Chương 10: Sức chiến đấu quá trâu!
@Ong mật
27/06/2021
Mặt nước nổi bọt lùng bùng. Một bóng hình xinh đẹp nổi
lên từ làn nước trong xanh.
Ái Du tóc ướt nhẹp tán loạn hai vai và dính cả lên hai
thái dương, xương quai xanh lộ rõ. Vì cô không đeo kính bơi nên lông mi dính
vài giọt nước nhỏ, cô chớp mắt lộ ra đôi mắt mềm mại. Ái Du không ý thức rằng
trông mình rất xinh đẹp, thu hút ánh nhìn của nhiều nam sinh trong bể bơi. Lung
Linh và Y Đồng nhấn thái dương:
“Cha má ơi, nếu biết Du Du bảo bối có một mặt quyến rũ thế
này đã cất giấu nó làm của riêng rồi!”
“Lần đầu tiên tôi đồng suy nghĩ biến thái với bà đấy.”
Nhưng hai cô gái này nói thì nói thế nhưng vẫn không phải
giận thật. Không như ai đó mặt đen sì sì đang ở góc bể bơi.
Nhất Thiên như tỏa ra màn sương lạnh, trong đầu chỉ nghĩ
đến việc đập cho cái lũ háo sắc kia một trận. Đi bơi thì bơi đi, cứ đứng yên một
chỗ nhìn chằm chằm con nhà người ta làm gì?!!! Đương nhiên An Lệ, Bảo Anh và
Minh Triết biết Nhất Thiên đang nghĩ gì, chỉ biết dở cười dở khóc dập lửa cho
tên giấm chua này thôi:
“Hì hì, Nhất Thiên à, chắc chắn là vì bảo bối nhà mày quá
xinh đẹp nên mới nhìn thôi!”
“Đúng đúng, mà nhìn thì đã sao? Muội muội chắc chắn không
thích cái lũ háo sắc đấy!”
“Đương nhiên là không thích rồi, cô ấy đã trưởng thành ít
nhất cũng thích người như mày chứ đúng không?”
“Đúng đúng!”
Mặt Nhất Thiên hòa hoãn đi một chút, đương nhiên là vì chữ
“bảo bối nhà mày” và “thích người như mày” rồi. Nhưng đúng lúc ấy quay sang thì
thấy Ái Du vuốt tóc, vui vẻ cười một cái với nam sinh đang bắt chuyện với cô.
Ba người kia đương nhiên là hoảng hốt, đau khổ ôm đầu: Hu hu, sao muội muội lại
làm thế đúng lúc thằng bạn này đang cất mấy hũ giấm chua lòe chua loét chứ!!!
Bỗng một nữ sinh trông khá xinh xắn ra chỗ bọn Nhất
Thiên. Cô gái đó cười e thẹn:
“Nhất Thiên, mình...mình là Liễu Như, học lớp 11A6, mình
thích cậu lâu rồi....”
Có nghĩ bằng ngón chân cái bọn Nhất Thiên cũng biết cô
gái này có ý gì.
“Xin lỗi, tôi không đồng ý được.”
Nhất Thiên lạnh lùng từ chối. Cô gái đó ngạc nhiên, hình
như cô ta không quen bị từ chối, Liễu Như bỗng ôm chặt lấy tay Nhất Thiên mà phụng
phịu:
“Thôi mà, cậu đừng nói như vậy. Mình có điểm gì không tốt
chứ? Hay cậu cứ hẹn hò thử với mình đi!”
Nhất Thiên chuẩn bị rút tay ra thì bỗng có một giọng nói
lạnh băng không kém vang lên:
“Mặt chị bằng xi măng hay sao mà dày thế?”
Chủ nhân của tiếng nói ấy là Ái Du, không biết cô đi ra
đó từ bao giờ. Liễu Như tức giận:
“Cô có ý gì? Đây không phải chuyện của cô!”
“Ơ em đâu có ý gì, tại em thấy cấu tạo mặt chị hơi lạ nên
hỏi xem có phải chị bị mắc bệnh gì không? Chứ em ít khi thấy ai có liêm sỉ mà cứ
cạ cạ con trai như lươn thế đâu ạ.”
“Mày có ý gì? Con điên này!”
“Ơ thế chị không có liêm sỉ thật ạ? Mà con người không có
liêm sỉ cũng được, nhưng mà vừa nói năng thô lỗ, vừa hay ưỡn ẹo giả tạo, đã thế
lại mặt dày ấy, thì cho chó chó nó còn chê, cho mèo mèo nó còn nhả, cho muỗi muỗi
nó còn chê dày quá không hút được máu nha chị!”
Liễu Như nóng bừng mặt, ấm ức bỏ đi. Lập tức Bảo Anh và
Minh Triết vỗ tay rào rào:
“Kinh khủng! Sức chiến đấu quá trâu! Hóa ra muội muội
đanh đá đến mức độ này!”
“Hừ, đương nhiên rồi. Nhìn bả cạ cạ con giai nhà người ta
mà ngứa con mắt. Nếu bả còn không bỏ đi ấy thì em đã tuyên bố chủ quyền rồi!”
