Chương 40: Lòng Đau Như Dao Cắt.
Tg Diệp Phi Tuyết
03/10/2021
Bốp!
Sắc mặt Thập Cửu vẫn lạnh nhạt, cô vươn tay vỗ một cái vào tay của Mạc Thiên Diệc: “Đừng đụng tay đụng chân, chúng ta không thân.”
“Không thân?” Đôi mắt vàng chợt loé lên một tia tàn bạo, nhưng trong chớp mắt liền quay về vẻ tà mị vốn có.
Mạc Thiên Diệc mỉm cười, hắn ta lui lại một bước rồi trong chớp nhoáng liền ngồi xuống đối diện Thập Cửu. Ánh mắt Thập Cửu lúc này chợt trở nên nghiêm túc, thân thủ của hắn vẫn nhanh như vậy, vậy thì làn sương độc đó vô hiệu với Mạc Thiên Diệc rồi, xem ra thực lực của hắn còn mạnh hơn dự liệu của cô nữa!
Mạc Thiên Diệc hoàn toàn không đưa mắt nhìn lấy cơ thể thối rữa của Thập Lôi ở dưới chân, mà đôi mắt hoàng kim của hắn chỉ chuyên chú nhìn vào Thập Cửu.
Hắn lên tiếng: “Vậy theo định nghĩ của Tiểu Cửu Nhi thì như thế nào mới được tính là thân thiết? Chúng ta ôm nhau qua rồi, không lẽ còn cần phải hôn, hay là ngủ với nhau nữa mới đủ?”
“Khụ!” Tiểu Ngũ sặc một tiếng.
Tiểu Ngũ: Người này đúng là vô liêm sỉ quá mà! Dám thốt ra mấy lời lưu manh với chủ nhân một cách quang minh chính đại như vậy nữa chứ!
Khoé môi Thập Cửu giật giật, nếu không muốn để mấy tên mặt dày được nước làm tới thì cách tốt nhất là không nghe không nhìn hắn! Thế là cô đưa tay vuốt ve Tiểu Ngũ đang cuộn tròn thành một cục bông màu trắng trên đùi mình, như vậy tâm tình của cô cũng đã tốt hơn nhiều rồi.
Thập Cửu không thèm liếc mắt nhìn Mạc Thiên Diệc mà quay đầu nhìn về phía Thập Thanh Thiên, sắc mặt nghiêm túc đó giống như là Mạc Thiên Diệc không hề có mặt trong căn nhà này vậy.
Tuy vậy, nhưng Mạc Thiên Diệc vẫn không buồn, hắn men theo tầm mắt của Thập Cửu nhìn về Thập Thanh Thiên: “Tiểu Cửu Nhi muốn xử lý hắn như thế nào? Nếu sợ bẩn tay thì ta có thể giúp nàng giết ông ta.”
“Giết ông ta?” Thập Cửu nhướng mày.
Thập Cửu đứng dậy rồi ôm lấy Tiểu Ngũ đi qua đó, cô cúi đầu lạnh lùng nhìn Thập Thanh Thiên, cô càng tiến sát thì sắc mặt ông ta càng trở nên trắng bệch, mí mắt cũng đang không ngừng run rẩy.
Ha, giả vờ ngất sao?
Thập Cửu nhấc chân lên hung hăng giẫm vào mu bàn tay của Thập Thanh Thiên, khi cảm nhận được bàn tay dưới chân mình đang run lẩy bẩy, cô lại dùng nhiều sức hơn, sau đó một tiếng ‘rắc’ vang lên!
“Á-----” Thanh âm thảm thiết vang lên.
Thập Thanh Thiên tức tốc mở mắt rồi đưa tay còn lại nắm lấy cổ tay đang bị Thập Cửu đạp và cố gắng kéo tay ra ngoài: “Á! Đau quá! Thập Cửu buông ra!”
Thập Cửu nhếch môi cười lạnh, cô càng dùng sức nhiều hơn nữa.
“Á-----ôi!” Thập Thanh Thiên đau đớn đến nỗi mắt ông ta đều trợn ngược lên.
Mạc Thiên Diệc mỉm cười tà khí, hắn nhìn Thập Cửu với ánh mắt vô cùng sủng nịch, hắn hoàn toàn không cảm thấy Thập Cửu lãnh khốc hay tàn nhẫn chút nào cả mà ngược lại càng trở nên thích thú hơn.
Thập Cửu: “Không muốn chết thì dẫn tôi tới kho tàng của Thập phủ ngay.”
“Được được được! Thập Cửu cô buông ra có được hay không? Đau quá! Á! Cô buông ra đi rồi ta sẽ đưa cô đi!”
Thập Cửu rút chân lại, Thập Thanh Thiên lập tức ôm lấy bàn tay của mình lăn lộn một cách đầy đau đớn trên mặt đất.
