Chương 10: Thi Khôi Đan
Tg Diệp Phi Tuyết
03/10/2021
Thập Cửu khẽ nâng cằm lên, khóe mắt lạnh lùng liếc nhìn Bích La, không có bất kỳ biểu lộ gì.
Bích La nhìn thấy, lập tức trở nên luống cuống. Lão gia nói cô ta nhất định phải trở về bên người Thập Cửu, giám sát hành động của cô, nếu như Thập Cửu không cần cô ta, lão gia sẽ bán cô ta đi! Bích La đưa tay nắm lấy váy của Thập Cửu: “Tiểu thư...”
“Ngươi còn dám đụng vào ta nữa, ta sẽ phế bỏ tay của ngươi.”
Trong nháy mắt, Bích La cứng nguyên tại chỗ, đôi tay run rẩy lập tức thu hồi lại, giả vờ lộ ra một bộ mặt khóc than thê thảm: “Tiểu thư, Bích La thật sự biết sai rồi, Bích La bị nhị tiểu thư uy hiếp! Nhị tiểu thư nói, nếu như tôi không làm, cô ấy sẽ giết tôi, Bích La tuyệt đối không dám hại tiểu thư.”
“À.”
Thập Cửu lạnh lùng nhếch môi, nếu không phải cô trở về, tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chân chó của Bích La, nói không chừng cô còn có thể tin Bích La.
Thập Cửu dò xét Bích La, Thập Cửu mở miệng: “Ngươi muốn quay về?”
“Vâng vâng! Tiểu thư, Bích La luôn hầu hạ người, nếu không có Bích La, một mình tiểu thư cô đơn biết bao nhiêu! Bọn họ đều chê cười tiểu thư là phế vật, tôi không giống như vậy, Bích La can tâm tình nguyện hầu hạ tiểu thư!”
Lúc này Bích La nhanh mồm nhanh miệng, phản ứng kịp mà lập tức giả mù sa mưa dập đầu: “Bích La nói sai, phi phi... tiểu thư mới không phải là phế vật.”
“Đủ rồi, đừng có diễn nữa.” Thập Cửu nhíu nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ ghê tởm, diễn xuất khoa trương như vậy.
Cô mò mẫm lấy một viên đan dược từ trong không gian của vòng tay ra: “Ngẩng đầu.”
Bích La đứng dậy, nở một nụ cười “rực rỡ” với Thập Cửu, cũng không biết khắp mặt mình đều là máu, y như là hiện trường tai nạn xe.
Khóe miệng của Thập Cửu cong lên một độ cong, cô bóp lấy cằm của Bích La: “Muốn quay về bên cạnh ta thì phải ngoan ngoãn nghe lời của ta, ta sẽ không giữ lại người vô dụng bên mình, cô miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng được.”
Vừa nói, ngón tay Thập Cửu khẽ động, đẩy hai cánh môi Bích La ra, nhét viên đan dược vào.
Bích La hoảng sợ trừng lớn mắt: “A, tiểu thư cho tôi ăn cái gì vậy?”
“Thứ có thể để ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta.” Thập Cửu vỗ vỗ tay, hờ hững nhìn khuôn mặt của Bích La. Cô ta hung dữ trừng mắt nhìn Thập Cửu, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa chán ghét, đây mới chính là bộ mặt thật của cô ta.
Bích La há mồm, không thể nói một câu nào, cô ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy.
Tiểu Ngũ mở miệng: “Chủ nhân, người cho cô ta ăn thi khôi đan.”
“Ừm.”
Cô dừng lại một chút, cúi đầu nhìn ánh sáng lấp lóe của chiếc vòng tay.
Tiểu Ngũ ủy khuất nói: “Linh lực của chủ nhân không còn nữa, không thể tiếp tục duy trì thân thể.”
Nghe vậy, Thập Cửu sờ lên vòng tay, cô nói với Tiểu Ngũ: “Yên tâm đi, ta sẽ trở thành linh sư, sẽ cho ngươi thoát khỏi chiếc vòng tay.”
“Được ạ! Tiểu Ngũ chờ chủ nhân.”
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Thập Cửu liếc mắt nhìn sang bên cạnh, cái tên yêu nghiệt nào đó đó đang lười biếng dựa vào khung cửa, khí thế cao quý, giống như hắn mới là chủ nhân của Đông Hồ Uyển.
Mạc Thiên Diệc mỉm cười lên tiếng trêu chọc cô: “Tiểu Cửu à, cô cho cô ta ăn cái gì vậy?”
Tiểu Cửu? Đây là xưng hô gì vậy.
Thập Cửu nhíu nhíu mày, nhưng cô vẫn giải thích: “Thi khôi đan, sau khi ăn nó, cô ta sẽ mất đi ký ức của mình, trở thành một con rối trung thành, chỉ nghe theo mệnh lệnh của ta.”
Hắn chưa từng biết còn có loại đan được này, cái này cũng quá thần kỳ đi!
