Thanh Xuân Là Anh Ấy

Chương 37: Ghen?

Haru Nhóc

25/10/2019

"Dương, thế nào rồi, đã đưa người ta chưa?" bạn nữ lớp trưởng 12A khẽ huých vai Dương vài cái.

Bí thư lớp đi bên cạnh cũng che miệng cười tủm tỉm:

"Đưa người ta rồi phải không, thích chứ??"

Dương đứng giữa nhưng hai người họ vẫn biết giữ khoảng cách an toàn, cậu hơi rối bời vào lúc này, muốn nói thế nào để cả hai hiểu điều cậu muốn nói.

"Ừmm...chưa tặng, cô ấy hình như hiểu lầm điều gì đó?!"

"..."

"..."

Hai người kia chết lặng trước câu trả lời của Dương và càng bất lực khi quên rằng tên này không hề biết nên nói điều gì vào những lúc như vậy. Nghe xong câu chuyện về tối ngày hai đứa giận dỗi một cách trẻ con, hai người thở dài rồi hít vào thật sâu sẵn sàng cống hiến mọi kiến thức cho lớp trưởng:

"Bây giờ tốt nhất cậu nên làm như này, chỉ còn một con đường bắt buộc cậu phải chọn..."

Bọn họ đã thì thầm điều gì mà sau khi nghe xong, đoạn đường Dương trở về lớp gương mặt có hơi bối rối. Hai người bước vào lớp, ánh mắt Dương lại chẳng hề nhìn thẳng, nhưng đôi lúc vẫn đưa qua đưa lại trên người cô gái trước mặt,nhưng cô ấy thì lại gần như coi cậu là không khí, nếu là bình thường chắc chắn sẽ lại lập tức quay sang mà gọi:

"Ế Dương, đi họp về rồi sao? Nhanh nhanh về chỗ ngồi đi...đi lâu thế, tớ ngồi một mình hỏi bị chán đấy!!"

Trong vô thức miệng lầm bẩm cực nhỏ:

"Có...chán không?"

Vậy mà chẳng nghe thấy ngoại trừ bản thân cậu ra.

Nhìn quá ngứa mắt, bí thư liếc ngang liếc dọc thấy cũng không ai để ý đến hướng này lắm vờ huýt vừa nhảy chân sáo đi qua, vừa đến chỗ lớp trưởng, cô liền huých mạnh một cái rồi tiếp tục làm vậy trở về chỗ coi như không phải mình làm cũng chẳng phải mình cố ý làm.

"Rầm" Hạ Băng giật mình quay ra, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, đôi tay rắn chắc chống mạnh trên hai chiếc bàn ngồi giữa là Băng.

Chỉ mới chạm mắt nhau, cái gương mặt đối diện với bọn họ mới không thèm nhìn liếc nhau có hai ngày đột nhiên lại xảy ra diễn biến, không biết nên phản ứng thế nào mới đúng.

Nhìn nhau, thấy gương mặt quen thuộc từ đối phương, cảm giác như đã rất lâu rồi không được gặp vậy, con ngươi giống như phát sáng lên vì thấy đối phương, đến lồng ngực còn bị mất kiểm soát mà đập loạn, chẳng thể khống chế được, ý chí thúc giục muốn được nói, muốn động chạm, muốn được người kia để ý, muốn mọi thứ và còn nhiều hơn thế nữa, cơ mà, cơ thể cứng đờ, quay đi không được mà nhìn cũng chẳng xong.



Chẳng hiểu nổi bọn họ còn muốn làm tư thế đó đến bao giờ nữa, trong lớp ánh mắt đã đổ về bọn họ rồi, quả nhiên nhiều người không nhịn được nháy mắt nhau, hai tên đang đối diện lưng lớp trưởng, ngồi ngay bàn hai bên cạnh phía cửa ra vào đứng dậy ra khỏi chỗ, dùng hành động công khai trước lớp đẩy mạnh một cái rồi liền đứng tự hào.

Lại thêm một sự cố ý của bạn học, khoảng cách bị phá vỡ, tay trái cậu đỡ chính bản thân trên chiếc ghế của mình, tay còn lại đã ôm lấy phía sau gáy Hạ Băng.

Cô còn ngạc nhiên hơn, mặt đã áp sát cơ thể cậu, tuy lớp áo có hơi dày nhưng sát như vậy vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cơ ngực phía sau như thế nào, chính là cái cơ thể cô đã được chiêm ngưỡng khi ở suối nước nóng đó. Chẳng những thế, bên mặt tựa trên người Dương đã đỏ ửng lên, đỏ nguyên cả bên tai, nóng bừng bừng, tất cả là vì cô nghe thấy tiếng tim đang đập loạn, lại còn mạnh mẽ từ phía trong lớp áo, từ bên trong cơ thể, mỗi nhịp đều rõ ràng bên tai Băng.

"Không sao chứ??" Dương giọng trầm lại có hơi run.

Làm sao mà không sao được, tim sắp nhảy ra ngoài rồi!!

"Không" cô khẽ đẩy cậu ra, tay nhanh chóng đưa lên khe khuất đi bên mặt chạm phải ngực cậu.

Vậy mà Dương lại thấy, Hạ Băng là đang tránh mặt cậu, đến nói chuyện lại kiệm lời đến vậy, cậu rẽ hướng mắt đi trở về chỗ, không khí càng căng thẳng hơn, phía sau cả đám nhìn nhau không biết tốt cuộc hành động của mình đúng hay là sai nữa.

"Này!!" Dương bắt chuyện.

"..."

Không thấy cô phản ứng, có lẽ do ngồi hơi xa, Dương nhích lại gần khẽ thì thầm gọi:

"Có nghe thấy không?"

"?!"

Có chứ, nghe thấy từ nãy rồi cơ, nhưng ngại quá, đã vậy, giờ thì không thể giấu được nữa rồi, giọng nói vang bên tai, làm cho từ vành tai kéo vào đỏ dần, đỏ nhanh chóng, đỏ đến rõ ràng làm Dương chú ý đưa tay lên má cô áp lại bắt quay sang, đôi mắt xanh có chút rung động vì không kiềm được, cô gái này xấu hổ vì điều gì đó mà giờ không còn phần nào nguyên vẹn, hơi nóng của đôi má vây quanh đôi tay cậu, đôi mắt có phần u mê khẽ liếc sang hướng khác, đôi môi màu cánh sen mím lại run nhẹ.

Nhìn vẻ mặt cô lúc này hoàn toàn khiến kẻ khác bị hạ gục.

Bao nhiêu suy nghĩ trong đầu chỉ vào giấy phút ấy liền tiêu biến, Dương thả ra nhưng lại dùng bàn tay to lớn của mình úp vào mặt cô che đi, tay kia cũng tự giác giấu khuôn mặt chính mình.

Cậu nói:

"Đợi tôi!!"

"..."

Không được rồi, muốn nói mà khó quá, khi lấy hết dũng cảm để nói liền bị gương mặt kia làm quên hết, không thể nghĩ ra điều bản thân định nói gì.



Ngồi cả một tiết sau đó, tưởng như muốn ngạt thở, không tập trung nổi, Hạ Băng cố gắng chiến đấu đến hết tiết. Trong lòng còn đang thầm tưởng tượng một tên Dương hoàn toàn khác, cậu ta đang ngại ngùng xin lỗi cô, còn cô, vẻ mặt mãn nhãn chấp nhận, Dương tươi cười cầm tay cô hạnh phúc, một thế giới ảo khốc liệt, lại trái ngang, nụ cười của tên mặt liệt trong tưởng tưởng cũng không tài nào trùng khớp nổi một phần.

Trống vừa đánh, mọi thứ đâu vào đó, Hạ Băng nhanh chân bước ra cửa.

Chưa kịp đi đã bị Dương từ phía sau túm lấy cặp sách giữ lại.

Mọi người coi như không biết gì vẫn tiếp tục hành động ra về của mình, thậm chí tên cuối cùng ra còn cẩn thận đóng cửa lại.

Chưa gì đã hồi hộp, dù sao cũng đâu phải lần đầu ở riêng với nhau như vậy nhưng lí do đó vẫn không đủ để thuyết phục bản thân làm giá tránh tên này.

Không khí thâm trầm, không ai nói, không ai đáp,vẫn là cái hành động đứng yên không động đậy như bức tượng.

Băng lên tiếng cắt ngang bầu không khí:

"Vậy...cậu muốn nói gì?"

Cô đã hỏi cậu chỉ có thể trả lời:

"Tại sao lại giận?"

"..."

Cô chết sững, giận cậu mà cô không biết lí do là gì sao?

Băng quay lại, đôi mày cau lên để lộ vết nhăn giữa trán rõ ràng, rất tức giận:

"Đương nhiên là vì...vì..."

Đột nhiên mất cảm xúc, cô nghĩ tới bản thân, phải rồi, cô đã tức giận cậu, tại sao lại thế, có phải chỉ vì không được làm người nhận quà của cậu ấy hay la vì cậu ấy không nói cho cô biết danh tính người bạn kia của cậu, chẳng lẽ chỉ có thế sao, chỉ có như thế mà tại sao cô lại phải làm quá lên như thế này, liệu thật sự chỉ có lí do đó?

Nghĩ đi nghĩ lại, rồi lúc này từ những ý nghĩ đó cô mới nhận ra, không hề, không phải vì đồ không dành cho mình, cũng chẳng phải vì người bạn của cậu ấy, mà là vì cô đang...ghen tỵ.

Ghen tỵ vì cái người nhận quà đó lại có được sự chú ý của Dương, ghen tỵ vì người đó chẳng hề phải mất xông bám đuôi vẫn xoa thể khiến Dương nhớ tới, khi hỏi đến cậu lại giấu đi làm người ta tò mò, rồi dẫn đến ghen tuông mù quáng, thật sự vì một chữ ghen sao?

Nhận ra ý nghĩa thực về hành động của mình, Băng bất giác đưa tay che miệng, hai bên tai đỏ bừng, cô đưa mắt nhìn về phía Dương không nói lên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Là Anh Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook