Chương 23: Ái Du không ghét anh (CP Lãng - Đồng)
@Ong mật
27/06/2021
Nhất Thiên cầm điện thoại, do dự
muốn ấn gọi cho Ái Du nhưng lại thôi. Anh sợ lại một lần nữa phải nghe thêm những
câu nói tuyệt tình của cô. Vậy là, anh đã thẳng tay đập nát mối quan hệ với cô
mà anh đã 6 tháng xây đắp. Từ bây giờ, anh phải làm gì đây? Đây là lần đầu được
nhận câu xin lỗi mà lòng anh đau như thế.
Bỗng một dãy số hiện lên trên màn
hình. Nhất Thiên thấy quen thuộc nên nhấc máy. Đầu dây bên kia là giọng Lung
Linh:
“Hội trưởng! Không phải Ái Du
ghét anh đâu!”
***
Sau khi nghỉ hè, hội Nhất Thiên rủ
hội Ái Du đi cắm trại ở rừng Tử Hàn, một nơi không cách quá xa nội thành nhưng
lại có thiên nhiên hoang dã vô cùng thơ mộng. Đương nhiên là Ái Du không muốn
đi, nhưng Lung Linh làm bộ vô tình đặt vé xe rồi, nếu cô không đi thì sẽ phí mất
30 tệ, đương nhiên là vì bản tính tiếc tiền nên Ái Du đành miễn cưỡng đi.
Ái Du bước xuống xe. Cô để tóc
đuôi ngựa, đội mũ lưỡi trai màu trắng, mặc áo thun rộng thùng thình màu hồng nhạt,
quần ngắn đến đầu gối cùng màu với áo, phối cùng một đôi sneaker trắng. Cô ngồi
xổm rất có duyên, nghịch nghịch mấy cọng cỏ chờ xe Nhất Thiên đến, vì bọn Nhất
Thiên đi xe khác. Còn mấy đứa bạn kia của cô thì đã tung tăng chạy nhảy như con
điên rồi.
Nhất Thiên đang lái xe, từ xa đã
nhìn thấy hình bóng đang ngồi ngẩn ngơ kia rồi. Đúng là... Nhất Thiên mỉm cười,
đạp phanh. Xe dừng lại cách Ái Du không xa.
Nhất Thiên mở cửa, bỏ mặc lũ bạn
đang ôm đồm chỗ ba lô, anh sải bước đến cô thỏ nhỏ đang thu lu chỗ gốc cây kia.
Thỏ nhỏ bị kéo lên, mắt nhỏ trừng mắt to với Nhất Thiên. Anh phì cười:
“Sao đi chơi lại có cái vẻ mặt sừng
sộ thế này nhỉ?”
“Em...hơi chán...”
Ái Du xấu hổ, cô không ngờ anh lại
vẫn đối đãi bình thường với cô như kiểu chuyện vào tháng trước đã tan trong mây
khói.
Mọi người gặp nhau rất vui vẻ. Chẳng
hiểu kiểu gì lúc đang căng lều với dỡ đồ ra thì mọi người lại đẩy cho Nhất
Thiên & Ái Du nhiệm vụ lấy củi. Cô thì xấu hổ không nói lời nào, còn Nhất
Thiên thì vừa đi vừa tủm tỉm nhìn mặt rất gian. Cuối cùng, cô đánh bảo hỏi:
“Nhất Thiên! Sao anh biết em từ
chối anh mà anh vẫn...”
Nhất Thiên không hề tức giận, ngược
lại, đôi mắt anh mềm đi ôn nhu như nước. Nhất Thiên quay ra nhìn thẳng vào Ái
Du:
“Ái Du, anh nhắc lại lần nữa, anh
thích em. Cho dù em không đồng ý, vị trí trong tim anh vẫn để trống chờ em.”