Nhất Thiên ngạc nhiên. Bảo Anh, Minh Triết há hốc mồm. An
Lệ tủm tỉm, nhướn mày:
“Tuyên bố chủ quyền gì?”
Ái Du phát hiện mình nói hớ, đỏ mặt:
“Khụ...em nói nhầm...thôi...mọi...mọi người chơi zui zẻ
nha...em đi về với tụi Lung Linh trước đây. Bye~”
Nói rồi cô bỏ đi.
Bảo Anh huýt sáo. Minh Triết đẩy đẩy vai Nhất Thiên. An Lệ
cười ruồi, nhướn mày nhìn Nhất Thiên. Còn anh thì khuôn mặt đã ửng đỏ.
Không...không ngờ...chẳng lẽ cô cũng...thích anh?
Tối hôm đó, mọi người đều tập hợp ở nhà hàng của khu nghỉ
dưỡng để ăn tối.
Ái Du mặc váy màu nâu cài cúc chéo, phần cổ áo hơi lộ
xương quai xanh, đôi tay trắng muốt có những cử chỉ tuy tự nhiên nhưng lại
trông thật nhẹ nhàng và có phần thanh thoát, tinh tế. Nói thật, cô có một khí
chất rất quyến rũ.
Nhất Thiên ngắm cô đến ngẩn người. Minh Triết cười há há:
“Không ngờ cũng có ngày mày đờ đẫn vì con gái thế này!
Tao cứ tưởng chờ mày đến ngày đó tao đã được khiêng hòm rồi ấy chứ! Há há
há...”
Nhất Thiên đôi mắt chỉ còn dịu dàng như nước khi nhìn Ái
Du.
“Tao sẽ tỏ tình với cô ấy.”
An Lệ và Bảo Anh cười cười như đã đoán trước. Duy chỉ có
Minh Triết há hốc mồm:
“What?!! Mọi chuyện đã tiến triển đến mức này á? Huhu, vậy
là tôi sắp phải bắt đầu những ngày tháng cẩu lương đầy mồm ư? Hức hức...”
Ăn tối xong. Nhất Thiên khá căng thẳng, đi ra Đại sảnh
không thấy cô đâu. Anh đi ra một vườn cỏ gần khu ở của Ái Du, thì nhìn thấy cô
đang đứng đối diện một nam sinh. Nam sinh đó nhìn ánh mắt là biết thích cô.
“Ái Du, cậu...cậu có muốn làm bạn gái tớ không?”
Nhất Thiên đứng lặng người. Ái Du cũng ngạc nhiên không
kém, cô cố lắm mới lấy lại được giọng nói:
“Tớ...”
lên từ làn nước trong xanh.
Ái Du tóc ướt nhẹp tán loạn hai vai và dính cả lên hai
thái dương, xương quai xanh lộ rõ. Vì cô không đeo kính bơi nên lông mi dính
vài giọt nước nhỏ, cô chớp mắt lộ ra đôi mắt mềm mại. Ái Du không ý thức rằng
trông mình rất xinh đẹp, thu hút ánh nhìn của nhiều nam sinh trong bể bơi. Lung
Linh và Y Đồng nhấn thái dương:
“Cha má ơi, nếu biết Du Du bảo bối có một mặt quyến rũ thế
này đã cất giấu nó làm của riêng rồi!”
“Lần đầu tiên tôi đồng suy nghĩ biến thái với bà đấy.”
Nhưng hai cô gái này nói thì nói thế nhưng vẫn không phải
giận thật. Không như ai đó mặt đen sì sì đang ở góc bể bơi.
Nhất Thiên như tỏa ra màn sương lạnh, trong đầu chỉ nghĩ
đến việc đập cho cái lũ háo sắc kia một trận. Đi bơi thì bơi đi, cứ đứng yên một
chỗ nhìn chằm chằm con nhà người ta làm gì?!!! Đương nhiên An Lệ, Bảo Anh và
Minh Triết biết Nhất Thiên đang nghĩ gì, chỉ biết dở cười dở khóc dập lửa cho
tên giấm chua này thôi:
“Hì hì, Nhất Thiên à, chắc chắn là vì bảo bối nhà mày quá
xinh đẹp nên mới nhìn thôi!”
“Đúng đúng, mà nhìn thì đã sao? Muội muội chắc chắn không
thích cái lũ háo sắc đấy!”
“Đương nhiên là không thích rồi, cô ấy đã trưởng thành ít
nhất cũng thích người như mày chứ đúng không?”
“Đúng đúng!”
Mặt Nhất Thiên hòa hoãn đi một chút, đương nhiên là vì chữ
“bảo bối nhà mày” và “thích người như mày” rồi. Nhưng đúng lúc ấy quay sang thì
thấy Ái Du vuốt tóc, vui vẻ cười một cái với nam sinh đang bắt chuyện với cô.
Ba người kia đương nhiên là hoảng hốt, đau khổ ôm đầu: Hu hu, sao muội muội lại
làm thế đúng lúc thằng bạn này đang cất mấy hũ giấm chua lòe chua loét chứ!!!
Bỗng một nữ sinh trông khá xinh xắn ra chỗ bọn Nhất
Thiên. Cô gái đó cười e thẹn:
“Nhất Thiên, mình...mình là Liễu Như, học lớp 11A6, mình
thích cậu lâu rồi....”
Có nghĩ bằng ngón chân cái bọn Nhất Thiên cũng biết cô
gái này có ý gì.
“Xin lỗi, tôi không đồng ý được.”
Nhất Thiên lạnh lùng từ chối. Cô gái đó ngạc nhiên, hình
như cô ta không quen bị từ chối, Liễu Như bỗng ôm chặt lấy tay Nhất Thiên mà phụng
phịu:
“Thôi mà, cậu đừng nói như vậy. Mình có điểm gì không tốt
chứ? Hay cậu cứ hẹn hò thử với mình đi!”
Nhất Thiên chuẩn bị rút tay ra thì bỗng có một giọng nói
lạnh băng không kém vang lên:
“Mặt chị bằng xi măng hay sao mà dày thế?”
Chủ nhân của tiếng nói ấy là Ái Du, không biết cô đi ra
đó từ bao giờ. Liễu Như tức giận:
“Cô có ý gì? Đây không phải chuyện của cô!”
“Ơ em đâu có ý gì, tại em thấy cấu tạo mặt chị hơi lạ nên
hỏi xem có phải chị bị mắc bệnh gì không? Chứ em ít khi thấy ai có liêm sỉ mà cứ
cạ cạ con trai như lươn thế đâu ạ.”
“Mày có ý gì? Con điên này!”
“Ơ thế chị không có liêm sỉ thật ạ? Mà con người không có
liêm sỉ cũng được, nhưng mà vừa nói năng thô lỗ, vừa hay ưỡn ẹo giả tạo, đã thế
lại mặt dày ấy, thì cho chó chó nó còn chê, cho mèo mèo nó còn nhả, cho muỗi muỗi
nó còn chê dày quá không hút được máu nha chị!”
Liễu Như nóng bừng mặt, ấm ức bỏ đi. Lập tức Bảo Anh và
Minh Triết vỗ tay rào rào:
“Kinh khủng! Sức chiến đấu quá trâu! Hóa ra muội muội
đanh đá đến mức độ này!”
“Hừ, đương nhiên rồi. Nhìn bả cạ cạ con giai nhà người ta
mà ngứa con mắt. Nếu bả còn không bỏ đi ấy thì em đã tuyên bố chủ quyền rồi!”
Nhất Thiên ngạc nhiên. Bảo Anh, Minh Triết há hốc mồm. An
Lệ tủm tỉm, nhướn mày:
“Tuyên bố chủ quyền gì?”
Ái Du phát hiện mình nói hớ, đỏ mặt:
“Khụ...em nói nhầm...thôi...mọi...mọi người chơi zui zẻ
nha...em đi về với tụi Lung Linh trước đây. Bye~”
Nói rồi cô bỏ đi.
Bảo Anh huýt sáo. Minh Triết đẩy đẩy vai Nhất Thiên. An Lệ
cười ruồi, nhướn mày nhìn Nhất Thiên. Còn anh thì khuôn mặt đã ửng đỏ.
Không...không ngờ...chẳng lẽ cô cũng...thích anh?
Tối hôm đó, mọi người đều tập hợp ở nhà hàng của khu nghỉ
dưỡng để ăn tối.
Ái Du mặc váy màu nâu cài cúc chéo, phần cổ áo hơi lộ
xương quai xanh, đôi tay trắng muốt có những cử chỉ tuy tự nhiên nhưng lại
trông thật nhẹ nhàng và có phần thanh thoát, tinh tế. Nói thật, cô có một khí
chất rất quyến rũ.
Nhất Thiên ngắm cô đến ngẩn người. Minh Triết cười há há:
“Không ngờ cũng có ngày mày đờ đẫn vì con gái thế này!
Tao cứ tưởng chờ mày đến ngày đó tao đã được khiêng hòm rồi ấy chứ! Há há
há...”
Nhất Thiên đôi mắt chỉ còn dịu dàng như nước khi nhìn Ái
Du.
“Tao sẽ tỏ tình với cô ấy.”
An Lệ và Bảo Anh cười cười như đã đoán trước. Duy chỉ có
Minh Triết há hốc mồm:
“What?!! Mọi chuyện đã tiến triển đến mức này á? Huhu, vậy
là tôi sắp phải bắt đầu những ngày tháng cẩu lương đầy mồm ư? Hức hức...”
Ăn tối xong. Nhất Thiên khá căng thẳng, đi ra Đại sảnh
không thấy cô đâu. Anh đi ra một vườn cỏ gần khu ở của Ái Du, thì nhìn thấy cô
đang đứng đối diện một nam sinh. Nam sinh đó nhìn ánh mắt là biết thích cô.
“Ái Du, cậu...cậu có muốn làm bạn gái tớ không?”
Nhất Thiên đứng lặng người. Ái Du cũng ngạc nhiên không
kém, cô cố lắm mới lấy lại được giọng nói:
“Tớ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.