Chương 33: Một Hạ Băng khác
Haru Nhóc
23/10/2019
"Để tôi đi"
Hạ Lăng ngạc nhiên, nếu là kẻ khác không đời nào có chuyện đó, nhưng cậu ta lại là tên mà em gái anh tin tưởng, Hạ Lăng tắt điện thoại trở về phòng.
"Dù là cậu, dám làm gì em ấy tôi vẫn sẽ bẻ gãy tay cậu"
Điện thoại hết pin, chỉ còn cách cố gắng tìm cầu thang bộ mà đi lên, Dương sờ được cánh cửa thang máy liền quay sang hướng đối diện đi theo bức tường.
Chạm được cánh cửa, sét tiếp tục rạch sáng ngang trời, ánh sáng chiếc qua khung cửa kính phía đầu hành lang, cánh cửa cần tìm đã thấy Dương nhanh chóng mở ra đi lên.
Vào được đây mà lại tối om không chút ánh sáng, vừa bước được hai bước liền trượt chân, may phần trán chỉ mới chạm bậc thang cánh tay đã chống được, cậu bám vào lan can cầu thang mà đi lên.
Nước mắt rỉ ra, không kiềm được, tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, cô như người mất hồn không có suy nghĩ, như một con robot hỏng được lập trình chỉ biết sợ hãi.
Tiếng động ngừng trước cửa phòng vài giây, rồi lại gõ cửa vài tiếng. Băng kéo chặt chăn, chân co hơn trước.
Lại vài tiếng rồi dừng, lại dừng rồi tiếp tục lên tiếng, cửa phòng mở ra, cô im lặng, người càng run rẩy hơn.
Người kia tiến gần động tới được chiếc giường Băng gục sâu hơn, chăn cũng bọc kín luôn cả người.
Bàn tay mò mẫm, chân đá phải Băng, cô sợ hãi không còn chút hồn vía nào để nhìn, cả người cứng đờ.
Đôi tay ấy sờ soạng từ ngoài chăn, đầu cô, cơ thể đang co rúm ấy.
"Băng, là cậu đúng không?"
Băng đẩy hắn ra quát:
"Đừng chạm vào tôi, cút đi!!"
Vậy mà hắn vẫn còn kéo cô lại ôm vào lòng, hơi ấm cơ thể quen thuộc.
"Là tôi, Dương đây, đừng sợ"
Nhận thức quay lại, biết được giọng nói quen thuộc, những giọt nước mắt bị kìm nén liền rơi ra tuôn trào, chiếc chăn rơi xuống, tay cô bám chắc ra sau lưng Dương giám định:
"Dương đúng không, là cậu thật đúng không!!"
"Phải, tôi ở đây, xin lỗi đã đến muộn"
Chỉ nghe tiếng khóc, trong lòng liền nhói đau, gặp nhau, quen nhau bao lâu mà chưa bao giờ thấy cô như lúc này, khóc trước mặt cậu, sợ hãi, một Hạ Băng chưa ai biết tới.
Hai tay chạm vào mặt cô, ngón tay khẽ quệt đi hàng nước mắt, chạm đầu mình vào cô:
"Ngoan, đừng khóc nữa"
Giọng có hơi khàn lại run:
"Tớ...sợ!!"
Dương phải dỗ dành:
"Được rồi, tôi biết rồi, tôi đang ở cạnh cậu đây"
Cô túm chặt áo cậu, rúc trong lòng hệt như một đứa trẻ, không hề có ý định buông ra.
Dương bế cô lên ngồi trên giường, bàn tay cũng ôm chặt lấy, im lặng bên cạnh cô.
Ngồi được vài phút, thấy Băng không còn run như nãy nữa, có lẽ tinh thần đã ổn định lại.
Bàn tay đưa lên sau đầu ấn nhẹ xuống Băng một phát liền cắn một vết trước cổ cậu, cắn rồi lại liếm qua, đầu độc não cậu, đúng thực là rất kích thích nhưng không vì thế mà cậu lại phản ứng lại.
Dương giữ lấy tay cô ôm chặt không cho động đậy.
Băng ngẩng đầu lên: "Một chút thôi" rồi áp lấy môi cậu, cô túm chặt lấy áo bất chấp, cuồng liệt mà lao vào không tha, hơi thở hổn hển, tâm trí sắp không thể khống chế, Dương đẩy Băng ra, ánh mắt như kẻ loạn trí, lại thở gấp.
