Chương 41: Tiểu Cửu Nhi Gặp Khó Khăn Cứ Đến Tìm Ta.
Tg Diệp Phi Tuyết
03/10/2021
Thập Cửu đục khoét hoàn toàn Thập phủ, còn giết chóc toàn bộ người trong phủ, chỉ trừ lại ba người, một là Thập Uyển được thả đi truyền tin tức, Thập Thanh Thiên và Thập Thi Thi.
Vừa đẩy cửa ra, Thập Cửu liền đá Thập Thanh Thiên vào trong: “Các người ngoan ngoãn ở trong đây đi.”
Cô còn chẳng thèm liếc nhìn Thập Thi Thi tới một cái mà liền quay người khoá cửa lại, rồi dặn Bích La trông chừng bọn họ cho thật kĩ, cô phải để hai người này lại làm quà cho dòng chính nữa.
Thập Cửu quay đầu lại thì nhìn thấy một bãi toàn là thi thể, cô lại bắt đầu thấy nản. Cô đáng ra có thể dùng bột thuốc để trừ khử nhưng số lượng quá nhiều, sẽ làm lãng phí thuốc của cô mất. Đem ra ngoài chôn, hay là đốt đây? Một mình Bích La thì lại làm không xuể, tìm người bên ngoài thì cũng không được.
Trên trên dưới dưới Thập phủ toàn là những kẻ xấu xa, không ai ra gì, không có lấy một người tốt! Giết thì cũng giết rồi, Thập Cửu không hề cảm thấy chút tội lỗi gì cả, nhưng cái tin Thập phủ bị thanh trừng này cô cũng không muốn truyền ra ngoài đâu.
Lúc này, thanh âm của Mạc Thiên Diệc đột nhiên truyền tới từ phía sau: “Tiểu Cửu Nhi gặp khó khăn sao? Có thể tìm ta giúp đỡ a.”
“Anh?” Thập Cửu quay đầu nhìn hắn.
Mạc Thiên Diệc vẫn luôn theo sau cô, trong suốt đoạn đường hắn không nói không rằng cũng không nhúng tay vào chuyện gì cả, nhưng cũng không có ai vì vậy mà ngó lơ hắn, người đàn ông này không những có vẻ ngoài yêu nghiệt mà khí thế của hắn cũng vô cùng bá đạo và tôn quý, mang đến một cảm giác áp lực cực mạnh mẽ!
Mạc Thiên Diệc cong môi mỉm cười, hắn vỗ vỗ tay một cái thì ngay lập tức có một bóng đen liền sà xuống.
Tốc độ nhanh như sét đánh, trong nháy mắt đã xuất hiện. Thập Cửu nghiêm nghị đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, ngay lập tức con dao găm trong ống tay áo liền trượt xuống bàn tay cô.
Mạc Thiên Diệc: “Hắn là người của ta, tên là Lãnh Uyên. Tiểu Cửu Nhi nếu như nàng có yêu cầu gì cứ sai khiến, căn dặn hắn đi làm.”
Người đàn ông mặc áo xanh đen tên Lãnh Uyên này cúi thấp đầu hành lễ, làm che đi khoé môi hơi hơi co giật của mình, còn có cả sự kinh ngạc nơi đáy mắt nữa.
Chủ nhân vậy mà lại bảo mình đi nghe tiểu nha đầu này sai khiến? Còn có thái độ của chủ nhân với cô ta nữa! Hắn chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân đối xử với ai đặc biệt như vậy cả.
Thập Cửu nhướng mày, cô đưa mắt nhìn Mạc Thiên Diệc rồi lại nhìn sang Lãnh Uyên, có người tình nguyện chịu cực giúp mình thì tại sao lại không dùng chứ. Thế là Thập Cửu lên tiếng: “Vậy đống thi thể trong phủ làm phiền ngươi rồi?”
“Không phiền, không phiền!”
Chủ nhân đối xử với nha đầu này đặc biệt như vậy, hắn đâu dám không nghe lệnh? Lãnh Uyên sau đó lập tức quay người lại, lôi theo một cái xác trên mặt đất ra ngoài.
Động tác tay chân nhanh nhẹn, cả cái thái độ như đã rất quen với việc xử lý thi thể của hắn khiến Thập Cửu híp mắt lại.