Sao Tiểu Cửu lại có loại dược này?
Lúc này, Bích La run rẩy từ dưới đất bò dậy.
Bích La nhìn thấy, lập tức trở nên luống cuống. Lão gia nói cô ta nhất định phải trở về bên người Thập Cửu, giám sát hành động của cô, nếu như Thập Cửu không cần cô ta, lão gia sẽ bán cô ta đi! Bích La đưa tay nắm lấy váy của Thập Cửu: “Tiểu thư...”
“Ngươi còn dám đụng vào ta nữa, ta sẽ phế bỏ tay của ngươi.”
Trong nháy mắt, Bích La cứng nguyên tại chỗ, đôi tay run rẩy lập tức thu hồi lại, giả vờ lộ ra một bộ mặt khóc than thê thảm: “Tiểu thư, Bích La thật sự biết sai rồi, Bích La bị nhị tiểu thư uy hiếp! Nhị tiểu thư nói, nếu như tôi không làm, cô ấy sẽ giết tôi, Bích La tuyệt đối không dám hại tiểu thư.”
“À.”
Thập Cửu lạnh lùng nhếch môi, nếu không phải cô trở về, tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chân chó của Bích La, nói không chừng cô còn có thể tin Bích La.
Thập Cửu dò xét Bích La, Thập Cửu mở miệng: “Ngươi muốn quay về?”
“Vâng vâng! Tiểu thư, Bích La luôn hầu hạ người, nếu không có Bích La, một mình tiểu thư cô đơn biết bao nhiêu! Bọn họ đều chê cười tiểu thư là phế vật, tôi không giống như vậy, Bích La can tâm tình nguyện hầu hạ tiểu thư!”
Lúc này Bích La nhanh mồm nhanh miệng, phản ứng kịp mà lập tức giả mù sa mưa dập đầu: “Bích La nói sai, phi phi... tiểu thư mới không phải là phế vật.”
“Đủ rồi, đừng có diễn nữa.” Thập Cửu nhíu nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ ghê tởm, diễn xuất khoa trương như vậy.
Cô mò mẫm lấy một viên đan dược từ trong không gian của vòng tay ra: “Ngẩng đầu.”
Bích La đứng dậy, nở một nụ cười “rực rỡ” với Thập Cửu, cũng không biết khắp mặt mình đều là máu, y như là hiện trường tai nạn xe.
Khóe miệng của Thập Cửu cong lên một độ cong, cô bóp lấy cằm của Bích La: “Muốn quay về bên cạnh ta thì phải ngoan ngoãn nghe lời của ta, ta sẽ không giữ lại người vô dụng bên mình, cô miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng được.”
Vừa nói, ngón tay Thập Cửu khẽ động, đẩy hai cánh môi Bích La ra, nhét viên đan dược vào.
Bích La hoảng sợ trừng lớn mắt: “A, tiểu thư cho tôi ăn cái gì vậy?”
“Thứ có thể để ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta.” Thập Cửu vỗ vỗ tay, hờ hững nhìn khuôn mặt của Bích La. Cô ta hung dữ trừng mắt nhìn Thập Cửu, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa chán ghét, đây mới chính là bộ mặt thật của cô ta.
Bích La há mồm, không thể nói một câu nào, cô ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy.
Tiểu Ngũ mở miệng: “Chủ nhân, người cho cô ta ăn thi khôi đan.”
“Ừm.”
Cô dừng lại một chút, cúi đầu nhìn ánh sáng lấp lóe của chiếc vòng tay.
Tiểu Ngũ ủy khuất nói: “Linh lực của chủ nhân không còn nữa, không thể tiếp tục duy trì thân thể.”
Nghe vậy, Thập Cửu sờ lên vòng tay, cô nói với Tiểu Ngũ: “Yên tâm đi, ta sẽ trở thành linh sư, sẽ cho ngươi thoát khỏi chiếc vòng tay.”
“Được ạ! Tiểu Ngũ chờ chủ nhân.”
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Thập Cửu liếc mắt nhìn sang bên cạnh, cái tên yêu nghiệt nào đó đó đang lười biếng dựa vào khung cửa, khí thế cao quý, giống như hắn mới là chủ nhân của Đông Hồ Uyển.
Mạc Thiên Diệc mỉm cười lên tiếng trêu chọc cô: “Tiểu Cửu à, cô cho cô ta ăn cái gì vậy?”
Tiểu Cửu? Đây là xưng hô gì vậy.
Thập Cửu nhíu nhíu mày, nhưng cô vẫn giải thích: “Thi khôi đan, sau khi ăn nó, cô ta sẽ mất đi ký ức của mình, trở thành một con rối trung thành, chỉ nghe theo mệnh lệnh của ta.”
Hắn chưa từng biết còn có loại đan được này, cái này cũng quá thần kỳ đi!
Sao Tiểu Cửu lại có loại dược này?
Lúc này, Bích La run rẩy từ dưới đất bò dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.