Ái Du kìm nén không ngất xỉu. Sao
Nhất Thiên lúc tỏ tình lại quyến rũ như thế??? Đã vậy anh lại còn thẳng thắn
nói mà không sợ bị sao nữa chứ, cô lại suy nghĩ có phải ai lúc yêu cũng điên
điên rồ rồ thế này không nữa. Cô thật sự sắp bị phá vỡ phòng tuyến rồi...
Nhất Thiên thở dài:
“Du Du, anh không hiểu tại sao em
cứ phải từ chối anh mới vừa lòng...”
Bỗng một giọng nói vang lên thất
thanh.
“CỨU VỚI!!!”
Đó là giọng của Y Đồng. Ái Du chạy
nhanh về phía có tiếng nói, Nhất Thiên cũng chạy theo. Cô từ xa nhìn thấy Y Đồng
bị rơi xuống một hồ nước rất sâu, còn Bạch Lãng được xếp đi cùng Y Đồng đã nhảy
xuống hồ ngay sau đó.
Y Đồng từ bé đã sợ lạnh, lại
không biết bơi. Cô khua tay loạn xạ trong làn nước lạnh như băng tan, bỗng cô cảm
nhận được một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô rồi lôi cô lên. Là Bạch Lãng! Được
lôi lên mặt nước, Y Đồng thở hổn hển. Ái Du chạy nhanh tới choàng quanh người Y
Đồng một tấm khăn lông.
Y Đồng được hai cánh tay rắn rỏi
của Bạch Lãng nhấc bổng lên rồi vì mệt quá mà thiếp đi trong lồng ngực người
đó. Khi tỉnh dậy, Y Đồng phát hiện ra đã chiều tối, và cô đã được thay quần áo
mới, đang được ôm ngồi cạnh một ngọn lửa bập bùng. Mấy đứa khác đang bận bịu đi
làm đồ nướng, nhưng Bạch Lãng đâu? Chẳng lẽ... Y Đồng ngước mặt lên thì thấy một
đôi mắt đen nhánh đang xen lẫn giữa buồn cười và bất ngờ.
“Em cũng ngủ lâu thật đấy.”
muốn ấn gọi cho Ái Du nhưng lại thôi. Anh sợ lại một lần nữa phải nghe thêm những
câu nói tuyệt tình của cô. Vậy là, anh đã thẳng tay đập nát mối quan hệ với cô
mà anh đã 6 tháng xây đắp. Từ bây giờ, anh phải làm gì đây? Đây là lần đầu được
nhận câu xin lỗi mà lòng anh đau như thế.
Bỗng một dãy số hiện lên trên màn
hình. Nhất Thiên thấy quen thuộc nên nhấc máy. Đầu dây bên kia là giọng Lung
Linh:
“Hội trưởng! Không phải Ái Du
ghét anh đâu!”
***
Sau khi nghỉ hè, hội Nhất Thiên rủ
hội Ái Du đi cắm trại ở rừng Tử Hàn, một nơi không cách quá xa nội thành nhưng
lại có thiên nhiên hoang dã vô cùng thơ mộng. Đương nhiên là Ái Du không muốn
đi, nhưng Lung Linh làm bộ vô tình đặt vé xe rồi, nếu cô không đi thì sẽ phí mất
30 tệ, đương nhiên là vì bản tính tiếc tiền nên Ái Du đành miễn cưỡng đi.
Ái Du bước xuống xe. Cô để tóc
đuôi ngựa, đội mũ lưỡi trai màu trắng, mặc áo thun rộng thùng thình màu hồng nhạt,
quần ngắn đến đầu gối cùng màu với áo, phối cùng một đôi sneaker trắng. Cô ngồi
xổm rất có duyên, nghịch nghịch mấy cọng cỏ chờ xe Nhất Thiên đến, vì bọn Nhất
Thiên đi xe khác. Còn mấy đứa bạn kia của cô thì đã tung tăng chạy nhảy như con
điên rồi.
