Chương 21: Tình bạn - phản bội
Haru Nhóc
22/10/2019
Bực mình vì Hạ Băng, ánh mặt lại rũ xuống nhìn hai anh:
"Thôi thì làm nhanh hơn thời gian dự định một chút, bỏ tay con ả này ra!!"
Nghe theo em gái, hai người bỏ tay, cô nhíu mày nhìn Hương, tay vừa nới lỏng, chân cô ta đã đá một phát, cú này vốn dĩ theo phản xạ bình thường cô vẫn đỡ được bằng tay nhưng không thể quên vẫn còn thêm hai người nữa ở đây, bọn họ sẵn sàng ra tay đẩy cô xuống.
Dù sắp ngã nhưng ánh mắt Băng vẫn như còn muốn hi vọng vào người bạn mấy năm kia của mình:
"Tôi...đã tin cậu!!"
Hải nhíu mày:
"Nếu cậu không động tới em tôi, chúng ta đã là bạn"
Đôi mắt cô nhắm lại, bên khóe mi còn vương lại giọt nước.
Đứng từ trên nhìn xuống, thấy Hạ Băng bất động nằm đó, trong lòng hả dạ:
"Haha, cứ nằm đó đến chết đi, thật chướng mắt, có nên rạch cái mặt cô ta ra không nhỉ, như thế sẽ chẳng ai đến gần nữa!!"
Hải nhìn cô em gái giống như muốn phát điên lên rồi, trong lòng vẫn có chút phần dư tình bạn mấy nằm liền nắm tay em gái dẫn đi:
"Kệ cô ta đi, đi thôi, có người đến chúng ta sẽ gặp phiền phức"
Hương còn định không bỏ qua nhưng nhìn thấy Dương phía dưới sân trường đành quay mặt đi về lớp.
Còn Dương, cậu cũng không định để ý nhưng là ánh mắt bản thân tự quét qua tầng hai phía trên lớp học của mình cũng chỉ thấy bóng người chạy vào.
Phía dưới cầu thang dần dần bao người vây lại nhìn, chỉ xì xào bàn tán không ai nghĩ tới rằng cô gái đang nằm đó cần người giúp đỡ.
Dương đi qua đám đông vào lớp học, không hề hay biết bản thân không muốn lo chuyện bao đồng vừa đi qua nơi người mà cậu không muốn cũng phải muốn lo, vừa ngồi vào bàn, cô gái tóc ngắn xinh xinh của lớp hoảng sợ đứng trước mặt lớp trưởng:
"Lớp-Lớp trưởng, Băng...Hạ Băng..."
Quá hoảng sợ lời nói không liền mạch, tay chỉ chỉ ra bên ngoài, thấy Dương cũng phải mất bình tĩnh như vậy Hạ Lăng chạy theo.
Chen vào giữa đám đông, cả khoảng trống chỉ duy nhất một cô gái nằm im ở đó, mùi máu tanh đã bủa vây xung quanh.
"Băng, Băng, tỉnh lại đi, cậu có sao không?"
Không hề phản ứng, anh trai cô lao tới bế thúc cô lên nhanh chóng chạy tới phòng y tế xem xét.
Dương tức giận nhìn xung quanh:
"Cả một lũ đứng đây, không một ai đưa cô ấy tới phòng y tế, vậy mà cứ nhận bản thân thích cô ấy, thật chướng mắt!!"
Một câu nói như một con dao xuyên tim, đâm thẳng vào những con người chỉ biết đứng bàn tán, chụp ảnh, lo cho mỗi bản thân.
Dưới phòng y tế, giáo viên cũng lo lắng không ngừng:
"Tạm thời cô chỉ băng bó cho em ấy để cầm máu, cô sẽ gọi phụ huynh tới, em ấy cần nhập viện gấp"
Chuyện này quá đột ngột, chưa bao giờ bọn họ lại tưởng tượng được rằng cô gái hoạt bát, hay cười kia lại im lặng nằm trên giường bệnh như lúc này.
Trời càng lúc càng lạnh, cực kì lạnh, đi đâu cũng lạnh, đến cái bàn học...cũng trở nên lạnh lẽo khi chỉ còn một người ngồi, không thể ấm áp hơn một chút nào.
Ngồi trong bệnh viện, chờ đợi, cả một khu phòng bệnh, cũng chỉ còn một mảng không khí lạnh lẽo bao trùm.
Hạ Lăng cầm lon nước đi ra phía dãy ghế sau bức tường gần đấy đưa Dương.
"Cảm ơn"
Anh cũng ngồi xuống, uống một hơi.
Bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, cả bố mẹ lẫn hai anh đều nhanh chóng đứng dậy, Dương tới gần.
"Con bé sao rồi bác sĩ??"
"Ừm...cô bé mất máu hơi nhiều cần truyền máu gấp, ở đây có ai cùng nhóm máu với cô bé không?"
Hạ Thiên hỏi: "Con bé nhóm máu nào?"
Bác sĩ đáp: "AB..."
"Vậy thì...nhóm máu khác cũng có thể mà..."
Bác sĩ lắc đầu:
"Nhưng căn bản cô bé lại thuộc loại AB- nên...nhóm máu này khá hiếm, thường chỉ nhận cùng loại (-) thôi!!"
Hạ Thiên nhìn Thư, hai người họ lại là A, B căn bản không thể, Lâm lại vốn dĩ không phải con ruột, máu O, Hạ Lăng chưa từng kiểm tra máu nên không rõ lại muốn thử, nhưng Dương lại chen vào:
"Vậy...kiểm tra của cháu đi, cháu cũng là AB..."
Mọi người hơi bất ngờ nhìn cậu, một người ngoài không hề quen biết lại sẵn sàng giúp đỡ.
Hạ Thiên cũng khá mừng vì cậu muốn giúp con gái mình nhưng lại không đồng tình lắm:
"Không được, nhóc còn nhỏ tuổi không thể để lấy nhiều máu thế được!!"
Dương nhìn Hạ Thiên lòng cảm kích:
"Chú, mạng của cháu nhờ con trai chú cứu, được đi học cũng là nhờ chú..."
Ông hơi ngạc nhiên, vậy ra cậu nhóc này là đứa trẻ năm đó Lâm đã xin ông giúp đỡ.
Thư nhìn theo bóng dáng của Dương như tìm lại được bóng dáng của người chồng cạnh mình năm xưa:
"Ông xã, em vừa thấy...một ông xã năm 17 tuổi!!"
"Ngốc, chồng em năm đó như thế nào làm sao em biết được"
Ánh mắt Hạ Thiên vừa dịu dàng với vợ rồi quay sang nghiêm túc:
"Để xem lần này bọn họ còn chối được không?"
Bà ngẩng lên nhìn chồng mình, Hạ Thiên đang nói ai, định làm gì?
"Thôi thì làm nhanh hơn thời gian dự định một chút, bỏ tay con ả này ra!!"
Nghe theo em gái, hai người bỏ tay, cô nhíu mày nhìn Hương, tay vừa nới lỏng, chân cô ta đã đá một phát, cú này vốn dĩ theo phản xạ bình thường cô vẫn đỡ được bằng tay nhưng không thể quên vẫn còn thêm hai người nữa ở đây, bọn họ sẵn sàng ra tay đẩy cô xuống.
Dù sắp ngã nhưng ánh mắt Băng vẫn như còn muốn hi vọng vào người bạn mấy năm kia của mình:
"Tôi...đã tin cậu!!"
Hải nhíu mày:
"Nếu cậu không động tới em tôi, chúng ta đã là bạn"
Đôi mắt cô nhắm lại, bên khóe mi còn vương lại giọt nước.
Đứng từ trên nhìn xuống, thấy Hạ Băng bất động nằm đó, trong lòng hả dạ:
"Haha, cứ nằm đó đến chết đi, thật chướng mắt, có nên rạch cái mặt cô ta ra không nhỉ, như thế sẽ chẳng ai đến gần nữa!!"
Hải nhìn cô em gái giống như muốn phát điên lên rồi, trong lòng vẫn có chút phần dư tình bạn mấy nằm liền nắm tay em gái dẫn đi:
"Kệ cô ta đi, đi thôi, có người đến chúng ta sẽ gặp phiền phức"
Hương còn định không bỏ qua nhưng nhìn thấy Dương phía dưới sân trường đành quay mặt đi về lớp.
Còn Dương, cậu cũng không định để ý nhưng là ánh mắt bản thân tự quét qua tầng hai phía trên lớp học của mình cũng chỉ thấy bóng người chạy vào.
Phía dưới cầu thang dần dần bao người vây lại nhìn, chỉ xì xào bàn tán không ai nghĩ tới rằng cô gái đang nằm đó cần người giúp đỡ.
Dương đi qua đám đông vào lớp học, không hề hay biết bản thân không muốn lo chuyện bao đồng vừa đi qua nơi người mà cậu không muốn cũng phải muốn lo, vừa ngồi vào bàn, cô gái tóc ngắn xinh xinh của lớp hoảng sợ đứng trước mặt lớp trưởng:
"Lớp-Lớp trưởng, Băng...Hạ Băng..."
Quá hoảng sợ lời nói không liền mạch, tay chỉ chỉ ra bên ngoài, thấy Dương cũng phải mất bình tĩnh như vậy Hạ Lăng chạy theo.
Chen vào giữa đám đông, cả khoảng trống chỉ duy nhất một cô gái nằm im ở đó, mùi máu tanh đã bủa vây xung quanh.
"Băng, Băng, tỉnh lại đi, cậu có sao không?"
Không hề phản ứng, anh trai cô lao tới bế thúc cô lên nhanh chóng chạy tới phòng y tế xem xét.
Dương tức giận nhìn xung quanh:
"Cả một lũ đứng đây, không một ai đưa cô ấy tới phòng y tế, vậy mà cứ nhận bản thân thích cô ấy, thật chướng mắt!!"
Một câu nói như một con dao xuyên tim, đâm thẳng vào những con người chỉ biết đứng bàn tán, chụp ảnh, lo cho mỗi bản thân.
Dưới phòng y tế, giáo viên cũng lo lắng không ngừng:
"Tạm thời cô chỉ băng bó cho em ấy để cầm máu, cô sẽ gọi phụ huynh tới, em ấy cần nhập viện gấp"
Chuyện này quá đột ngột, chưa bao giờ bọn họ lại tưởng tượng được rằng cô gái hoạt bát, hay cười kia lại im lặng nằm trên giường bệnh như lúc này.
Trời càng lúc càng lạnh, cực kì lạnh, đi đâu cũng lạnh, đến cái bàn học...cũng trở nên lạnh lẽo khi chỉ còn một người ngồi, không thể ấm áp hơn một chút nào.
Ngồi trong bệnh viện, chờ đợi, cả một khu phòng bệnh, cũng chỉ còn một mảng không khí lạnh lẽo bao trùm.
Hạ Lăng cầm lon nước đi ra phía dãy ghế sau bức tường gần đấy đưa Dương.
"Cảm ơn"
Anh cũng ngồi xuống, uống một hơi.
Bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, cả bố mẹ lẫn hai anh đều nhanh chóng đứng dậy, Dương tới gần.
"Con bé sao rồi bác sĩ??"
"Ừm...cô bé mất máu hơi nhiều cần truyền máu gấp, ở đây có ai cùng nhóm máu với cô bé không?"
Hạ Thiên hỏi: "Con bé nhóm máu nào?"
Bác sĩ đáp: "AB..."
"Vậy thì...nhóm máu khác cũng có thể mà..."
Bác sĩ lắc đầu:
"Nhưng căn bản cô bé lại thuộc loại AB- nên...nhóm máu này khá hiếm, thường chỉ nhận cùng loại (-) thôi!!"
Hạ Thiên nhìn Thư, hai người họ lại là A, B căn bản không thể, Lâm lại vốn dĩ không phải con ruột, máu O, Hạ Lăng chưa từng kiểm tra máu nên không rõ lại muốn thử, nhưng Dương lại chen vào:
"Vậy...kiểm tra của cháu đi, cháu cũng là AB..."
Mọi người hơi bất ngờ nhìn cậu, một người ngoài không hề quen biết lại sẵn sàng giúp đỡ.
Hạ Thiên cũng khá mừng vì cậu muốn giúp con gái mình nhưng lại không đồng tình lắm:
"Không được, nhóc còn nhỏ tuổi không thể để lấy nhiều máu thế được!!"
Dương nhìn Hạ Thiên lòng cảm kích:
"Chú, mạng của cháu nhờ con trai chú cứu, được đi học cũng là nhờ chú..."
Ông hơi ngạc nhiên, vậy ra cậu nhóc này là đứa trẻ năm đó Lâm đã xin ông giúp đỡ.
Thư nhìn theo bóng dáng của Dương như tìm lại được bóng dáng của người chồng cạnh mình năm xưa:
"Ông xã, em vừa thấy...một ông xã năm 17 tuổi!!"
"Ngốc, chồng em năm đó như thế nào làm sao em biết được"
Ánh mắt Hạ Thiên vừa dịu dàng với vợ rồi quay sang nghiêm túc:
"Để xem lần này bọn họ còn chối được không?"
Bà ngẩng lên nhìn chồng mình, Hạ Thiên đang nói ai, định làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.