Tiểu Ngũ ôm chặt cánh tay của cô không ngừng run rẩy.
Tiểu Ngũ nói: “Chủ nhân, bọn họ trông không giống người tốt a!”
“Tiểu Ngũ, ngươi thấy chủ nhân của ngươi giống người tốt sao?” Thập Cửu hỏi ngược lại Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Thập Cửu.
Thân là kẻ hay nịnh nọt của chủ nhân, đương nhiên phải nói chủ nhân là người tốt nhất trên thế gian rồi! Nhưng nghĩ tới chủ nhân nhà mình trong mắt người khác lại được xem là ác ma, Tiểu Ngũ liền im bặt.
Thập Cửu đưa tay vuốt ve đầu Tiểu Ngũ rồi nhếch môi nói: “Bởi vậy mới nói, lấy ác đối ác, chúng ta sợ gì chứ?”
Tiểu Ngũ sờ sờ mặt: Chủ nhân nói thật là có lý, em không còn gì để phản bác nữa.
Sau đó Thập Cửu lại hướng mắt nhìn Mạc Thiên Diệc: “Tôi phải về nghỉ ngơi rồi, đừng đi theo tôi.”
“Được.” Mạc Thiên Diệc mỉm cười tà khí, sau đó thật sự là không có đi theo.
Hắn chỉ ngẩng đầu lên, giương ánh mắt nhìn theo bóng ảnh của cô, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa thì mới thu tầm mắt lại. Tiếp đó Mạc Thiên Diệc lại đưa ánh mắt ngập tràn nguy hiểm vào căn phòng, nơi Thập Thanh Thiên và Thập Thi Thi đang bị nhốt ở bên trong.
Đáy mắt hắn chợt thoáng qua một tia sát ý, nhưng chỉ trong chớp mắt liền quay về vẻ bình tĩnh.
Mạc Thiên Diệc khẽ cười: “Nếu giết rồi, Tiểu Cửu Nhi sẽ tức giận nhỉ? Vậy thì cứ tạm thời để lại vậy.”
Vừa dứt lời, hắn liền quay người lại và đi về phía mà Thập Cửu rời khỏi.
Thập phủ bị bỏ trống thì đã sao, hắn thích Đông Hồ Uyển, thích căn phòng bên cạnh Tiểu Cửu Nhi! Chỉ cần bỏ đi một mặt tường là thành ngủ chung rồi ~ ~
….…..
Vừa đẩy cửa ra, Thập Cửu liền đá Thập Thanh Thiên vào trong: “Các người ngoan ngoãn ở trong đây đi.”
Cô còn chẳng thèm liếc nhìn Thập Thi Thi tới một cái mà liền quay người khoá cửa lại, rồi dặn Bích La trông chừng bọn họ cho thật kĩ, cô phải để hai người này lại làm quà cho dòng chính nữa.
Thập Cửu quay đầu lại thì nhìn thấy một bãi toàn là thi thể, cô lại bắt đầu thấy nản. Cô đáng ra có thể dùng bột thuốc để trừ khử nhưng số lượng quá nhiều, sẽ làm lãng phí thuốc của cô mất. Đem ra ngoài chôn, hay là đốt đây? Một mình Bích La thì lại làm không xuể, tìm người bên ngoài thì cũng không được.
Trên trên dưới dưới Thập phủ toàn là những kẻ xấu xa, không ai ra gì, không có lấy một người tốt! Giết thì cũng giết rồi, Thập Cửu không hề cảm thấy chút tội lỗi gì cả, nhưng cái tin Thập phủ bị thanh trừng này cô cũng không muốn truyền ra ngoài đâu.
Lúc này, thanh âm của Mạc Thiên Diệc đột nhiên truyền tới từ phía sau: “Tiểu Cửu Nhi gặp khó khăn sao? Có thể tìm ta giúp đỡ a.”
“Anh?” Thập Cửu quay đầu nhìn hắn.
Mạc Thiên Diệc vẫn luôn theo sau cô, trong suốt đoạn đường hắn không nói không rằng cũng không nhúng tay vào chuyện gì cả, nhưng cũng không có ai vì vậy mà ngó lơ hắn, người đàn ông này không những có vẻ ngoài yêu nghiệt mà khí thế của hắn cũng vô cùng bá đạo và tôn quý, mang đến một cảm giác áp lực cực mạnh mẽ!
Mạc Thiên Diệc cong môi mỉm cười, hắn vỗ vỗ tay một cái thì ngay lập tức có một bóng đen liền sà xuống.
Tốc độ nhanh như sét đánh, trong nháy mắt đã xuất hiện. Thập Cửu nghiêm nghị đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, ngay lập tức con dao găm trong ống tay áo liền trượt xuống bàn tay cô.
Mạc Thiên Diệc: “Hắn là người của ta, tên là Lãnh Uyên. Tiểu Cửu Nhi nếu như nàng có yêu cầu gì cứ sai khiến, căn dặn hắn đi làm.”
Người đàn ông mặc áo xanh đen tên Lãnh Uyên này cúi thấp đầu hành lễ, làm che đi khoé môi hơi hơi co giật của mình, còn có cả sự kinh ngạc nơi đáy mắt nữa.
Chủ nhân vậy mà lại bảo mình đi nghe tiểu nha đầu này sai khiến? Còn có thái độ của chủ nhân với cô ta nữa! Hắn chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân đối xử với ai đặc biệt như vậy cả.
Thập Cửu nhướng mày, cô đưa mắt nhìn Mạc Thiên Diệc rồi lại nhìn sang Lãnh Uyên, có người tình nguyện chịu cực giúp mình thì tại sao lại không dùng chứ. Thế là Thập Cửu lên tiếng: “Vậy đống thi thể trong phủ làm phiền ngươi rồi?”
“Không phiền, không phiền!”
Chủ nhân đối xử với nha đầu này đặc biệt như vậy, hắn đâu dám không nghe lệnh? Lãnh Uyên sau đó lập tức quay người lại, lôi theo một cái xác trên mặt đất ra ngoài.
Động tác tay chân nhanh nhẹn, cả cái thái độ như đã rất quen với việc xử lý thi thể của hắn khiến Thập Cửu híp mắt lại.
Tiểu Ngũ ôm chặt cánh tay của cô không ngừng run rẩy.
Tiểu Ngũ nói: “Chủ nhân, bọn họ trông không giống người tốt a!”
“Tiểu Ngũ, ngươi thấy chủ nhân của ngươi giống người tốt sao?” Thập Cửu hỏi ngược lại Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn Thập Cửu.
Thân là kẻ hay nịnh nọt của chủ nhân, đương nhiên phải nói chủ nhân là người tốt nhất trên thế gian rồi! Nhưng nghĩ tới chủ nhân nhà mình trong mắt người khác lại được xem là ác ma, Tiểu Ngũ liền im bặt.
Thập Cửu đưa tay vuốt ve đầu Tiểu Ngũ rồi nhếch môi nói: “Bởi vậy mới nói, lấy ác đối ác, chúng ta sợ gì chứ?”
Tiểu Ngũ sờ sờ mặt: Chủ nhân nói thật là có lý, em không còn gì để phản bác nữa.
Sau đó Thập Cửu lại hướng mắt nhìn Mạc Thiên Diệc: “Tôi phải về nghỉ ngơi rồi, đừng đi theo tôi.”
“Được.” Mạc Thiên Diệc mỉm cười tà khí, sau đó thật sự là không có đi theo.
Hắn chỉ ngẩng đầu lên, giương ánh mắt nhìn theo bóng ảnh của cô, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa thì mới thu tầm mắt lại. Tiếp đó Mạc Thiên Diệc lại đưa ánh mắt ngập tràn nguy hiểm vào căn phòng, nơi Thập Thanh Thiên và Thập Thi Thi đang bị nhốt ở bên trong.
Đáy mắt hắn chợt thoáng qua một tia sát ý, nhưng chỉ trong chớp mắt liền quay về vẻ bình tĩnh.
Mạc Thiên Diệc khẽ cười: “Nếu giết rồi, Tiểu Cửu Nhi sẽ tức giận nhỉ? Vậy thì cứ tạm thời để lại vậy.”
Vừa dứt lời, hắn liền quay người lại và đi về phía mà Thập Cửu rời khỏi.
Thập phủ bị bỏ trống thì đã sao, hắn thích Đông Hồ Uyển, thích căn phòng bên cạnh Tiểu Cửu Nhi! Chỉ cần bỏ đi một mặt tường là thành ngủ chung rồi ~ ~
….…..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.