Thập Thanh Thiên từ nãy đến giờ vẫn đang giả ngất nhằm để được qua chuyện, nên ông ta cũng đã chính tai nghe thấy những chuyện đã xảy ra lúc nãy rồi, ông hận Thập Uyển đã không niệm tình phụ tử mà quay đầu chạy, không thèm cứu lấy ông ta!
Nhưng ông lại càng hận Thập Cửu hơn, cô đúng là một nha đầu độc ác tàn nhẫn mà!
Ông ta sợ chết!
Chỉ cần bảo vệ được tính mạng của mình thì làm gì ông ta cũng sẵn lòng hết. Nếu xét về phương diện này thì Thập Uyển không hổ là con gái của ông ta, đúng là cá mè một lứa!
Thập Cửu: “Đứng dậy dẫn đường mau, Thập Thanh Thiên, tôi biết kho tàng không chỉ có một cái, nếu như ông dám giấu tôi, thì thiếu một cái tôi sẽ chặt một tay của ông.”
Thập Thanh Thiên sợ hãi run rẩy cầm cập: “Không đâu, ta có gạt ai cũng không dám gạt cô đâu! Bà cô Cửu tiểu thư của ta ơi! Ta đưa cô tới kho tàng, xin cô ngàn vạn lần đừng giết ta!”
“Dẫn đường đi, đừng phí lời nữa!”
“Vâng vâng.” Thập Thanh Thiên vội vã bò dậy, lúc đi ngang chỗ Thập Lôi, ông ta sợ đến mức không dám mở mắt ra.
Ra khỏi Hải Đường Uyển, Thập Cửu nhìn thấy đám nô tài tỳ nữ trong Thập phủ đều đã ngã xuống trên khắp đường đi, thế là cô tuỳ tiện nhặt một thanh kiếm lên rồi bắt đầu giết chóc trên khắp quãng đường. Sự tàn ác này khiến cho Thập Thanh Thiên sợ hãi muốn ngất đi mấy lần nhưng lại không dám ngất.
Nhìn thấy sự hung tàn của Thập Cửu, Thập Thanh Thiên chỉ có thể im lặng mà dẫn đường. Sau đó ông ta lại còn phải trơ mắt ra nhìn Thập Cửu vơ vét hết tài sản của Thập phủ, tất cả món đồ nào có giá trị cô đều không bỏ qua. Thập Thanh Thiên nhìn mà lòng đau như cắt.
Thổ phỉ a!
Sắc mặt Thập Cửu vẫn lạnh nhạt, cô vươn tay vỗ một cái vào tay của Mạc Thiên Diệc: “Đừng đụng tay đụng chân, chúng ta không thân.”
“Không thân?” Đôi mắt vàng chợt loé lên một tia tàn bạo, nhưng trong chớp mắt liền quay về vẻ tà mị vốn có.
Mạc Thiên Diệc mỉm cười, hắn ta lui lại một bước rồi trong chớp nhoáng liền ngồi xuống đối diện Thập Cửu. Ánh mắt Thập Cửu lúc này chợt trở nên nghiêm túc, thân thủ của hắn vẫn nhanh như vậy, vậy thì làn sương độc đó vô hiệu với Mạc Thiên Diệc rồi, xem ra thực lực của hắn còn mạnh hơn dự liệu của cô nữa!
Mạc Thiên Diệc hoàn toàn không đưa mắt nhìn lấy cơ thể thối rữa của Thập Lôi ở dưới chân, mà đôi mắt hoàng kim của hắn chỉ chuyên chú nhìn vào Thập Cửu.
Hắn lên tiếng: “Vậy theo định nghĩ của Tiểu Cửu Nhi thì như thế nào mới được tính là thân thiết? Chúng ta ôm nhau qua rồi, không lẽ còn cần phải hôn, hay là ngủ với nhau nữa mới đủ?”
“Khụ!” Tiểu Ngũ sặc một tiếng.
Tiểu Ngũ: Người này đúng là vô liêm sỉ quá mà! Dám thốt ra mấy lời lưu manh với chủ nhân một cách quang minh chính đại như vậy nữa chứ!
Khoé môi Thập Cửu giật giật, nếu không muốn để mấy tên mặt dày được nước làm tới thì cách tốt nhất là không nghe không nhìn hắn! Thế là cô đưa tay vuốt ve Tiểu Ngũ đang cuộn tròn thành một cục bông màu trắng trên đùi mình, như vậy tâm tình của cô cũng đã tốt hơn nhiều rồi.
Thập Cửu không thèm liếc mắt nhìn Mạc Thiên Diệc mà quay đầu nhìn về phía Thập Thanh Thiên, sắc mặt nghiêm túc đó giống như là Mạc Thiên Diệc không hề có mặt trong căn nhà này vậy.
