Thanh Xuân Là Anh Ấy

Chương 23: Lời thú nhận thản nhiên

Haru Nhóc

22/10/2019

Trong bệnh viện, ngồi trên giường bệnh, Hạ Băng vẫn còn mải mê chơi game, chẳng còn cảm thấy giống người bệnh chỗ nào, chẳng qua hiện tại chưa thể đi lại được.

Tiếng gõ cửa vang lên, cô nghĩ chắc là Hạ Lăng:

"Vào đi, cửa không khóa!!"

Vẫn như mọi ngày, tự tại thoải mái, ai mà ngờ người bước vào lại là...Hải chứ. Đôi mi giật giật, nhìn lại gương mặt này cô lại nhớ lại cái ngày đó trước khi ngã xuống, không hề một chút thương tiếc đẩy cô.

"Cậu tới đây làm gì?" ánh mắt có chút đau thương có chút tức giận.

Hải kéo chiếc xe lăn vào, nhanh chóng bế cô đặt lên đẩy đi, dù muốn phản kháng nhưng căn bản chân không thể đứng dậy, điện thoại còn trong trận game nằm ngoan trên giường.

Liều thuốc ngủ bị đưa vào người qua ống tiêm, tiềm thức dần mơ hồ, Hạ Băng thiếp đi, miệng vẫn không quên lẩm bẩm: "Dương..." người ngay lúc này xuất hiện trong đầu cô.

Hải đẩy xe qua cánh cửa cầu thang bộ thì thầm:

"Xin lỗi, tên kia giúp đỡ cậu nhiều quá!!"

Cậu ta đứng ra trước khẽ đặt tay lên vuốt tóc cô:

"Ngủ...ngoan!!"

Rồi lập tức đá chân vào bánh xe mà ánh mắt như chẳng hề để tâm một chút nào vậy, không hề có cảm xúc. Chiếc xe lăn lóc xuống cầu thang, Hải không hết ngạc nhiên nhìn, bản thân chưa hề nghĩ tới rằng Hạ Băng lại không hề ngã xuống nền gạch mà lại ngã vào vòng tay của Dương, tại sao cậu ta lại xuất hiện vào lúc này?

Đứng từ dưới, Dương siết chặt Hạ Băng rồi cũng phải đặt cô xuống dựa vào phần lan can cầu thang, chân sải dài nhanh chóng đứng cạnh Hải còn đang tám phần mười gương mặt là sợ cậu.

Lần này không có chuyện bỏ qua như lần trước nữa, chẳng nói chẳng rằng cứ vậy tiếp tục cuộc đấu tay đôi chưa hồi kết lần trước, bàn tay lớp trưởng chưa chạm vào ai bằng cú đám như vậy, một lần đủ đau, đủ khó chịu rồi, chưa nói tay phải sức cũng chưa hồi lại hoàn toàn, vậy mà cậu vẫn làm như bản thân chỉ tức giận không hề bị thương.

"Lớp...trưởng, sao...lại...lại đi đánh nhau...như thế chứ!!"

Ánh mắt cậu vừa rồi còn không để ai trong mắt giờ lại hướng phía giọng nói dưới kia mà đuôi mắt hơi cay.

Dù trong cơn nửa tỉnh nửa mơ kia, không như lần trước, cô đang nói với cậu không phải với cái giọng sợ hãi "cậu thật đáng sợ" mà là đang lo lắng.

Nói được một câu Băng lại lăn ra ngủ.

Dương túm chặt cổ áo tên kia:

"Đợi đơn nghỉ học đi, chuyện Hạ Băng ngã cầu thang cũng đừng mong chối tội"

Dương đứng dậy nhặt áo khoác của mình lên, xuống phía đầu cầu thang cầm cái túi đựng đồ ăn, bế cô trở về giường bệnh.

Đi lướt qua Hải, cậu ta thú nhận:

"Tao cũng thích cô ấy"



Dương nghe thấy liền nghiến răng:

"Tha cô ấy đi, cái thích của mày quá đáng sợ, Băng không tiếp nhận nổi, mà nếu có chấp nhận đừng mong tao sẽ đồng ý"

Hải cười khinh: "Nghe đồn rằng lớp trưởng 12A1 không thích bạo lực, lại rất nghiêm khắc"

Dương quay lại xác minh cho cậu ta:

"Không phải lời đồn, là sự thật, nhưng...với mày, điều gì cũng trở thành ngoại lệ"

Cả mặt như không nhận ra nổi hình dáng ban đầu, sưng đỏ, chảy máu đủ chỗ, Dương cũng chẳng hơn ai kia là bao, cậu đặt cô trở lại giường, điện thoại đã tắt, tay lúc nãy vì đỡ cô mà đập ra phía tường sau lưng của chiếc cầu thang vuông ấy, giờ cơn đau mới lần lượt kéo tới, tay run run đắp lại chăn cho Băng.

Định bỏ đi mà bị bàn tay người đó giữ lại:

"Nước"

Cô ấy muốn uống nước?

Cậu nhanh chóng rót nước cho cô.

Nước vừa vào miệng, cái bụng không nghe chủ kêu lên than đói.

Ngại quá không thể giả vờ thêm, tay ôm bụng cười:

"Đói!!"

Thuốc có lẽ hết tác dụng, Dương nhanh chóng lấy đồ ăn mà mình mang tới đưa cô, trà sữa vị socola cô thích, bánh crepe cũng hương socola, những thứ cô thích đều ở đây hết.

Đói quá nên tâm trí lúc này chỉ cần đồ ăn, Băng cầm lấy ngồi trên giường ăn ngon lành.

Có lẽ như vậy được rồi, Dương định bỏ đi.

"Không có gì muốn nói sao?"

Nhìn lại cô gái đó, tay như bị kéo lại, hóa ra là Băng đang giữ tay cậu cản bước đi.

"Không hề"

Mặc kệ có hay là không, cô đâu thực sự muốn hỏi vậy đâu.

Tay vẫn cầm cốc trà sữa, miệng nói:

"Cửa khóa chưa?"

Dương gật đầu coi như đáp lại câu hỏi.



Cô đập tay vài cái xuống chiếc giường bệnh:

"Ngồi đi"

Cậu cũng nghe theo ngồi xuống.

"Bế tớ lên đi, tớ không đi được?"

Cậu cũng ngoan ngoãn nghe lời ẵm cô trên tay.

Hạ Băng giống như con mèo con, nhưng lại chẳng phải loại dễ thương, ngây thơ mà lại là...một con mèo háo sắc.

Cái lưỡi nhỏ nhắn màu hồng liếm lấy ngón tay, có dơ không? Không, cái cách liếm ngón tay thì bình thường nhưng nó lại khác biệt ở một chỗ, ánh mắt nhìn cậu kèm theo cái bộ dạng liếm đồ ăn trên ngón tay giống hệt cái cách một con mèo hoang đang chuẩn bị trước khi xơi tái đồ ăn vậy.

Dương cũng phải đổ mồ hôi, tránh né ánh mắt:

"Cậu...cậu muốn...đi đâu à??"

Cái bàn tay hư hỏng còn định đưa lên động chạm vào mặt Dương liền bị giữ lại:

"Tay...bẩn!!"

Tên này sợ bẩn sao? Càng tốt, càng sợ thì cô càng thích.

Băng thò tay qua cổ cậu, dùng áo cậu mà làm đồ lau tay của mình bất chấp cái gương mặt kia đang kìm nén cái sự tức giận. Lau xong rồi cũng ôm luôn cổ cậu nằm ngoan trong lòng.

"Nếu muốn ngủ thì..."

Dương còn chưa kịp nói xong Băng đã che miệng không cho nói tiếp:

"Cậu biết tại sao tớ lại hỏi cậu cửa khóa chưa không?"

Dương nhìn Băng.

Cô ghé sát tại thì thầm, miệng khẽ nhếch lên:

"Là để làm chuyện xấu!!"

Lời vừa thốt qua bên tai, vành tai liền đỏ ửng, Băng ngạc nhiên, không ngờ vì lời nói của mình liền khiến Dương phải xấu hổ đến mức ấy liền cười rồi lại liếm qua vành tai.

Dương bật dậy, nhưng tay thì cả hai vẫn còn giữ chặt nhau nên không làm gì được, đôi mày giật giật, phần má ngay dưới mắt đã đỏ au lên, toàn là những biểu cảm mà cô chưa được thấy bao giờ nên cực kì là bất ngờ.

Mặt Băng nhìn Dương nói chuyện vô cùng thản nhiên tuôn ra một câu còn khiến cậu sốc hơn:

"Ế, chắc là Băng thích Dương rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Là Anh Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook