Chương 30: Thích một người...cần có lí do?
Haru Nhóc
23/10/2019
*Trong chương này địa điểm không hề có thực, chỉ là trong tưởng tượng, không
hề liên quan tới bất kì danh lam thắng cảnh nổi tiếng, đẹp đẽ nào ở Việt Nam.
Sau hai ngày nghỉ, trở lại lớp, mọi người lại bàn nhau rằng sẽ mặc áo lớp vào ngày đi chơi, nói qua nói lại thì cùng nhau đồng tình rằng sẽ mang áo lớp để chụp ảnh trước khi về, còn đâu nên mặc đồ thoải mái, một năm chỉ có một lần được ăn mặc tự do.
Một tuần nhanh chóng trôi qua, chưa gì hàng xe đã kéo dài từ cổng trường lên tít phía trên dọc theo con đường, đang chờ đợi học sinh từ tận sáng sớm, khi mặt trời còn chưa lên.
Hạ Băng mang trên người một chiếc vali nhỏ.
Nghe nói năm nay nhà trường đầu tư, học sinh đều được đi xa di chuyển bằng máy bay.
Lên xe buýt, ra sân bay, tâm trí Hạ Băng chỉ ngủ, ngủ và ngoài ngủ ra không còn biết thêm điều gì khác, cũng bởi vì ngồi bên cạnh là Dương, còn phải lo ngủ quên hay sao?
Hai người ngồi ghế cuối, mới đầu thì có bốn tên, rồi ngồi trên ô tô được chưa đầy mười phút hai tên kia liền chuồn lên trên ngồi chỉ vì nhìn thấy lớp trưởng đang bất lực phải giữ đầu cho cô gái đang ngủ trên vai mình.
Cậu đặt cô nằm trên chân, tay giữ lấy vai cô. Cả một hàng ghế bị họ chiếm trọn.
Ngồi xe gần tiếng thì Băng mới thức dậy, nhưng dù tỉnh dậy cô còn chả buồn bước xuống xe, mọi người xuống hết cả rồi mà Hạ Băng vẫn còn dựa người trên ghế nhìn Dương than thở:
"Mệt quá~ giá mà có ai cõng mình thì tốt biết mấy!!"
Hạ Lăng quay lại nhìn Dương đứng dưới xe trông lên em gái chỉ nhếch miệng rồi kéo vali của mình và cô đi.
Cậu nhìn mấy mọi người, họ đã đi cách xa một đoạn rồi mới quay lại nhìn Băng quay lưng về phía cô.
Mắt cô sáng lên, sức lực tràn trề chạy tới nhảy lên ôm chặt lấy cổ.
Đi vào cửa trong sân bay, Băng ngồi trên hành lí nhỏ của mình, một tay kéo thêm một cái vali nữa, đung đưa chân rất rảnh rỗi.
Dương cầm đầu kéo chiếc hành lí Hạ Băng đang ngồi lên, nhìn thấy cảnh này, cả đám phải thầm phấn khích đưa mắt nhìn theo.
Vài đứa con gái cùng khóa nói to nói nhỏ:
- Ê, kia là...là cái tên trước học cùng lớp mình hồi cấp 2 phải không, cái tên suốt ngày đeo kính, ăn mặc trông lộm cộm?
- Trông quen thật, hình như đúng rồi đấy, sao giờ trông đẹp trai như vậy?
- Nghe qua rồi, giờ là lớp trưởng 12A1, đứa nào không biết chứ....
Bên cạnh những lời nói đó cũng không ít tin đồn nhảm:
- Thấy bảo cậu ấy ghét lớp lắm mà, còn đặc biệt không ưa Hạ Băng!!
- Thật á, lại lạnh như vậy sao, nhìn họ rất xứng đôi mà, Băng cũng khá thích cậu ấy...
- Xuỵt, nói nhỏ thôi, cậu nhìn cái ánh mắt cậu ấy đi, tròng mắt xanh kiểu màu nước biển ấy, không ngờ lại đẹp vậy.
- Thôi không sao, dù có phũ chỉ cần đẹp trai đều được tha thứ!!