Thật không hiểu rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì, Băng lăn ra nằm gọn trong lòng cậu:
"Cảm ơn"
Vừa quen với màn đêm, thì điện sáng trở lại, mắt nheo lại vì đột ngột, Dương lúc này mới nhìn rõ cô, tai liền đỏ.
Tóc còn ướt, trên người lại khoác chiếc áo choàng tắm xộc xệch, một bên vai đã bị lộ hoàn toàn, mắt hơi đỏ vì đã khóc, giờ trên người cậu là một cô gái với dáng vẻ như thế, Hạ Lăng mở cửa đi vào nhanh chóng.
Nhìn thấy Dương đang ôm em gái của mình liền hỏi:
"Sao em ấy lại nằm trong lòng của cậu?"
Cậu thở dài, chỉnh lại đồ cho cô rồi khẽ đặt xuống:
"Không có gì, cậu ấy đã sợ mới ôm tôi!!"
"Nhưng tôi nhớ...em ấy chỉ khóc mà nói mình sợ, chưa bao giờ ôm ai như thế"
Dương hơi nghi hoặc: "Cậu ấy vẫn luôn như vậy..."
Anh có vẻ hiểu điều gì đó chỉ lại gần nhìn em rồi đi ra:
"Con bé...rất chú ý cậu"
Cánh cửa đóng lại thì Hạ Năng liền giật mình mở mắt mà bật dậy, nhìn căn phòng đã có đèn trở lại, nhìn sang cậu con trai cũng đang nhìn cô mà lo lắng.
Dương hỏi: "Cậu...không sao chứ??"
Gương mặt trắng bệch hồng lại, liền phì cười.
Cười như vậy là ổn rồi, đang định rời đi liền bị cô giữ lại.
Băng ngồi trên giường, tay khẽ đưa lên vén mái tóc ra, phần trán bị trầy xước đỏ tấy lên.
"Dương, sao lại..."
Cậu nắm lấy cổ tay cô bỏ ra:
"Không sao, nãy không cẩn thận bị ngã thôi"
"Là do...do tớ sao, đúng không?"
Cậu thở dài: "Nghỉ ngơi đi, không sao đâu"
Dương đứng dậy đóng cửa sổ kéo rèm lại cho cô rồi ra ngoài đóng cửa lại để cô một mình ở bên trong.
Hạ Lăng ngạc nhiên, nếu là kẻ khác không đời nào có chuyện đó, nhưng cậu ta lại là tên mà em gái anh tin tưởng, Hạ Lăng tắt điện thoại trở về phòng.
"Dù là cậu, dám làm gì em ấy tôi vẫn sẽ bẻ gãy tay cậu"
Điện thoại hết pin, chỉ còn cách cố gắng tìm cầu thang bộ mà đi lên, Dương sờ được cánh cửa thang máy liền quay sang hướng đối diện đi theo bức tường.
Chạm được cánh cửa, sét tiếp tục rạch sáng ngang trời, ánh sáng chiếc qua khung cửa kính phía đầu hành lang, cánh cửa cần tìm đã thấy Dương nhanh chóng mở ra đi lên.
Vào được đây mà lại tối om không chút ánh sáng, vừa bước được hai bước liền trượt chân, may phần trán chỉ mới chạm bậc thang cánh tay đã chống được, cậu bám vào lan can cầu thang mà đi lên.
Nước mắt rỉ ra, không kiềm được, tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, cô như người mất hồn không có suy nghĩ, như một con robot hỏng được lập trình chỉ biết sợ hãi.
Tiếng động ngừng trước cửa phòng vài giây, rồi lại gõ cửa vài tiếng. Băng kéo chặt chăn, chân co hơn trước.
Lại vài tiếng rồi dừng, lại dừng rồi tiếp tục lên tiếng, cửa phòng mở ra, cô im lặng, người càng run rẩy hơn.
Người kia tiến gần động tới được chiếc giường Băng gục sâu hơn, chăn cũng bọc kín luôn cả người.
Bàn tay mò mẫm, chân đá phải Băng, cô sợ hãi không còn chút hồn vía nào để nhìn, cả người cứng đờ.
Đôi tay ấy sờ soạng từ ngoài chăn, đầu cô, cơ thể đang co rúm ấy.
"Băng, là cậu đúng không?"
Băng đẩy hắn ra quát:
"Đừng chạm vào tôi, cút đi!!"
Vậy mà hắn vẫn còn kéo cô lại ôm vào lòng, hơi ấm cơ thể quen thuộc.
"Là tôi, Dương đây, đừng sợ"
Nhận thức quay lại, biết được giọng nói quen thuộc, những giọt nước mắt bị kìm nén liền rơi ra tuôn trào, chiếc chăn rơi xuống, tay cô bám chắc ra sau lưng Dương giám định:
"Dương đúng không, là cậu thật đúng không!!"
"Phải, tôi ở đây, xin lỗi đã đến muộn"
Chỉ nghe tiếng khóc, trong lòng liền nhói đau, gặp nhau, quen nhau bao lâu mà chưa bao giờ thấy cô như lúc này, khóc trước mặt cậu, sợ hãi, một Hạ Băng chưa ai biết tới.
Hai tay chạm vào mặt cô, ngón tay khẽ quệt đi hàng nước mắt, chạm đầu mình vào cô:
"Ngoan, đừng khóc nữa"
Giọng có hơi khàn lại run:
"Tớ...sợ!!"
Dương phải dỗ dành:
"Được rồi, tôi biết rồi, tôi đang ở cạnh cậu đây"
Cô túm chặt áo cậu, rúc trong lòng hệt như một đứa trẻ, không hề có ý định buông ra.
Dương bế cô lên ngồi trên giường, bàn tay cũng ôm chặt lấy, im lặng bên cạnh cô.
Ngồi được vài phút, thấy Băng không còn run như nãy nữa, có lẽ tinh thần đã ổn định lại.
Bàn tay đưa lên sau đầu ấn nhẹ xuống Băng một phát liền cắn một vết trước cổ cậu, cắn rồi lại liếm qua, đầu độc não cậu, đúng thực là rất kích thích nhưng không vì thế mà cậu lại phản ứng lại.
Dương giữ lấy tay cô ôm chặt không cho động đậy.
Băng ngẩng đầu lên: "Một chút thôi" rồi áp lấy môi cậu, cô túm chặt lấy áo bất chấp, cuồng liệt mà lao vào không tha, hơi thở hổn hển, tâm trí sắp không thể khống chế, Dương đẩy Băng ra, ánh mắt như kẻ loạn trí, lại thở gấp.
Thật không hiểu rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì, Băng lăn ra nằm gọn trong lòng cậu:
"Cảm ơn"
Vừa quen với màn đêm, thì điện sáng trở lại, mắt nheo lại vì đột ngột, Dương lúc này mới nhìn rõ cô, tai liền đỏ.
Tóc còn ướt, trên người lại khoác chiếc áo choàng tắm xộc xệch, một bên vai đã bị lộ hoàn toàn, mắt hơi đỏ vì đã khóc, giờ trên người cậu là một cô gái với dáng vẻ như thế, Hạ Lăng mở cửa đi vào nhanh chóng.
Nhìn thấy Dương đang ôm em gái của mình liền hỏi:
"Sao em ấy lại nằm trong lòng của cậu?"
Cậu thở dài, chỉnh lại đồ cho cô rồi khẽ đặt xuống:
"Không có gì, cậu ấy đã sợ mới ôm tôi!!"
"Nhưng tôi nhớ...em ấy chỉ khóc mà nói mình sợ, chưa bao giờ ôm ai như thế"
Dương hơi nghi hoặc: "Cậu ấy vẫn luôn như vậy..."
Anh có vẻ hiểu điều gì đó chỉ lại gần nhìn em rồi đi ra:
"Con bé...rất chú ý cậu"
Cánh cửa đóng lại thì Hạ Năng liền giật mình mở mắt mà bật dậy, nhìn căn phòng đã có đèn trở lại, nhìn sang cậu con trai cũng đang nhìn cô mà lo lắng.
Dương hỏi: "Cậu...không sao chứ??"
Gương mặt trắng bệch hồng lại, liền phì cười.
Cười như vậy là ổn rồi, đang định rời đi liền bị cô giữ lại.
Băng ngồi trên giường, tay khẽ đưa lên vén mái tóc ra, phần trán bị trầy xước đỏ tấy lên.
"Dương, sao lại..."
Cậu nắm lấy cổ tay cô bỏ ra:
"Không sao, nãy không cẩn thận bị ngã thôi"
"Là do...do tớ sao, đúng không?"
Cậu thở dài: "Nghỉ ngơi đi, không sao đâu"
Dương đứng dậy đóng cửa sổ kéo rèm lại cho cô rồi ra ngoài đóng cửa lại để cô một mình ở bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.