Chương 38: Kết thúc chiến tranh lạnh
Haru Nhóc
25/10/2019
Hạ Băng dùng ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn Dương, làm cậu còn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, cô đang làm gì, nghĩ gì.
Mở cặp ra, Dương cầm chiếc hộp nhỏ quen thuộc trên tay:
"Tôi...ngày trước lỡ để cậu nhìn thấy, ngày đi ngoại khóa đó tôi có nhìn thấy nó ở một cửa hàng lưu niệm, vả lại hôm nay lại là Giáng sinh, định để hôm nay thì tặng cậu..."
Hạ Băng nhận lấy liền mở ngay ra, chẳng phải những thứ đồ độc lạ nào hết, chỉ là một chiếc lắc tay bằng dây màu hệt đám cây leo, lại đính thêm vài chiếc lá màu bạc, nổi bật hơn là con cáo đính trên đó, cực kì dễ thương, tuy chỉ có mỗi cái mặt bằng đá trong suốt nhưng hai con mắt lại có màu cam cam đỏ đỏ, cái lưỡi đỏ thè ra như muốn bị đánh đòn.
"Có thích không?"
Miệng cười toe toét không giấu được, đầu gật lên gật xuống.
Dương cầm lấy tay cô, bàn tay đưa qua phần cổ tay nhỏ bé, làn da mịn màng, tay kia lấy chiếc vòng lên đeo vào cho cô rồi vuốt ve khiến Băng cảm thấy rất phấn khích nhanh nhẹn nắm lấy tay cậu ta lại dùng thêm tay kia mà cầm ra chiếc mũ len bên trong cặp, đường nét rất khít, nút móc lại đẹp, trông rất điêu luyện, chiếc mũ chóp màu đen, ngay phần đầu thì có điểm chút ô vuông màu trắng kí họa chữ "D" đen ở giữa, cô đội lên đầu cậu hai tay áp sát má xoa xoa:
"Tặng cậu đó, tớ cũng muốn đan khăn nhưng người khác làm hết rồi, cứ giống bọn họ thật không thích chút nào nên mới móc cái mũ này đấy!!"
Còn chưa kịp chuẩn bị, Dương đã tóm lấy cô ôm chầm vào lòng, thật sự rất ấm áp, ấm áp vô cùng, cảm giác giống như thiếu gì đó nhưng giờ đang được lấp đầy, có lẽ cậu đã rất muốn hưởng thụ cái cảm giác ấy:
"Đều liên quan đến cậu hết!!"
Lại là một lời thú nhận, là lời thú nhận đúng không, hình như cậu đang trả lời cho câu nói mà cô đã nói trước khi hai đứa cạch mặt nhau.
Cậu làm cô phì cười, đến mức cô phải nói rằng:
"Cậu thật là ngốc!!"
"Ai cho phép cậu nói tôi bị ngốc" Dương đang khó chịu khi cô nói như vậy.
Hóa ra là thế, cô đã sai, cứ nghĩ rằng Dương lúc nào cũng giữ một bức tường kè kè bên mình nhưng không phải, bức tường đó ở giữa hai người nhưng nó lại thuộc quyền sở hữu của cô, là cô không chịu tiếp nhận tên ít nói này, đã vậy những lời cậu ta nói và không nói khiến cô hiểu lầm sang một hướng khác, là chính cô đã xây lên khoảng cách đó, Dương rõ ràng vẫn luôn mở lòng mình, thật đáng trách.
"Mau, mau cõng tớ đi!!" Băng cười tủm.
Đương nhiên cậu ấy sẽ chẳng từ chối sẵn sàng vòng tay qua nhấc cô lên lưng, mái tóc mềm mềm của cậu cứ chọc vào mặt cô, Băng úp mặt mình vào mái tóc ấy chà sát, vừa bỏ ra cái phần tóc bị cọ sát liền dựng thẳng lên làm cô cười cợt, thích thú vò thêm chút nữa.
Cậu ta nói: "Đừng nghịch nữa..."
"Cậu không thấy cái mái của tớ cũng đứng lên đây à, hai tên bị điện giật cõng nhau đi về!!"
"..."
Dù có hơi vô lí nhưng không sao, đây mới là Hạ Băng vô lí mà cậu biết, mà có vô lí cỡ nào thì cậu vẫn sẵn sàng vô lí cùng cô.
"Tôi vẫn không hiểu tại sao cậu lại giận?"
Lại nghe câu hỏi này, mặt khẽ đỏ, hai tay cô cầm chiếc mũ kéo xuống che kín đi đôi mắt của Dương:
"Đừng hỏi nữa, bỏ qua đi"
Chỉ mới chiến tranh lạnh vài ngày, lớp học yên ắng chút nhưng ngay sau hôm ấy, bọn họ lại dính nhau như hình với bóng, đi đâu cũng cùng nhau, ngồi học thì cả buổi xuyên tiết giải lao cũng không rời, đến mức...lớp trưởng có muốn đi vệ sinh thì Hạ Băng cũng khăng khăng đứng trước cửa nhà vệ sinh đợi làm Dương còn chật vật hơn trong hành động của mình.
Ngồi trong lớp mà không khí u ám lan tỏa, bên cạnh cậu lớp trưởng đang u sầu thì nụ cười tỏa nắng mặt trời phát sáng đến vô cực đang cố xâm nhập vào.
"Dương à, Dương ơi, có chuyện gì làm Dương buồn ư?"
"..."
Cô ta còn có gan để hỏi sao, chứ không phải vì cô mà cậu ta sắp thành xác sống hay sao?
Hạ Băng lôi từ trong cặp ra đống đồ ăn vặt của mình, nào thì bim bim, bánh mì, vài hộp, gói bánh kẹo linh tinh...cô bóc ra ném vào miệng ăn ngon lành, mình ăn một miếng lại nhét sang cho Dương một miếng, hết cái nay đến cái khác, có khi lại nhân lúc cậu không để ý liền cắn nửa miếng rồi nhét nửa miếng còn lại cho cậu, để Dương biết được thể nào cậu ta lại phát cơn cuồng nộ nên chỉ tủm tỉm cười.
Trò thì vui thật nhưng căn bản ngay từ đầu đã không vừa mắt lũ bạn trong lớp, từ nãy đến giờ ánh mắt nhìn hai người họ toàn là cái nhìn khinh thường, không phải khinh thường theo kiểu ghét bỏ mà chính kiểu khinh thường vì cái show ân ái ở lớp của bọn họ, ba đứa giúp đỡ hai tên kia giờ đang ngồi hối hận, thà cứ mặc kệ bọn họ đi cho rồi, còn đỡ hơn ngày nào cũng phải xem phim tình cảm miễn phí như thế kia.
"Dương này, trưa nay tớ qua ăn ké nhé!!" Băng nói thản nhiên ngồi ăn kẹo tựa trên người Dương khi cậu ta đang còn bận tổng kết sổ vì hôm nay đã cuối tuần, chiều nay cũng lại được nghỉ theo lịch nên Băng mới bắt đầu trò nũng nịu của mình.
Hạ Lăng ngày tiếp theo bị đuổi về, hễ cứ vào quán uống xong li trà sữa liền bị Băng đuổi như đuổi ruồi, dù sao mục đích chính vẫn là vì trà sữa, thỏa mãn rồi về cũng không vấn đề.
"Được rồi, chiều anh sẽ qua!!" Hạ Lăng quay đi nhưng ánh mắt sau đó nhìn sang Dương giống như một lời cảnh cáo.
Hạ Băng rúc trong chăn ngồi dưới sàn tiếp tục bữa ăn vặt của mình cùng những tờ đề dày cộp trải đầy trên chiếc bàn xếp.
"Cạch", cửa đóng lại, Dương vừa mới hết ca liền lên phòng.
"Này qua đây đi, bài này cậu làm kiểu gì mà ra A vậy?"
Hạ Băng đưa tay ra sau vẫy vẫy ra hiệu lại gần vì biết chắc đó là Dương. Cậu ngồi thấp xuống từ phía sau cô, đưa người dịch ra trước nhìn tờ đề trắc nghiệm: "Câu 40?"
"Ừm ừm..." Băng gật đầu.
Cậu đưa mắt nhìn qua một lượt tay cầm bút lên chỉ điểm từng chút một:
"Tìm điều kiện trước, áp dụng công thức kia rồi đạo hàm, còn lại đưa vi-ét vào, đạo ba lần là ra ngay thôi!!"
"Cái dạng này hình như hôm trước mình nghỉ nên cũng không hiểu lắm" Băng gật đầu, suy nghĩ lại đúng là có hôm cô nghỉ vì mẹ ốm nặng đến mức phải vào bệnh viện.
Trong đầu đang phân tích theo từng ý Dương đã chỉ kĩ càng:
"Nếu làm tự luận thì cũng chỉ mất một trang, mà tính trắc nghiệm thì lại nhanh hơn, tiện thật..."
Băng mỉm cười quay lại nhìn Dương, nhưng không ngờ khoảng cách còn đang chênh lệch hơn mười phân giờ rút ngắn lại chưa đến năm phân, cực kì là gần, gần sát, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp, có phần nhanh, lại chẳng đều của đối phương, con tim dễ dàng bị lay động bắt đầu đập mạnh, bốn mắt nhìn nhau, vẫn cái dáng vẻ không ngờ tới tình huống này lại xảy ra, Băng giờ mới kịp nhận ra nhưng quá muộn, ngay từ khi gọi cậu là hai người đã sát nhau như thế rồi.
Mở cặp ra, Dương cầm chiếc hộp nhỏ quen thuộc trên tay:
"Tôi...ngày trước lỡ để cậu nhìn thấy, ngày đi ngoại khóa đó tôi có nhìn thấy nó ở một cửa hàng lưu niệm, vả lại hôm nay lại là Giáng sinh, định để hôm nay thì tặng cậu..."
Hạ Băng nhận lấy liền mở ngay ra, chẳng phải những thứ đồ độc lạ nào hết, chỉ là một chiếc lắc tay bằng dây màu hệt đám cây leo, lại đính thêm vài chiếc lá màu bạc, nổi bật hơn là con cáo đính trên đó, cực kì dễ thương, tuy chỉ có mỗi cái mặt bằng đá trong suốt nhưng hai con mắt lại có màu cam cam đỏ đỏ, cái lưỡi đỏ thè ra như muốn bị đánh đòn.
"Có thích không?"
Miệng cười toe toét không giấu được, đầu gật lên gật xuống.
Dương cầm lấy tay cô, bàn tay đưa qua phần cổ tay nhỏ bé, làn da mịn màng, tay kia lấy chiếc vòng lên đeo vào cho cô rồi vuốt ve khiến Băng cảm thấy rất phấn khích nhanh nhẹn nắm lấy tay cậu ta lại dùng thêm tay kia mà cầm ra chiếc mũ len bên trong cặp, đường nét rất khít, nút móc lại đẹp, trông rất điêu luyện, chiếc mũ chóp màu đen, ngay phần đầu thì có điểm chút ô vuông màu trắng kí họa chữ "D" đen ở giữa, cô đội lên đầu cậu hai tay áp sát má xoa xoa:
"Tặng cậu đó, tớ cũng muốn đan khăn nhưng người khác làm hết rồi, cứ giống bọn họ thật không thích chút nào nên mới móc cái mũ này đấy!!"
Còn chưa kịp chuẩn bị, Dương đã tóm lấy cô ôm chầm vào lòng, thật sự rất ấm áp, ấm áp vô cùng, cảm giác giống như thiếu gì đó nhưng giờ đang được lấp đầy, có lẽ cậu đã rất muốn hưởng thụ cái cảm giác ấy:
"Đều liên quan đến cậu hết!!"
Lại là một lời thú nhận, là lời thú nhận đúng không, hình như cậu đang trả lời cho câu nói mà cô đã nói trước khi hai đứa cạch mặt nhau.
Cậu làm cô phì cười, đến mức cô phải nói rằng:
"Cậu thật là ngốc!!"
"Ai cho phép cậu nói tôi bị ngốc" Dương đang khó chịu khi cô nói như vậy.
Hóa ra là thế, cô đã sai, cứ nghĩ rằng Dương lúc nào cũng giữ một bức tường kè kè bên mình nhưng không phải, bức tường đó ở giữa hai người nhưng nó lại thuộc quyền sở hữu của cô, là cô không chịu tiếp nhận tên ít nói này, đã vậy những lời cậu ta nói và không nói khiến cô hiểu lầm sang một hướng khác, là chính cô đã xây lên khoảng cách đó, Dương rõ ràng vẫn luôn mở lòng mình, thật đáng trách.
"Mau, mau cõng tớ đi!!" Băng cười tủm.
Đương nhiên cậu ấy sẽ chẳng từ chối sẵn sàng vòng tay qua nhấc cô lên lưng, mái tóc mềm mềm của cậu cứ chọc vào mặt cô, Băng úp mặt mình vào mái tóc ấy chà sát, vừa bỏ ra cái phần tóc bị cọ sát liền dựng thẳng lên làm cô cười cợt, thích thú vò thêm chút nữa.
Cậu ta nói: "Đừng nghịch nữa..."
"Cậu không thấy cái mái của tớ cũng đứng lên đây à, hai tên bị điện giật cõng nhau đi về!!"
"..."
Dù có hơi vô lí nhưng không sao, đây mới là Hạ Băng vô lí mà cậu biết, mà có vô lí cỡ nào thì cậu vẫn sẵn sàng vô lí cùng cô.
"Tôi vẫn không hiểu tại sao cậu lại giận?"
Lại nghe câu hỏi này, mặt khẽ đỏ, hai tay cô cầm chiếc mũ kéo xuống che kín đi đôi mắt của Dương:
"Đừng hỏi nữa, bỏ qua đi"
Chỉ mới chiến tranh lạnh vài ngày, lớp học yên ắng chút nhưng ngay sau hôm ấy, bọn họ lại dính nhau như hình với bóng, đi đâu cũng cùng nhau, ngồi học thì cả buổi xuyên tiết giải lao cũng không rời, đến mức...lớp trưởng có muốn đi vệ sinh thì Hạ Băng cũng khăng khăng đứng trước cửa nhà vệ sinh đợi làm Dương còn chật vật hơn trong hành động của mình.
Ngồi trong lớp mà không khí u ám lan tỏa, bên cạnh cậu lớp trưởng đang u sầu thì nụ cười tỏa nắng mặt trời phát sáng đến vô cực đang cố xâm nhập vào.
"Dương à, Dương ơi, có chuyện gì làm Dương buồn ư?"
"..."
Cô ta còn có gan để hỏi sao, chứ không phải vì cô mà cậu ta sắp thành xác sống hay sao?
Hạ Băng lôi từ trong cặp ra đống đồ ăn vặt của mình, nào thì bim bim, bánh mì, vài hộp, gói bánh kẹo linh tinh...cô bóc ra ném vào miệng ăn ngon lành, mình ăn một miếng lại nhét sang cho Dương một miếng, hết cái nay đến cái khác, có khi lại nhân lúc cậu không để ý liền cắn nửa miếng rồi nhét nửa miếng còn lại cho cậu, để Dương biết được thể nào cậu ta lại phát cơn cuồng nộ nên chỉ tủm tỉm cười.
Trò thì vui thật nhưng căn bản ngay từ đầu đã không vừa mắt lũ bạn trong lớp, từ nãy đến giờ ánh mắt nhìn hai người họ toàn là cái nhìn khinh thường, không phải khinh thường theo kiểu ghét bỏ mà chính kiểu khinh thường vì cái show ân ái ở lớp của bọn họ, ba đứa giúp đỡ hai tên kia giờ đang ngồi hối hận, thà cứ mặc kệ bọn họ đi cho rồi, còn đỡ hơn ngày nào cũng phải xem phim tình cảm miễn phí như thế kia.
"Dương này, trưa nay tớ qua ăn ké nhé!!" Băng nói thản nhiên ngồi ăn kẹo tựa trên người Dương khi cậu ta đang còn bận tổng kết sổ vì hôm nay đã cuối tuần, chiều nay cũng lại được nghỉ theo lịch nên Băng mới bắt đầu trò nũng nịu của mình.
Hạ Lăng ngày tiếp theo bị đuổi về, hễ cứ vào quán uống xong li trà sữa liền bị Băng đuổi như đuổi ruồi, dù sao mục đích chính vẫn là vì trà sữa, thỏa mãn rồi về cũng không vấn đề.
"Được rồi, chiều anh sẽ qua!!" Hạ Lăng quay đi nhưng ánh mắt sau đó nhìn sang Dương giống như một lời cảnh cáo.
Hạ Băng rúc trong chăn ngồi dưới sàn tiếp tục bữa ăn vặt của mình cùng những tờ đề dày cộp trải đầy trên chiếc bàn xếp.
"Cạch", cửa đóng lại, Dương vừa mới hết ca liền lên phòng.
"Này qua đây đi, bài này cậu làm kiểu gì mà ra A vậy?"
Hạ Băng đưa tay ra sau vẫy vẫy ra hiệu lại gần vì biết chắc đó là Dương. Cậu ngồi thấp xuống từ phía sau cô, đưa người dịch ra trước nhìn tờ đề trắc nghiệm: "Câu 40?"
"Ừm ừm..." Băng gật đầu.
Cậu đưa mắt nhìn qua một lượt tay cầm bút lên chỉ điểm từng chút một:
"Tìm điều kiện trước, áp dụng công thức kia rồi đạo hàm, còn lại đưa vi-ét vào, đạo ba lần là ra ngay thôi!!"
"Cái dạng này hình như hôm trước mình nghỉ nên cũng không hiểu lắm" Băng gật đầu, suy nghĩ lại đúng là có hôm cô nghỉ vì mẹ ốm nặng đến mức phải vào bệnh viện.
Trong đầu đang phân tích theo từng ý Dương đã chỉ kĩ càng:
"Nếu làm tự luận thì cũng chỉ mất một trang, mà tính trắc nghiệm thì lại nhanh hơn, tiện thật..."
Băng mỉm cười quay lại nhìn Dương, nhưng không ngờ khoảng cách còn đang chênh lệch hơn mười phân giờ rút ngắn lại chưa đến năm phân, cực kì là gần, gần sát, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp, có phần nhanh, lại chẳng đều của đối phương, con tim dễ dàng bị lay động bắt đầu đập mạnh, bốn mắt nhìn nhau, vẫn cái dáng vẻ không ngờ tới tình huống này lại xảy ra, Băng giờ mới kịp nhận ra nhưng quá muộn, ngay từ khi gọi cậu là hai người đã sát nhau như thế rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.