Dương không mấy quan tâm, mặc kệ bọn họ muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, chỉ khi là việc cậu muốn cậu mới để tâm.
Lời nói đến tai cả đám 12A1, bọn họ quay lại nhất định không bỏ qua:
"Ai nói lớp trưởng không thích lớp này chứ, bước ra đây??"
Hỏi đi hỏi lại không tên nào dám nhận tội.
Dương đi qua:
"Chú ý trật tự, đừng gây lộn xộn nếu không chuẩn bị trở về lao động"
Lời nói của lớp trưởng luôn có quyền lực nhất, cả đám vỗ vai nhau tiếp tục đi ra ghế chờ.
Băng không bỏ xót:
"Không ai được nói linh tinh, Dương rất thích đi cùng mình đấy nhé, xì"
Mấy tên này dám bảo cậu ấy ghét mình, thật bực mình.
Ba mươi lớp dần dần đi qua khu vực soát vé lên máy bay đi tới "Đảo thiên đường".
"Đảo thiên đường" là một hòn đảo nhỏ nằm ở biển Đông gần đất liền, cực kì phát triển, bao quanh chính là rừng cây nhưng khách sạn, nhà nghỉ, hay nơi ăn uống không hề lạ đối với chỗ này. Rất rộng, khu vui chơi phát triển không ngừng, mùa hè có thể tắm biển, mùa đông thì có suối nước nóng nhân tạo, đã vậy giá cả cực kì hợp lí đối với học sinh, sinh viên, vì muốn tạo điều kiện tốt nhất cho những người trẻ tuổi không cần lo lắng khi tới đây.
Ngồi trên máy bay, điện thoại đều phải tắt nguồn hoặc ở chế độ trên máy bay phòng nguy hiểm khi trên không.
Mọi người thi nhau chụp ảnh, có người thì bị say, tại đường bay cũng rất gồ ghề, chưa kể lần đầu đi, cảm giác sẽ khác lạ, mới đầu sẽ hơi ù tai nhưng cố gắng quen sẽ không bị say.
Lại một quãng đường dài, Hạ Lăng theo vị trí mà ngồi phía dưới cách Băng hai hàng ghế.
Băng tiếp tục dựa vào vai Dương mà ngủ ngon lành.
Thấy từ lúc ở trên xe, cậu đã có vẻ mệt, Băng hé một mắt, tay kéo đầu cậu phải dựa lên đầu mình mới an tâm nhắm mắt.
Tuy hơi bất ngờ, nhưng cũng vì mệt nên Dương cũng để yên vậy mà thiếp đi cùng cô.
Hai người, đầu chạm đầu, mắt nhắm mắt, say trong cùng một giấc mơ.
Mấy đứa ngồi trên hí hửng chụp ảnh, thì bộ mặt hai người phía sau đập ngay vào mắt.
- Ế, lớp trưởng với Băng ngủ tiếp kìa.
Cô bạn bí thư cười cười:
- Chụp đi, chụp hai người họ đi, nhìn bọn họ thật dễ thương!!
Dù quãng đường đi hơi nhạt nhẽo nhưng họ vẫn có những người bạn còn đang thức, máy ảnh chĩa về hai người, ai nấy đều bấm máy không thể bỏ qua một cái cảnh đẹp như vậy, có tên còn quay từ đầu đến cuối không bỏ xót hành động nào của bọn họ từ lúc ở trường đến giờ.
Một mùa đông lạnh giá, nhưng lại thấy ấm áp.
Gặp nhau ở một cái nóng
Cạnh nhau bao ngày nắng, mưa,
Vẫn bên nhau, vẫn ấm áp khi đông đến,
Tự hỏi rằng "cậu có thích mùa đông?"
Chẳng cần quan tâm mọi thứ xung quanh,
Dẫu có đổi thay dù đã bao ngày tháng
Chỉ cần chú ý tới hiện tại,
Thì dù có đổi thay thì lòng chẳng hề thay đổi...
Cậu biết không? Dù mới quen nhau
Người như cậu, cạnh tớ, tin tớ lại không nhiều
Tuy không để ý, lại không ngờ rất để tâm...
Thích một người, chẳng lẽ lúc nào cũng cần có lí do??
Sau hai ngày nghỉ, trở lại lớp, mọi người lại bàn nhau rằng sẽ mặc áo lớp vào ngày đi chơi, nói qua nói lại thì cùng nhau đồng tình rằng sẽ mang áo lớp để chụp ảnh trước khi về, còn đâu nên mặc đồ thoải mái, một năm chỉ có một lần được ăn mặc tự do.
Một tuần nhanh chóng trôi qua, chưa gì hàng xe đã kéo dài từ cổng trường lên tít phía trên dọc theo con đường, đang chờ đợi học sinh từ tận sáng sớm, khi mặt trời còn chưa lên.
Hạ Băng mang trên người một chiếc vali nhỏ.
Nghe nói năm nay nhà trường đầu tư, học sinh đều được đi xa di chuyển bằng máy bay.
Lên xe buýt, ra sân bay, tâm trí Hạ Băng chỉ ngủ, ngủ và ngoài ngủ ra không còn biết thêm điều gì khác, cũng bởi vì ngồi bên cạnh là Dương, còn phải lo ngủ quên hay sao?
Hai người ngồi ghế cuối, mới đầu thì có bốn tên, rồi ngồi trên ô tô được chưa đầy mười phút hai tên kia liền chuồn lên trên ngồi chỉ vì nhìn thấy lớp trưởng đang bất lực phải giữ đầu cho cô gái đang ngủ trên vai mình.
Cậu đặt cô nằm trên chân, tay giữ lấy vai cô. Cả một hàng ghế bị họ chiếm trọn.
Ngồi xe gần tiếng thì Băng mới thức dậy, nhưng dù tỉnh dậy cô còn chả buồn bước xuống xe, mọi người xuống hết cả rồi mà Hạ Băng vẫn còn dựa người trên ghế nhìn Dương than thở:
"Mệt quá~ giá mà có ai cõng mình thì tốt biết mấy!!"
Hạ Lăng quay lại nhìn Dương đứng dưới xe trông lên em gái chỉ nhếch miệng rồi kéo vali của mình và cô đi.
Cậu nhìn mấy mọi người, họ đã đi cách xa một đoạn rồi mới quay lại nhìn Băng quay lưng về phía cô.
Mắt cô sáng lên, sức lực tràn trề chạy tới nhảy lên ôm chặt lấy cổ.
Đi vào cửa trong sân bay, Băng ngồi trên hành lí nhỏ của mình, một tay kéo thêm một cái vali nữa, đung đưa chân rất rảnh rỗi.
Dương cầm đầu kéo chiếc hành lí Hạ Băng đang ngồi lên, nhìn thấy cảnh này, cả đám phải thầm phấn khích đưa mắt nhìn theo.
Vài đứa con gái cùng khóa nói to nói nhỏ:
- Ê, kia là...là cái tên trước học cùng lớp mình hồi cấp 2 phải không, cái tên suốt ngày đeo kính, ăn mặc trông lộm cộm?
- Trông quen thật, hình như đúng rồi đấy, sao giờ trông đẹp trai như vậy?
- Nghe qua rồi, giờ là lớp trưởng 12A1, đứa nào không biết chứ....
Bên cạnh những lời nói đó cũng không ít tin đồn nhảm:
- Thấy bảo cậu ấy ghét lớp lắm mà, còn đặc biệt không ưa Hạ Băng!!
- Thật á, lại lạnh như vậy sao, nhìn họ rất xứng đôi mà, Băng cũng khá thích cậu ấy...
- Xuỵt, nói nhỏ thôi, cậu nhìn cái ánh mắt cậu ấy đi, tròng mắt xanh kiểu màu nước biển ấy, không ngờ lại đẹp vậy.
- Thôi không sao, dù có phũ chỉ cần đẹp trai đều được tha thứ!!
Dương không mấy quan tâm, mặc kệ bọn họ muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, chỉ khi là việc cậu muốn cậu mới để tâm.
Lời nói đến tai cả đám 12A1, bọn họ quay lại nhất định không bỏ qua:
"Ai nói lớp trưởng không thích lớp này chứ, bước ra đây??"
Hỏi đi hỏi lại không tên nào dám nhận tội.
Dương đi qua:
"Chú ý trật tự, đừng gây lộn xộn nếu không chuẩn bị trở về lao động"
Lời nói của lớp trưởng luôn có quyền lực nhất, cả đám vỗ vai nhau tiếp tục đi ra ghế chờ.
Băng không bỏ xót:
"Không ai được nói linh tinh, Dương rất thích đi cùng mình đấy nhé, xì"
Mấy tên này dám bảo cậu ấy ghét mình, thật bực mình.
Ba mươi lớp dần dần đi qua khu vực soát vé lên máy bay đi tới "Đảo thiên đường".
"Đảo thiên đường" là một hòn đảo nhỏ nằm ở biển Đông gần đất liền, cực kì phát triển, bao quanh chính là rừng cây nhưng khách sạn, nhà nghỉ, hay nơi ăn uống không hề lạ đối với chỗ này. Rất rộng, khu vui chơi phát triển không ngừng, mùa hè có thể tắm biển, mùa đông thì có suối nước nóng nhân tạo, đã vậy giá cả cực kì hợp lí đối với học sinh, sinh viên, vì muốn tạo điều kiện tốt nhất cho những người trẻ tuổi không cần lo lắng khi tới đây.
Ngồi trên máy bay, điện thoại đều phải tắt nguồn hoặc ở chế độ trên máy bay phòng nguy hiểm khi trên không.
Mọi người thi nhau chụp ảnh, có người thì bị say, tại đường bay cũng rất gồ ghề, chưa kể lần đầu đi, cảm giác sẽ khác lạ, mới đầu sẽ hơi ù tai nhưng cố gắng quen sẽ không bị say.
Lại một quãng đường dài, Hạ Lăng theo vị trí mà ngồi phía dưới cách Băng hai hàng ghế.
Băng tiếp tục dựa vào vai Dương mà ngủ ngon lành.
Thấy từ lúc ở trên xe, cậu đã có vẻ mệt, Băng hé một mắt, tay kéo đầu cậu phải dựa lên đầu mình mới an tâm nhắm mắt.
Tuy hơi bất ngờ, nhưng cũng vì mệt nên Dương cũng để yên vậy mà thiếp đi cùng cô.
Hai người, đầu chạm đầu, mắt nhắm mắt, say trong cùng một giấc mơ.
Mấy đứa ngồi trên hí hửng chụp ảnh, thì bộ mặt hai người phía sau đập ngay vào mắt.
- Ế, lớp trưởng với Băng ngủ tiếp kìa.
Cô bạn bí thư cười cười:
- Chụp đi, chụp hai người họ đi, nhìn bọn họ thật dễ thương!!
Dù quãng đường đi hơi nhạt nhẽo nhưng họ vẫn có những người bạn còn đang thức, máy ảnh chĩa về hai người, ai nấy đều bấm máy không thể bỏ qua một cái cảnh đẹp như vậy, có tên còn quay từ đầu đến cuối không bỏ xót hành động nào của bọn họ từ lúc ở trường đến giờ.
Một mùa đông lạnh giá, nhưng lại thấy ấm áp.
Gặp nhau ở một cái nóng
Cạnh nhau bao ngày nắng, mưa,
Vẫn bên nhau, vẫn ấm áp khi đông đến,
Tự hỏi rằng "cậu có thích mùa đông?"
Chẳng cần quan tâm mọi thứ xung quanh,
Dẫu có đổi thay dù đã bao ngày tháng
Chỉ cần chú ý tới hiện tại,
Thì dù có đổi thay thì lòng chẳng hề thay đổi...
Cậu biết không? Dù mới quen nhau
Người như cậu, cạnh tớ, tin tớ lại không nhiều
Tuy không để ý, lại không ngờ rất để tâm...
Thích một người, chẳng lẽ lúc nào cũng cần có lí do??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.