là cố ý chọc giận Trưởng Tôn Vô Kỵ đấy, Thôi gia chúng ta cũng không sợ ngươi.
Hàn Nghệ đương nhiên hiểu được, trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại cảm kích nói: - Đa tạ Thôi công tử lượng giải, vậy --- ta đây ngay bây giờ sẽ vào hậu trường bảo bọn họ chuẩn bị.
Thôi Tập Nhận nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
- Như thế rất tốt, như thế rất tốt. Trưởng Tôn Vô Kỵ cười gật gật đầu, bởi vì đây chỉ là một cái gai trong lòng ông ta thôi, vì vậy khi nghe người ta nói đến thì có chút khó chịu, nhưng dù sao ông ta cũng đã làm tể tướng vài thập niên rồi, còn chưa đến mức tức giận với đám tiểu bối như Thôi Tập Nhận, ông ta nói với Hàn Nghệ: - Ngươi mau đi đi.
Trưởng Tôn Diên đột nhiên nói: - Thôi huynh, huynh đệ chúng ta đã nhiều ngày không gặp rồi, nếu không thì cùng nhau ngồi xem vở kịch này đi.
Thôi Tập Nhận bình thản cười nói: - Chỉ sợ quấy rầy đến Quốc cữu công thôi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha nói: - Lão hủ vừa lúc cũng có mấy vấn đề về học thuật, muốn thảo luận cùng ngươi một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.