Tuy vậy, nhưng Mạc Thiên Diệc vẫn không buồn, hắn men theo tầm mắt của Thập Cửu nhìn về Thập Thanh Thiên: “Tiểu Cửu Nhi muốn xử lý hắn như thế nào? Nếu sợ bẩn tay thì ta có thể giúp nàng giết ông ta.”
“Giết ông ta?” Thập Cửu nhướng mày.
Thập Cửu đứng dậy rồi ôm lấy Tiểu Ngũ đi qua đó, cô cúi đầu lạnh lùng nhìn Thập Thanh Thiên, cô càng tiến sát thì sắc mặt ông ta càng trở nên trắng bệch, mí mắt cũng đang không ngừng run rẩy.
Ha, giả vờ ngất sao?
Thập Cửu nhấc chân lên hung hăng giẫm vào mu bàn tay của Thập Thanh Thiên, khi cảm nhận được bàn tay dưới chân mình đang run lẩy bẩy, cô lại dùng nhiều sức hơn, sau đó một tiếng ‘rắc’ vang lên!
“Á-----” Thanh âm thảm thiết vang lên.
Thập Thanh Thiên tức tốc mở mắt rồi đưa tay còn lại nắm lấy cổ tay đang bị Thập Cửu đạp và cố gắng kéo tay ra ngoài: “Á! Đau quá! Thập Cửu buông ra!”
Thập Cửu nhếch môi cười lạnh, cô càng dùng sức nhiều hơn nữa.
“Á-----ôi!” Thập Thanh Thiên đau đớn đến nỗi mắt ông ta đều trợn ngược lên.
Mạc Thiên Diệc mỉm cười tà khí, hắn nhìn Thập Cửu với ánh mắt vô cùng sủng nịch, hắn hoàn toàn không cảm thấy Thập Cửu lãnh khốc hay tàn nhẫn chút nào cả mà ngược lại càng trở nên thích thú hơn.
Thập Cửu: “Không muốn chết thì dẫn tôi tới kho tàng của Thập phủ ngay.”
“Được được được! Thập Cửu cô buông ra có được hay không? Đau quá! Á! Cô buông ra đi rồi ta sẽ đưa cô đi!”
Thập Cửu rút chân lại, Thập Thanh Thiên lập tức ôm lấy bàn tay của mình lăn lộn một cách đầy đau đớn trên mặt đất.
Thập Thanh Thiên từ nãy đến giờ vẫn đang giả ngất nhằm để được qua chuyện, nên ông ta cũng đã chính tai nghe thấy những chuyện đã xảy ra lúc nãy rồi, ông hận Thập Uyển đã không niệm tình phụ tử mà quay đầu chạy, không thèm cứu lấy ông ta!
Nhưng ông lại càng hận Thập Cửu hơn, cô đúng là một nha đầu độc ác tàn nhẫn mà!
Ông ta sợ chết!
Chỉ cần bảo vệ được tính mạng của mình thì làm gì ông ta cũng sẵn lòng hết. Nếu xét về phương diện này thì Thập Uyển không hổ là con gái của ông ta, đúng là cá mè một lứa!
Thập Cửu: “Đứng dậy dẫn đường mau, Thập Thanh Thiên, tôi biết kho tàng không chỉ có một cái, nếu như ông dám giấu tôi, thì thiếu một cái tôi sẽ chặt một tay của ông.”
Thập Thanh Thiên sợ hãi run rẩy cầm cập: “Không đâu, ta có gạt ai cũng không dám gạt cô đâu! Bà cô Cửu tiểu thư của ta ơi! Ta đưa cô tới kho tàng, xin cô ngàn vạn lần đừng giết ta!”
“Dẫn đường đi, đừng phí lời nữa!”
“Vâng vâng.” Thập Thanh Thiên vội vã bò dậy, lúc đi ngang chỗ Thập Lôi, ông ta sợ đến mức không dám mở mắt ra.
Ra khỏi Hải Đường Uyển, Thập Cửu nhìn thấy đám nô tài tỳ nữ trong Thập phủ đều đã ngã xuống trên khắp đường đi, thế là cô tuỳ tiện nhặt một thanh kiếm lên rồi bắt đầu giết chóc trên khắp quãng đường. Sự tàn ác này khiến cho Thập Thanh Thiên sợ hãi muốn ngất đi mấy lần nhưng lại không dám ngất.
Nhìn thấy sự hung tàn của Thập Cửu, Thập Thanh Thiên chỉ có thể im lặng mà dẫn đường. Sau đó ông ta lại còn phải trơ mắt ra nhìn Thập Cửu vơ vét hết tài sản của Thập phủ, tất cả món đồ nào có giá trị cô đều không bỏ qua. Thập Thanh Thiên nhìn mà lòng đau như cắt.
Thổ phỉ a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.