Chương 9: Vĩ Thanh
Thụy Giả
25/08/2017
VĨ THANH
Lúc trở về, Bạch Ninh ôm theo người đẹp bên cạnh lại chẳng khiến người trong nam quán náo động xôn xao. Dưới cái nhìn của chúng tiểu quan, núi băng ngàn năm sớm đã trở thành vật sở hữu chuyên quyền của Bạch Ninh tướng công.
Chỉ có Thượng Kỳ hừ lạnh một tiếng ra chiều phật ý, gã nói: “Không ngờ mạng ngươi lại lớn đến thế, vậy mà vẫn sống sót trở về.”
Đối phó với tên kẻ thù không đội trời chung Thượng Kỳ, Bạch Ninh nửa bước cũng không nhường, y lập tức cắn trả: “Ngươi vẫn chưa chết ta làm sao chết được, ta phải chờ xem ngươi chết thế nào trước chứ.”
“Tiếc quá nhỉ, ta chết thế nào ngươi không có cơ hội xem đâu.” Thượng Kỳ không giận, đầu chẳng buồn ngẩng lên mà vung ra một xấp ngân phiếu cho Bạch Ninh, “Ta muốn chuộc thân.”
Bạch Ninh sửng sốt, hình như sau ngày quen biết Thương Liệt thường có người vung ngân phiếu trước mặt y, cứ như ngân phiếu chẳng phải tiền bạc nên ai cũng có thể vung ra cho được.
Không đợi Bạch Ninh trả lời, Thượng Kỳ quẳng ngân phiếu ra rồi xoay lưng bỏ đi.
“Cảnh Nhi, Cảnh Nhi, đệ tới đây…” Lúc Bạch Ninh lấy lại tinh thần, bóng Thượng Kỳ đã khuất hẳn tầm mắt, Bạch Ninh hết cách đành gọi Cảnh Nhi đến hỏi Thượng Kỳ đào đâu ra lắm ngân phiếu chuộc thân như vậy.
Cảnh Nhi lạch bạch chạy tới, nhỏ tiếng giải thích: “Bạch Ninh tướng công, những ngày tướng công mất tích đều nhờ Thượng Kỳ tướng công chống đỡ nam quán, trước đó Tri phủ đại nhân từng muốn chuộc thân cho Thượng Kỳ tướng công nhưng vì tướng công đi vắng, Thượng Kỳ tướng công sợ nam quán không kẻ trông nom mới ở lại chưa đi…”
“Hắn tốt bụng vậy sao…”
Bạch Ninh làu bàu rồi bảo Cảnh Nhi mang sổ sách đến, y kéo Thương Liệt cùng kiểm tra một phen nhưng chẳng tìm ra sai sót gì, cuối cùng chỉ đành hậm hực nói với Thương Liệt: “Tên kia chẳng biết lại bày trò ma quỷ gì nữa, tuy ta luôn ghét cay ghét đắng hắn nhưng lần này không thể không nhận món nợ tình này của hắn, hôm nay hắn muốn đi, ta nhất định phải trả xong cho hắn, ngươi nói xem tặng hắn lễ vật gì tốt đây?”
Thương Liệt nhìn Bạch Ninh nhưng chỉ vuốt ve mặt y chứ không nói tiếng nào.
Sớm biết chẳng thể có được đáp án từ miệng Thương Liệt, Bạch Ninh chỉ theo thói quen hỏi chơi vậy thôi, hỏi xong không buồn liếc Thương Liệt cái nào mà tiếp tục cuối đầu trầm ngâm.
Một lúc sau y lại nói: “Xưa nay tiểu quan sau khi được chuộc thân, nhiều nhất ba đến năm năm vinh quang để rồi tựa như đóa cúc héo tàn, không chết dưới tay kẻ phụ tình thì cũng cô khổ bơ vơ, chết thảm đầu đường xó chợ, tuy ta không vừa mắt hắn nhưng dù sao cũng là kẻ cùng chung cảnh ngộ, thứ khác ta không nỡ tặng, thôi thì giữ lại căn phòng nơi hậu viện này cho hắn, thủy chung tránh hắn tương lai không nhà để về.”
Thương Liệt nhẹ nhàng kéo y vào lòng, trong mắt loáng thoáng niềm vui. Tiểu bảo đầu này rốt cuộc vẫn rất mềm lòng, song chẳng phải hắn thích điểm này của y ư. Chính vì sự mềm lòng của tiểu bảo đầu mà bọn họ mới có cơ hội gặp gỡ rồi chung sống bên nhau.
“Ta không nỡ bỏ nam quán, ngươi có trách ta không?” Dựa vào lòng Thương Liệt, Bạch Ninh im lặng thật lâu rồi chợt mở miệng hỏi. Y biết Thương Liệt không thích nơi bẩn thỉu nhơ nhuốc như nam quán nhưng vẫn đòi hỏi Thương Liệt trở về cùng y.
Trả lời Bạch Ninh là một nụ hôn nồng thắm vô ngần.
Nơi có ngươi, chính là đào nguyên của ta. Tuy không nói ra nhưng ý Thương Liệt Bạch Ninh rất rõ. Đắm chìm trong ngọt ngào hạnh phúc vô bờ, tiểu bảo đầu bắt đầu cởi bỏ quần áo của núi băng. Y thích giây phút núi băng biến thành núi lửa, tiếng thở dốc của gã đàn ông kia khiến y trầm luân hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
Hạn phúc, thật ra giản đơn thế đấy. Mặc kệ tất thảy, chỉ là sự nối kết con tim giữa hai con người vậy thôi.
Chính văn hoàn.
Lúc trở về, Bạch Ninh ôm theo người đẹp bên cạnh lại chẳng khiến người trong nam quán náo động xôn xao. Dưới cái nhìn của chúng tiểu quan, núi băng ngàn năm sớm đã trở thành vật sở hữu chuyên quyền của Bạch Ninh tướng công.
Chỉ có Thượng Kỳ hừ lạnh một tiếng ra chiều phật ý, gã nói: “Không ngờ mạng ngươi lại lớn đến thế, vậy mà vẫn sống sót trở về.”
Đối phó với tên kẻ thù không đội trời chung Thượng Kỳ, Bạch Ninh nửa bước cũng không nhường, y lập tức cắn trả: “Ngươi vẫn chưa chết ta làm sao chết được, ta phải chờ xem ngươi chết thế nào trước chứ.”
“Tiếc quá nhỉ, ta chết thế nào ngươi không có cơ hội xem đâu.” Thượng Kỳ không giận, đầu chẳng buồn ngẩng lên mà vung ra một xấp ngân phiếu cho Bạch Ninh, “Ta muốn chuộc thân.”
Bạch Ninh sửng sốt, hình như sau ngày quen biết Thương Liệt thường có người vung ngân phiếu trước mặt y, cứ như ngân phiếu chẳng phải tiền bạc nên ai cũng có thể vung ra cho được.
Không đợi Bạch Ninh trả lời, Thượng Kỳ quẳng ngân phiếu ra rồi xoay lưng bỏ đi.
“Cảnh Nhi, Cảnh Nhi, đệ tới đây…” Lúc Bạch Ninh lấy lại tinh thần, bóng Thượng Kỳ đã khuất hẳn tầm mắt, Bạch Ninh hết cách đành gọi Cảnh Nhi đến hỏi Thượng Kỳ đào đâu ra lắm ngân phiếu chuộc thân như vậy.
Cảnh Nhi lạch bạch chạy tới, nhỏ tiếng giải thích: “Bạch Ninh tướng công, những ngày tướng công mất tích đều nhờ Thượng Kỳ tướng công chống đỡ nam quán, trước đó Tri phủ đại nhân từng muốn chuộc thân cho Thượng Kỳ tướng công nhưng vì tướng công đi vắng, Thượng Kỳ tướng công sợ nam quán không kẻ trông nom mới ở lại chưa đi…”
“Hắn tốt bụng vậy sao…”
Bạch Ninh làu bàu rồi bảo Cảnh Nhi mang sổ sách đến, y kéo Thương Liệt cùng kiểm tra một phen nhưng chẳng tìm ra sai sót gì, cuối cùng chỉ đành hậm hực nói với Thương Liệt: “Tên kia chẳng biết lại bày trò ma quỷ gì nữa, tuy ta luôn ghét cay ghét đắng hắn nhưng lần này không thể không nhận món nợ tình này của hắn, hôm nay hắn muốn đi, ta nhất định phải trả xong cho hắn, ngươi nói xem tặng hắn lễ vật gì tốt đây?”
Thương Liệt nhìn Bạch Ninh nhưng chỉ vuốt ve mặt y chứ không nói tiếng nào.
Sớm biết chẳng thể có được đáp án từ miệng Thương Liệt, Bạch Ninh chỉ theo thói quen hỏi chơi vậy thôi, hỏi xong không buồn liếc Thương Liệt cái nào mà tiếp tục cuối đầu trầm ngâm.
Một lúc sau y lại nói: “Xưa nay tiểu quan sau khi được chuộc thân, nhiều nhất ba đến năm năm vinh quang để rồi tựa như đóa cúc héo tàn, không chết dưới tay kẻ phụ tình thì cũng cô khổ bơ vơ, chết thảm đầu đường xó chợ, tuy ta không vừa mắt hắn nhưng dù sao cũng là kẻ cùng chung cảnh ngộ, thứ khác ta không nỡ tặng, thôi thì giữ lại căn phòng nơi hậu viện này cho hắn, thủy chung tránh hắn tương lai không nhà để về.”
Thương Liệt nhẹ nhàng kéo y vào lòng, trong mắt loáng thoáng niềm vui. Tiểu bảo đầu này rốt cuộc vẫn rất mềm lòng, song chẳng phải hắn thích điểm này của y ư. Chính vì sự mềm lòng của tiểu bảo đầu mà bọn họ mới có cơ hội gặp gỡ rồi chung sống bên nhau.
“Ta không nỡ bỏ nam quán, ngươi có trách ta không?” Dựa vào lòng Thương Liệt, Bạch Ninh im lặng thật lâu rồi chợt mở miệng hỏi. Y biết Thương Liệt không thích nơi bẩn thỉu nhơ nhuốc như nam quán nhưng vẫn đòi hỏi Thương Liệt trở về cùng y.
Trả lời Bạch Ninh là một nụ hôn nồng thắm vô ngần.
Nơi có ngươi, chính là đào nguyên của ta. Tuy không nói ra nhưng ý Thương Liệt Bạch Ninh rất rõ. Đắm chìm trong ngọt ngào hạnh phúc vô bờ, tiểu bảo đầu bắt đầu cởi bỏ quần áo của núi băng. Y thích giây phút núi băng biến thành núi lửa, tiếng thở dốc của gã đàn ông kia khiến y trầm luân hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
Hạn phúc, thật ra giản đơn thế đấy. Mặc kệ tất thảy, chỉ là sự nối kết con tim giữa hai con người vậy thôi.
Chính văn hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.