Thanh Xuân Là Anh Ấy

Chương 4: Lớp trưởng

Haru Nhóc

07/10/2019

Tất cả viết xong đều đặt phía trước bàn mình, Hạ Băng nhanh chóng đứng dậy vơ vét toàn bộ chạy lên bàn giáo viên lật ra:

"Để tớ soát phiếu hộ cho!!"

Đương nhiên chả ai phản đối.

Không cần nghĩ nhiều mà cũng đoán được rằng bên trong phiếu hầu như toàn là dành cho anh em Hạ Băng, Hạ Lăng.

Cô cầm phấn điền lên bảng:

"- Trần Hạ Lăng: 10

- Trần Hạ Băng: 15

- Phùng Minh Dương: 20"

Nét phấn vừa dừng, cả lớp bắt đầu xôn xao, Dương nhìn thấy biết ngay là Băng dở trò, ánh mắt như muốn đem cô tới ngay phòng tử hình, Hạ Băng hai tay giơ lên đầu hàng, lắc đầu chối tội.

- Mày bầu cho thằng nghèo kia đúng không?

- Không, không phải!!

- Đứa nào bầu cho thằng đó...

Chẳng ai dám giơ tay lên, Hạ Băng lấy toàn bộ số phiếu đem ra ngoài thùng rác vứt.

Thừa biết cô em gái của mình lại nghịch nhưng Lăng chẳng quan tâm mấy trò của tiểu quỷ này mà nhắm mắt bỏ qua.

Cô đập bàn:

"Tất cả trật tự, mời tân lớp trưởng lên nhận chức!"

Hạ Băng nhanh chóng về chỗ vỗ vai Dương:

"Hey, chào lớp trưởng, lớp trưởng hãy lên quản lớp nào!!"

"..."

Dương tức giận đến mức, đôi vai run cả lên, ngón tay siết chặt lòng bàn tay, ấy vậy cô cũng không để ý.

Cậu ta chỉ muốn chuyên tâm học hành, không cần để ý những chuyện như này, cớ sao bao năm qua không sao mà cuối cấp rồi lại vướng phải những rắc rối như thế.

Được, coi như là đều có sắp đặt, số phiếu cũng ghi rõ ràng, chỉ còn cách chấp hành theo đúng điều giáo viên đã nói. Dương đứng dậy, Hạ Băng liền mỉm cười ngốc nghếch nhìn cái gương mặt cậu ta từ dưới lên, quả nhiên không thể ngừng lại cái ánh nhìn dành cho cậu.



Dương đi lên đứng sau bàn giáo viên:

"Mọi người...chú ý!!"

Nếu chỉ với chút câu nói đó quả thực không ai thèm nghe.

Hạ Lăng liếc nhìn:

"Em giúp cậu ta đi chứ?!"

"Anh yên tâm, em chỉ đang "phạt" cậu ấy thôi!"

Cô nói với cái giọng chắc chắn, khẳng định suy nghĩ hiện giờ trong đầu mình sẽ xảy ra.

Cả lớp mất trật tự quay sang nói chuyện đùa nghịch với nhau, kẻ ngồi lên bàn, đứa đứng lên ghế, ném giấy qua lại, nghịch điện thoại trong lớp, vài tên lên giọng chế giễu:

- Hừm, lớp trưởng cái thá gì chứ, buồn cười!!

- Nhìn cậu ta xem, ăn mặc luộm thuộm, tóc mái dài che hết cả mắt,...chậc chậc, lớp trưởng là để người khác làm gương mà làm gương theo tên này thì...hahaha...

Phải, vốn dĩ cậu đâu muốn đứng đây, mười mấy năm nay cuộc sống của cậu rất là yên bình với cái ngoại hình làm người khác không muốn phiền tới chỉ vì nhỏ đó mà giờ mọi quy tắc bản thân bị phá vỡ.

"Dương, cậu là lớp trưởng, quản lí lớp đi chứ!" Hạ Băng chống tay cười khẩy với cậu.

Dương nhìn mà sắc mặt càng tồi tệ hơn, rốt cuộc là cậu với cô ta có thù oán gì kiếp trước mà kiếp này lại bị cô ám lấy như này.

Cái thế giới coi vật chất là nhất, nhan sắc là nhì thật nhàm chán, chán đến mức đáng ghét.

Dương chỉnh lại quần áo của mình ngay trên bục, một tay tháo kính, một tay khẽ hất cái mái tóc thả tự do về đúng nếp tóc của nó, cái đôi mắt màu xanh thẳm như cả một đại dương mênh mông không thấy đáy hiện rõ trên gương mặt thanh tú ấy.

Cái nhìn của cậu ta như thao tóm mọi thứ mà con ngươi nhìn qua.

