Chương 8: Rất xinh, rất dễ thương
@Ong mật
27/06/2021
Ái Du mặc áo hoodie màu xanh ngọc, mặc chân váy màu trắng
dài đến cổ chân. Cô đang xỏ đôi giày sneeker màu trắng thì Lung Linh đi từ nhà
tắm ra bĩu môi:
“Xời, đi ăn có một tí thôi mà bà đã lồng lộn thế này rồi
á?”
“Lồng lộn gì...Đi ăn thì cũng phải lịch sự tí chứ...”
“Cái này chỉ đốn tim người nào đó chứ cũng có lồng lộn
dou Lung Linh!”
Nhã Ân đang nằm trong giường, nói vọng ra. Ái Du xấu hổ,
vội vội vàng vàng lấy túi xách rồi chạy mất.
Nhất Thiên đứng đợi ở dưới sảnh, tựa vào một gốc cây. Ái
Du lại gần, lén ngắm anh từ sau.
Nhất Thiên mặc áo len màu đen cao cổ, khoác bên ngoài áo
măng tô màu nâu nhạt, trùng hợp đi giày sneeker trắng giống cô. Anh như cảm nhận
được có ánh mắt nhìn mình, quay đầu lại, thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng tần
mần ở đó, Nhất Thiên khóe môi khẽ cong. Ái Du chạy lại gần:
“Xinh không?”
“Rất xinh, rất dễ thương.”
“Khụ,...” Ái Du đỏ mặt, cô không ngờ anh lại nói thế. “Chúng
ta đi đâu đây?”
“Đi ăn ở nhà hàng với mấy người bạn của tôi. Yên tâm, họ
rất thân thiện.”
“Có anh ở đây thì sợ gì chứ?”
Ái Du nói xong thì thè lưỡi, chạy vượt lên mấy mét. Nhất
Thiên đứng tần ngần, trái tim khẽ run. Anh sải bước lên phía trước rồi đột ngột
vòng tay ôm eo cô. Ái Du giật bắn mình, nhưng thấy cánh tay ôm rất chặt, cuối
cùng cô đành chịu thua để anh ôm cô.
Trái tim Ái Du đập thình thịch. Rốt cuộc anh có ý gì?
Nhất Thiên gọi taxi đến một nhà hàng 5 sao. Ái Du bị ngợp
bởi những đèn chùm, thảm trải hoa văn, những chiếc bàn phủ khăn và giá nến sang
trọng. Nhất Thiên dắt cô đến một chiếc bàn đang 3 người ở đó.
“Haha, cuối cùng mày cũng chịu đến!”
“Đấy, tao gọi mãi mà nó có tới dell dou, bây giờ lại tới
là muốn giới thiệu mỹ nữ sau lưng kia kìa!”
“Hihi, chào em! Chị là An Lệ, cùng tuổi với thằng đang đứng
trước em kia kìa.”
Ái Du nhìn thấy có một chị gái để tóc tém, mặc áo khoác
da, choàng vai bá cổ một anh con trai rất thân thiện, còn anh ấy đang cười nhăn
nhở và một chị gái trông rất xinh đẹp, vui vẻ giới thiệu với cô.
Chị gái tóc tém – theo lời chị An Lệ giới thiệu, tên là Bảo
Anh, còn anh chàng thích cợt nhả kia là Minh Triết.
Ái Du cũng mới phát hiện ra rằng cả 4 người, bao gồm Nhất
Thiên, đều là con nhà giàu có, quyền thế. Còn cô thì chỉ là một con bé nhà quê
bình thường.... Nhưng mọi người đều rất tự nhiên nói chuyện với nhau. Thậm chí
chị Bảo Anh còn cười châm biếm:
“Ái Du đại nhân à, sao em lại dại dột như thế? Em có biết
rằng vớ phải thằng này là xui xẻo cả đời không? Em cứ nhìn tướng nó là biết rồi,
chỉ cần thêm cái hình trăng khuyết trên trán thôi là thành Bao Công rồi đấy!”
Bỗng một ánh mắt lạnh toát lướt qua. Lập tức Minh Triết
đang cười ha hả cũng ngậm miệng lại. Ái Du thì đã đỏ ửng mặt vì câu nói của chị
Bảo Anh. Theo như chị ấy nói, thì có khác gì huỵch toẹt là mình với Nhất Thiên
đang là một cặp đâu... Ái Du ngước mặt lên nhìn Nhất Thiên thì chỉ thấy anh
bình thản cắt bít tết cho cô, không hề có chút biểu tình trên mặt. Cô thất vọng.
Ái Du tự mình nghĩ, mày nghĩ gì đấy hả Ái Du? Anh ấy
không thể thích mày được.
Nhất Thiên bỗng vòng tay qua xoa đầu cô.
“Có ngon không?”
Ái Du gật gật đầu.
“Có, đặc biệt là súp kem và mì cua.”
“Tôi cũng biết làm, lần sau tôi sẽ nấu cho em ăn.”
Ái Du khóe môi giật giật, tính hiếu thắng này...có vẻ
không hợp lí lắm nhỉ?
An Lệ cười cười, nói:
“Ăn xong mọi người có đi karaoke không?”
“Không cần, tao đưa Ái Du về.”
“Xời, xời, úi xời...”
“Minh Triết, mày ngậm miệng lại.”
“Hức...”
Ra khỏi cửa nhà hàng, Bảo Anh nói to với Ái Du:
“Nó có bắt nạt em thì gọi chị! Chị thề đánh nát chân thằng
này luôn, chứ chị cũng đang ấm ức mấy vụ bị thằng này đả thương tinh thần rồi!
Chị là chị biết thương hoa tiếc ngọc lắm, nhớ đấy nhá!”
“Khụ...Vâng...”
Ba người hai nữ một nam đi cùng nhau. Bảo Anh lên tiếng
trước:
“Tao thấy thương muội muội Du Du quá ~~ Vừa xinh vừa hiền...”
“Tao thấy con bé cũng đanh đá phết đấy.”
“Thế thì tao lại càng thích.”
An Lệ cười:
“Chúng nó chưa tỏ tình đâu. Nhưng tao cảm thấy...Ái Du là
người rất quan trọng trong tương lai của Nhất Thiên...”
“Túm cái váy lại là chúng ta phải gắng sức đẩy thuyền cho
em nó với thằng Nhất Thiên!”
“Tao ủng hộ!”
Ba người cười gian.
“Vậy, điều đầu tiên chúng ta phải làm là...."
dài đến cổ chân. Cô đang xỏ đôi giày sneeker màu trắng thì Lung Linh đi từ nhà
tắm ra bĩu môi:
“Xời, đi ăn có một tí thôi mà bà đã lồng lộn thế này rồi
á?”
“Lồng lộn gì...Đi ăn thì cũng phải lịch sự tí chứ...”
“Cái này chỉ đốn tim người nào đó chứ cũng có lồng lộn
dou Lung Linh!”
Nhã Ân đang nằm trong giường, nói vọng ra. Ái Du xấu hổ,
vội vội vàng vàng lấy túi xách rồi chạy mất.
Nhất Thiên đứng đợi ở dưới sảnh, tựa vào một gốc cây. Ái
Du lại gần, lén ngắm anh từ sau.
Nhất Thiên mặc áo len màu đen cao cổ, khoác bên ngoài áo
măng tô màu nâu nhạt, trùng hợp đi giày sneeker trắng giống cô. Anh như cảm nhận
được có ánh mắt nhìn mình, quay đầu lại, thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng tần
mần ở đó, Nhất Thiên khóe môi khẽ cong. Ái Du chạy lại gần:
“Xinh không?”
“Rất xinh, rất dễ thương.”
“Khụ,...” Ái Du đỏ mặt, cô không ngờ anh lại nói thế. “Chúng
ta đi đâu đây?”
“Đi ăn ở nhà hàng với mấy người bạn của tôi. Yên tâm, họ
rất thân thiện.”
“Có anh ở đây thì sợ gì chứ?”
Ái Du nói xong thì thè lưỡi, chạy vượt lên mấy mét. Nhất
Thiên đứng tần ngần, trái tim khẽ run. Anh sải bước lên phía trước rồi đột ngột
vòng tay ôm eo cô. Ái Du giật bắn mình, nhưng thấy cánh tay ôm rất chặt, cuối
cùng cô đành chịu thua để anh ôm cô.
Trái tim Ái Du đập thình thịch. Rốt cuộc anh có ý gì?
Nhất Thiên gọi taxi đến một nhà hàng 5 sao. Ái Du bị ngợp
bởi những đèn chùm, thảm trải hoa văn, những chiếc bàn phủ khăn và giá nến sang
trọng. Nhất Thiên dắt cô đến một chiếc bàn đang 3 người ở đó.
“Haha, cuối cùng mày cũng chịu đến!”
“Đấy, tao gọi mãi mà nó có tới dell dou, bây giờ lại tới
là muốn giới thiệu mỹ nữ sau lưng kia kìa!”
“Hihi, chào em! Chị là An Lệ, cùng tuổi với thằng đang đứng
trước em kia kìa.”
Ái Du nhìn thấy có một chị gái để tóc tém, mặc áo khoác
da, choàng vai bá cổ một anh con trai rất thân thiện, còn anh ấy đang cười nhăn
nhở và một chị gái trông rất xinh đẹp, vui vẻ giới thiệu với cô.
Chị gái tóc tém – theo lời chị An Lệ giới thiệu, tên là Bảo
Anh, còn anh chàng thích cợt nhả kia là Minh Triết.
Ái Du cũng mới phát hiện ra rằng cả 4 người, bao gồm Nhất
Thiên, đều là con nhà giàu có, quyền thế. Còn cô thì chỉ là một con bé nhà quê
bình thường.... Nhưng mọi người đều rất tự nhiên nói chuyện với nhau. Thậm chí
chị Bảo Anh còn cười châm biếm:
“Ái Du đại nhân à, sao em lại dại dột như thế? Em có biết
rằng vớ phải thằng này là xui xẻo cả đời không? Em cứ nhìn tướng nó là biết rồi,
chỉ cần thêm cái hình trăng khuyết trên trán thôi là thành Bao Công rồi đấy!”
Bỗng một ánh mắt lạnh toát lướt qua. Lập tức Minh Triết
đang cười ha hả cũng ngậm miệng lại. Ái Du thì đã đỏ ửng mặt vì câu nói của chị
Bảo Anh. Theo như chị ấy nói, thì có khác gì huỵch toẹt là mình với Nhất Thiên
đang là một cặp đâu... Ái Du ngước mặt lên nhìn Nhất Thiên thì chỉ thấy anh
bình thản cắt bít tết cho cô, không hề có chút biểu tình trên mặt. Cô thất vọng.
Ái Du tự mình nghĩ, mày nghĩ gì đấy hả Ái Du? Anh ấy
không thể thích mày được.
Nhất Thiên bỗng vòng tay qua xoa đầu cô.
“Có ngon không?”
Ái Du gật gật đầu.
“Có, đặc biệt là súp kem và mì cua.”
“Tôi cũng biết làm, lần sau tôi sẽ nấu cho em ăn.”
Ái Du khóe môi giật giật, tính hiếu thắng này...có vẻ
không hợp lí lắm nhỉ?
An Lệ cười cười, nói:
“Ăn xong mọi người có đi karaoke không?”
“Không cần, tao đưa Ái Du về.”
“Xời, xời, úi xời...”
“Minh Triết, mày ngậm miệng lại.”
“Hức...”
Ra khỏi cửa nhà hàng, Bảo Anh nói to với Ái Du:
“Nó có bắt nạt em thì gọi chị! Chị thề đánh nát chân thằng
này luôn, chứ chị cũng đang ấm ức mấy vụ bị thằng này đả thương tinh thần rồi!
Chị là chị biết thương hoa tiếc ngọc lắm, nhớ đấy nhá!”
“Khụ...Vâng...”
Ba người hai nữ một nam đi cùng nhau. Bảo Anh lên tiếng
trước:
“Tao thấy thương muội muội Du Du quá ~~ Vừa xinh vừa hiền...”
“Tao thấy con bé cũng đanh đá phết đấy.”
“Thế thì tao lại càng thích.”
An Lệ cười:
“Chúng nó chưa tỏ tình đâu. Nhưng tao cảm thấy...Ái Du là
người rất quan trọng trong tương lai của Nhất Thiên...”
“Túm cái váy lại là chúng ta phải gắng sức đẩy thuyền cho
em nó với thằng Nhất Thiên!”
“Tao ủng hộ!”
Ba người cười gian.
“Vậy, điều đầu tiên chúng ta phải làm là...."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.