Nhất Thiên đang lái xe, từ xa đã
nhìn thấy hình bóng đang ngồi ngẩn ngơ kia rồi. Đúng là... Nhất Thiên mỉm cười,
đạp phanh. Xe dừng lại cách Ái Du không xa.
Nhất Thiên mở cửa, bỏ mặc lũ bạn
đang ôm đồm chỗ ba lô, anh sải bước đến cô thỏ nhỏ đang thu lu chỗ gốc cây kia.
Thỏ nhỏ bị kéo lên, mắt nhỏ trừng mắt to với Nhất Thiên. Anh phì cười:
“Sao đi chơi lại có cái vẻ mặt sừng
sộ thế này nhỉ?”
“Em...hơi chán...”
Ái Du xấu hổ, cô không ngờ anh lại
vẫn đối đãi bình thường với cô như kiểu chuyện vào tháng trước đã tan trong mây
khói.
Mọi người gặp nhau rất vui vẻ. Chẳng
hiểu kiểu gì lúc đang căng lều với dỡ đồ ra thì mọi người lại đẩy cho Nhất
Thiên & Ái Du nhiệm vụ lấy củi. Cô thì xấu hổ không nói lời nào, còn Nhất
Thiên thì vừa đi vừa tủm tỉm nhìn mặt rất gian. Cuối cùng, cô đánh bảo hỏi:
“Nhất Thiên! Sao anh biết em từ
chối anh mà anh vẫn...”
Nhất Thiên không hề tức giận, ngược
lại, đôi mắt anh mềm đi ôn nhu như nước. Nhất Thiên quay ra nhìn thẳng vào Ái
Du:
“Ái Du, anh nhắc lại lần nữa, anh
thích em. Cho dù em không đồng ý, vị trí trong tim anh vẫn để trống chờ em.”
Ái Du kìm nén không ngất xỉu. Sao
Nhất Thiên lúc tỏ tình lại quyến rũ như thế??? Đã vậy anh lại còn thẳng thắn
nói mà không sợ bị sao nữa chứ, cô lại suy nghĩ có phải ai lúc yêu cũng điên
điên rồ rồ thế này không nữa. Cô thật sự sắp bị phá vỡ phòng tuyến rồi...
Nhất Thiên thở dài:
“Du Du, anh không hiểu tại sao em
cứ phải từ chối anh mới vừa lòng...”
Bỗng một giọng nói vang lên thất
thanh.
“CỨU VỚI!!!”
Đó là giọng của Y Đồng. Ái Du chạy
nhanh về phía có tiếng nói, Nhất Thiên cũng chạy theo. Cô từ xa nhìn thấy Y Đồng
bị rơi xuống một hồ nước rất sâu, còn Bạch Lãng được xếp đi cùng Y Đồng đã nhảy
xuống hồ ngay sau đó.
Y Đồng từ bé đã sợ lạnh, lại
không biết bơi. Cô khua tay loạn xạ trong làn nước lạnh như băng tan, bỗng cô cảm
nhận được một bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô rồi lôi cô lên. Là Bạch Lãng! Được
lôi lên mặt nước, Y Đồng thở hổn hển. Ái Du chạy nhanh tới choàng quanh người Y
Đồng một tấm khăn lông.
Y Đồng được hai cánh tay rắn rỏi
của Bạch Lãng nhấc bổng lên rồi vì mệt quá mà thiếp đi trong lồng ngực người
đó. Khi tỉnh dậy, Y Đồng phát hiện ra đã chiều tối, và cô đã được thay quần áo
mới, đang được ôm ngồi cạnh một ngọn lửa bập bùng. Mấy đứa khác đang bận bịu đi
làm đồ nướng, nhưng Bạch Lãng đâu? Chẳng lẽ... Y Đồng ngước mặt lên thì thấy một
đôi mắt đen nhánh đang xen lẫn giữa buồn cười và bất ngờ.
“Em cũng ngủ lâu thật đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.