Hạ Băng trên môi nở một nụ cười chiến thắng, lúc này cô mới hô to:

"Lớp trưởng đã nhắc mà mọi người không chú ý là sao?"

Mái tóc hai mái lệch vào nếp, chiếc trán cao của cậu lấp ló trong mớ tóc mái dài, nhìn kĩ mới để ý được chiếc nốt ruồi cực nhỏ dưới đuôi mắt trái:

"Cả lớp trật tự, tôi xin tự giới thiệu...tôi là Phùng Minh Dương, là lớp trưởng của lớp 12A1, từ sau mong mọi người giúp đỡ cùng nhau đi lên cả về học tập lẫn mọi hoạt động trong trường....không bỏ qua bất kì một hoạt động nhỏ nào, đặc biệt với danh nghĩa là lớp đứng đầu của cả trường mọi thứ phải thật hoàn hảo, tôi xin hết"

Cậu cúi đầu chào, đương nhiên cả lớp mặt mày vẫn còn đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra.

Dương liếc nhìn:

"Tất cả ngồi xuống, điện thoại còn chưa cho vào cặp liền nộp lên đây, giấy rác bày ra mời chủ nhân của nó nhặt lại không chừa một mẩu, ai còn nói chuyện thì chạy quanh sân 10 vòng..."



Cậu ta vừa dứt lời câu nào bạn học ngồi dưới lập tức trở lại vị trí của mình, hoàn toàn không thể phản kháng lại cái sự u mê ấy. Mọi thứ đều bị bỏ ra phía sau hai chữ "nhan sắc".

"Lớp trưởng lớp trưởng..." Hạ Băng giơ tay lên vẫy gọi làm cậu chú ý nhìn lấy một cái thay cho câu hỏi.

"Lớp trưởng...cậu rất cool nha, tại sao lại phải giấu đi chứ?"

"Có lẽ mọi người cũng nhận ra nhau hết rồi nhưng vẫn nên lần lượt giới thiệu lại lần nữa cho những bạn mới chuyển lớp chưa biết!!"

Dương hoàn toàn bỏ qua câu nói của Hạ Băng rồi trở về chỗ của mình làm cô nhíu mày tiếp tục quấy rối bên cạnh:

"Này, người ta là nói thật lòng mà, sao cậu chẳng thèm đáp vậy, Dương, eee..."

"..."

Hạ Lăng ngồi bên kia bất lực lắc đầu.

Rốt cuộc gây ra một chút hiệu ứng liền dễ dàng đối phó với cái lớp này, tuy nhiên cũng chỉ là mới đầu, muốn khiến họ nghe theo thì phải làm thật tốt.

Cả tiết đó gần như cô không lên, nghĩa là tân lớp trưởng sẽ được cô giáo ủy quyền quản lí.

Hạ Băng nằm bò ra bàn, ánh mắt vẫn nhìn lấy Dương, cái bộ mặt nghiêm túc ấy đang đọc sách.

"Này Dương, nói chuyện tí đi, chán quá?!"

"..."

"Được, vậy tôi kể cho Dương nghe nhé, Dương chỉ cần nghe thôi....hừm"

Kiểu này từ sau cậu phải mang cái băng dính dán mồm nhỏ này lại thôi, chứ cứ kiểu này có ngày vì kìm nén quá lâu mà sinh bệnh mất.

Mọi người xung quanh đều xin phép để được chơi nhưng hứa không gây ảnh hưởng, đứng đầu là Hạ Băng, đối đầu với cô chẳng khác nào hại thân Dương đành nhắm mắt bỏ qua lần này, ngoài dự đoán họ đều không gây ồn nên cậu cũng không muốn quá nghiêm khắc.

Hạ Băng bắt đầu luyên thuyên câu chuyện của lớp mình:

"Cậu ở đây sẽ rất vui đấy, nhìn bên ngoài người ta nghĩ rằng A1 chỉ biết học và học chẳng biết thể thao cũng chẳng có óc sáng tạo,...nhưng bên trong lúc nào cũng có trò vui hết, mà trò nào tôi cũng tham gia hết luôn..."

Miệng vẫn nói ánh mắt như nhớ lại những kỉ niệm mấy năm qua, dù chỉ là ngắn ngủi, tưởng chừng ban đầu không thể hòa hợp rốt cuộc cạnh nhau thôi lại cảm giác như một gia đình không thể tách rời.

Băng cứ nói, càng nói giọng điệu càng hào hứng:

"...thật ra bọn họ tốt lắm nên là...những lời lúc nãy cậu đừng để ý nhé Dương..."

"Tôi nghe nhiều rồi không để ý" cậu không thay đổi ánh mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Là Anh Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook