Chương 96: Hzz
Tg Cỏ
19/05/2021
Hà Đan suy nghĩ rất nhiều, đặt ra một tỉ thứ trường hợp giả sử, tuy nhiên sau đó nó vẫn bình tĩnh và đã xóa lịch sử tìm kiếm rồi thoát ra đi gọi
cho mẹ thông báo đã qua đến nơi, nói chuyện với mẹ một hồi thì tên người yêu cũng tắm xong, đáng nhẽ ra như người khác có chuyện gì giấu giếm
thì thường thấy người yêu cầm vào điện thoại mình sẽ có biểu hiện khác
hoặc đòi lại ngay nhưng Duy Dương có vẻ chẳng hề có chút lo lắng hay gì
cả, anh vẫn bình thản đi qua phòng bên sấy tóc cho nó nói chuyện điện
thoại với mẹ. Lúc sau trả lại điện thoại cho Duy Dương thấy anh cũng bỏ
luôn vào túi quần mà không một chút kiểm tra làm nó cũng thấy lạ, rõ
ràng tin nhắn hồi nãy chắc chắn không hề bình thường. Nhưng nó vẫn
không hiểu là nếu còn liên lạc với nhau tại sao Duy Dương lại không có
chút phản ứng gì khi nó dùng điện thoại của anh thế kia
- Sao đấy? Nhớ mẹ à?
- Không... nhưng mà Duy Dương... anh còn giữ liên lạc với chị ấy à?
- Hả? Ai cơ?
Duy Dương có vẻ còn hơi bị ngơ ngác, nó cũng không định nói ra nhưng mà chẳng có lí do gì để nó phải im lặng cả, đã yêu nhau thì ít nhất cũng phải tin tưởng nhau, nhưng nếu có nghi ngờ cái gì đấy thì cũng phải hỏi cho ra để đỡ phải suy nghĩ nhiều thôi.
- Không phải là em cố tình kiểm tra điện thoại của anh hay gì mà lúc đó em định gọi cho mẹ thì tin nhắn hiện lên nên em thấy thôi. Em không có ý gì đâu nhưng mà quan hệ của anh và chị ấy rõ là có chút không phải như người bình thường khác được. Hiazz thôi bỏ đi, chắc tại em nghĩ nhiều rồi.
Duy Dương cũng không hiểu nó đang nói gì nên lấy điện thoại ra xem, bong bóng chat vẫn chưa kéo xuống, đương nhiên là Duy Dương đã hiểu ra vấn đề và mở tin nhắn ra xem còn đưa trước mắt nó cái điện thoại
- Hôm trước anh đi qua chỗ bạn cùng lớp đại học sinh nhật thì gặp bạn ấy ở đấy, bọn anh chỉ hỏi thăm nhau qua qua rồi thôi. Tin nhắn mới nhất này là bạn ấy nhờ anh liên lạc hộ với sếp của công ty bên anh giúp bạn ấy thôi, em thực sự không nghĩ gì nhiều đấy chứ? Em ổn không đấy?
- Không... anh biết tính em mà, em tò mò thì em muốn biết thôi, hy vọng là không có gì để em thất vọng về anh thôi, em không muốn tin ai thật nhiều rồi phải thất vọng đâu.
- Khiếp nghe cái giọng xem kìa
- Vẫn đáng yêu. Sao? Anh không thấy đáng yêu à?
- Có... em lúc nào mà chẳng đáng yêu
Hà Đan bĩu môi, Duy Dương phì cười rồi đưa điện thoại cho nó cầm rồi khoác vai kéo nó ra ngoàii để gọi
người kia đi ăn. Tại cái sự bất ngờ của nó chiều nay mà anh đang bận cũng phải bỏ dở đó để vội về đón nó và hai người kia nữa, đã thế nó sẽ ở đây đi du lịch hai ngày không lí do gì anh lại đi làm để cả nó, Trung Kiên và Quỳnh tự đi du lịch được. Nhưng mà nếu nói trước thì Duy Dương sẽ sắp xếp được lịch sớm hơn và có thể đi chơi
thoải mái hơn. Thế nhưng giờ ai mà còn đề cập đến vấn đề gây bất ngờ nữa là Hà Đan nhất định sẽ quạo đấy.
Thời tiết ở Singapore rất dễ chịu và đi chơi cũng rất là thích, được cái tiếng Anh của cả bốn đứa đều không có gì đáng lo ngại nên việc giao tiếp với với người dân ở đây cũng không có chút khó khăn gì cả. Nó lên lịch trình cho hai ngày đi chơi ở đây hết rồi, Duy Dương nghe tới nơi nào cũng chỉ biết chứ chưa đi, vì vốn dĩ Duy Dương không phải kiểu thích đi chơi một mình, hơn nữa qua đây anh làm gì có thời gian mà đi chơi đâu. Thế nên là dù qua đây nửa năm ngoài các nhà hàng xung quanh chỗ Duy Dương ở ra thì chẳng có nơi nào mà anh biết cả. Cứ tưởng có Duy Dương sẽ được mở mang thêm nhiều chút, vì ít ra nếu anh đi đến đâu rồi cũng sẽ có nhiều kinh nghiệm thế nên là bốn đứa đi chơi đúng như kiểu khách du lịch thôi, khác nhiều người khác ở chỗ là ai bốn người này ai cũng có thể nói được tiếng Anh còn lại thì không biết gì hết. Kiểu đi đâu cũng phải dùng map rồi seach các địa điểm đi chơi rồi đọc kinh nghiệm đi Singapore để biết thêm chi tiết thôi. Đúng là lần đầu tiên đi du lịch nước ngoài vẫn còn hơn bỡ ngỡ, nhưng ít nhất đỡ được khoản tiền thuê khách sạn thế nên là số tiền đó được dùng để đi ăn hết rồi. Cứ như thế này không biết bao giờ nó mới có đủ tiền để đưa bố mẹ đi du lịch mất.
Có một sự thật là ở bên này xịn thực sự, kiểu đi đâu cũng thấy thích ấy, nhưng tiếc là cái list danh sách địa điểm du lịch nên đi ở Singapore ấy còn dài lắm mà thời gian thì có hạn nên chỉ đi được sương sương những nơi mà người ta thường đến khi tới đất nước xinh đẹp này thôi.
Ở cùng người yêu thì đúng là được nâng như trứng và anh cưng như bảo bối, đi đánh răng cũng có người cõng đi, có người yêu rửa mặt cho, được người yêu sấy tóc, tất cả những việc nhỏ nhặt ấy anh đều làm giúp nó. Thế nên là Hà Đan mới không nỡ về một chút nào cả
Hai ngày được ở cùng người yêu, cùng đi chơi, được nắm tay và ôm người yêu nhiều một chút ít nhất là
khi về cũng vẫn vui vẻ. Vì thời hạn visa và cả lịch đi làm của cả 3 đứa thế nên là có muốn ở lại cũng không thể ở được nữa. Đúng là cuộc vui nào cũng có lúc tàn, cuối cùng vui vẻ hay thích thú mấy cũng phải về nước, không hiểu sao lúc đấy Hà Đan khóc um lên lại làm Duy Dương cảm thấy có chút có lỗi. Không gặp thì thôi giờ gặp nhau rồi lại xa, lúc đi hào hứng bao nhiêu thì lúc về buồn bấy nhiêu.
- Thôi em nín đi, aizz anh lại không nỡ để em về một mình đâu. Em đừng khóc nữa
Hà Đan không muốn khóc chút nào nữa nhưng mà nước mắt cứ lười lười chảy ra làm Duy Dương không biết phải như nào
- Em... em đừng khóc nữa mà. Anh xin lỗi... xong việc anh nhất định sẽ về nước với em mà
Duy Dương như kiểu cũng sắp khóc đến nơi, cầm tay nó còn run run kiểu cảm thấy có lỗi lắm ấy. Tuy nhiên thì nó không thể nín được, ôm người yêu một chút nữa rồi phải đi vào trong không muộn giờ bay, quay đi rồi mà nó còn òa khóc chạy lại ôm người yêu thêm lần nữa rồi mới quay đi. Duy Dương đúng kiểu bất lực nhưng không làm được gì ấy, thực sự lúc này anh rất muốn bỏ tất cả mọi thứ về cùng nó nhưng mà không thể được.
Duy Dương đứng ngơ người nhìn nó bước vào trong, Hà Đan vẫn vác nguyên bộ mặt ủ rủ đó lên máy bay,
nghĩ ngợi kiểu gì mà vẫn cứ chảy nước mắt được. Suốt gần 4 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay nó nhắm mắt nhưng chẳng ngủ một chút nào, mặt buồn rười rười lại còn mở nguyên list nhạc piano không lời buồn não nề nghe nữa. Cứ tưởng gặp nhau rồi sẽ hết nhớ nhưng mà tại vì gặp rồi mới nhớ nhiều hơn, không biết nó về sẽ buồn mất mấy ngày nữa mất.
Trở về Hà Nội lại quay về với ngày đi làm rồi lại về nhà rồi lại đi làm, dư âm của việc nghỉ Tết đang còn, cộng thêm việc thi thoảng ngồi không lại thấy nhớ người yêu nên cả ngày cứ ủ rủ, làm gì cũng thấy lười và chán nản. Muốn gọi cho người yêu nhưng lại sợ nói chuyện xong lại khóc nên không dám gọi hết gần một tuần liền. Quỳnh thấy Hà Đan nguyên một tuần sau khi từ bên Singapore về cũng muốn chán theo, cứ đi làm về là vào phòng ngồi suy nghĩ vẩn vơ rồi lại đi nấu cơm ăn rồi lại ngồi nghe mấy bài nhạc buồn rồi lại đi ngủ, nó còn chẳng thèm skincare lúc nào cũng như người thất tình. Đến mức ở trên công ty bình thường mà nó có lỡ làm sai cái gì chắc chắn sẽ bị chửi nhưng cái tâm trạng hiện tại của nó chẳng ai nỡ lòng nào mà chửi, ai cũng nghĩ nó thất tình vì ai hỏi gì cũng không
nói, bình thường trên công ty thường hay ăn vặt với các chị trong tổ nhưng mấy nay cũng không buồn ăn gì cả và điều đó làm mọi người càng chắc chắn rằng nó mới chia tay người yêu nên mọi người cũng không ai hỏi thêm nữa sợ hỏi đến nó lại buồn hơn.
Sau một tuần đúng kiểu tâm trạng của mấy người thất tình nó mới gọi lại cho người yêu, nó để cho anh lo lắng mấy ngày hôm nay rồi. Tuy nhiên thì call video nó cũng chỉ chống tay thở dài nhìn người yêu, nó đã tự dặn lòng lớn rồi thì nên trưởng thành hơn đi nhưng việc gì cũng có thể trừ trong yêu đương ra nó không lớn hơn được. Chỉ là khác cách suy nghĩ thôi chứ lúc nào cũng vẫn muốn làm nũng người yêu, vẫn muốn dỗi để anh dỗ và thi thoảng vẫn rất nhớ người yêu và tâm trạng thì cứ như người thất tình. Thời tiết Hà Nội vẫn rất lạnh, cái thời tiết này rất hợp với mấy con người tâm trạng thất tình như Hà Đan thôi.
- Em vẫn giữ cái bộ mặt đấy từ hôm đến giờ đấy à?
Hà Đan không nói gì chỉ gật gật
- Em làm anh không yên tam làm việc chút nào đấy
Nó cũng vẫn là gật gật mà không nói gì
- Anh bay về đánh em đấy, em có định nói chuyện với anh đi không ?
Giờ hết gật nó lại chuyển qua lắc đầu, cái mặt vẫn kiểu không cảm xúc và lại rất hay thở dài
- 5 tháng nữa thôi, nhanh thôi mà, thôi đừng buồn nữa, anh cũng buồn theo em đấy
- Thì anh buồn đi
- Cười lên xem nào, cái mặt nhìn như kiểu bị người yêu đá thế
- Anh mà dám đá em à? Mấy chị trong công ty cứ nghĩ em chia tay người yêu nên mới buồn
- Em mà dám chia tay anh à?
- Tại sao lại không? Sắp đến lúc em cảm thấy sức chịu đựng và sự kiên nhẫn của em đạt đến giới hạn có thể rồi thì em sẽ bỏ anh đấy
- Thôiii mà, xin lỗi, anh sắp giàu để cưới em rồi
- Không sao, anh cứ làm giàu đi rồi cưới em khác chứ em chán lắm rồi, thật đấy. Hà Nội hôm nay lạnh
lắm, thế mà em vẫn phải dậy sớm đi làm, tối muộn mới được về và về nhà thì ở nhà một mình còn Quỳnh với Trung Kiên đi xem phim rồi, đã thế lại còn rủ em, không nhẽ lại đấm cho. Nhìn mặt em có giống vui lắm để đi xem phim à?
- Em định cứ thế đến lúc anh về à?
- Đâu, em cho phép bản thân buồn hết hôm nay thôi, từ mai em sẽ không thèm nhớ anh nữa, một chút cũng không, em chắc chắn đấy
- Có một điều chắc chắn là không có gì chắc chắn cả đấy em yêu ạ
- Em không thèm nhớ anh nữa đâu, em bắt đầu ghét anh rồi đấy Hoàng Duy Dương ạ
- Này này, anh đánh em đấy
- Kệ anh. Giờ em mới up ảnh đi Sing, nhớ vào thả tim và cmt “ Xinh quá’ đấy, em up xong mà không thấy anh thả tim và cmt như trên thì em sẽ block anh đấy
Duy Dương vâng vâng dạ dạ rồi chưa kịp nói gì nó đã tắt máy, bao nhiêu ảnh đẹp giờ mới có thời gian và có tâm trạng để up, đương nhiên là giờ nó chẳng ngại ngần gì việc công khai người yêu rồi. Hà Đan lại ngồi mất nửa tiếng nghĩ cái caption xịn xịn rồi mới up những tấm ảnh đẹp nhất, chất lượng nhất.
Đúng như lời dặn, Duy Dương cmt “ Như trên.’ Vào ngay cái bài viết nó vừa up được 30 giây đó, may là còn thả tim, má... nhưng mà anh cmt cái gì đấy, như trên cái gì?
Được mấy chị trong công ty tưởng đâu mới quay lại với người yêu nên mới up ảnh cơ, hicc
Lâu ngày không tương tác gì nhưng mà mọi người vẫn rất quan tâm đặc biệt là những tấm ảnh nó chụp cùng Duy Dương, toàn ảnh xịn thôi, mọi người có vẻ rất quan tâm,vì đây là lần đầu tiên nó công khai người yêu như này, rõ là ngày trước có up ảnh chung nhưng mà là ảnh hồi còn thần tượng Duy Dương và một sư phụ hai sư phụ cơ.
Lướt lại vẫn không thấy tên người yêu đổi cmt nó lại nhắn tin để chửi tên người yêu, nhưng anh có cap lại đúng đoạn tin nhắn nó gửi, nó có bảo là cmt như trên , tức là cmt “ Xinh quá” chứ ai bảo là như trên, tức... chắc chắn là anh cố tình rồi. Tuy nhiên thì ngay sau đó anh phải xóa và cmt lại không nó sẽ chửi tiếp mất, thôi thà nó cứ chửi chửi như thế còn hơn là cứ im lặng không nói gì cả ngày làm ai cũng thấy sợ hãi.
Nhưng mà không như câu mẫu nó bắt anh cmt, Duy Dương lại còn dám cmt khen bạn nam áo xanh đẹp trai quá, không nhẽ nó lại bay qua bên đó bóp cổ anh cho rồi. Không đấm được Duy Dương thật nó sẽ quay qua đấm Duy Dương giả, chừa cái tội Duy Dương giả có mặt của Duy dương thật nên nó mới thấy đáng ghét đó.
- Sao đấy? Nhớ mẹ à?
- Không... nhưng mà Duy Dương... anh còn giữ liên lạc với chị ấy à?
- Hả? Ai cơ?
Duy Dương có vẻ còn hơi bị ngơ ngác, nó cũng không định nói ra nhưng mà chẳng có lí do gì để nó phải im lặng cả, đã yêu nhau thì ít nhất cũng phải tin tưởng nhau, nhưng nếu có nghi ngờ cái gì đấy thì cũng phải hỏi cho ra để đỡ phải suy nghĩ nhiều thôi.
- Không phải là em cố tình kiểm tra điện thoại của anh hay gì mà lúc đó em định gọi cho mẹ thì tin nhắn hiện lên nên em thấy thôi. Em không có ý gì đâu nhưng mà quan hệ của anh và chị ấy rõ là có chút không phải như người bình thường khác được. Hiazz thôi bỏ đi, chắc tại em nghĩ nhiều rồi.
Duy Dương cũng không hiểu nó đang nói gì nên lấy điện thoại ra xem, bong bóng chat vẫn chưa kéo xuống, đương nhiên là Duy Dương đã hiểu ra vấn đề và mở tin nhắn ra xem còn đưa trước mắt nó cái điện thoại
- Hôm trước anh đi qua chỗ bạn cùng lớp đại học sinh nhật thì gặp bạn ấy ở đấy, bọn anh chỉ hỏi thăm nhau qua qua rồi thôi. Tin nhắn mới nhất này là bạn ấy nhờ anh liên lạc hộ với sếp của công ty bên anh giúp bạn ấy thôi, em thực sự không nghĩ gì nhiều đấy chứ? Em ổn không đấy?
- Không... anh biết tính em mà, em tò mò thì em muốn biết thôi, hy vọng là không có gì để em thất vọng về anh thôi, em không muốn tin ai thật nhiều rồi phải thất vọng đâu.
- Khiếp nghe cái giọng xem kìa
- Vẫn đáng yêu. Sao? Anh không thấy đáng yêu à?
- Có... em lúc nào mà chẳng đáng yêu
Hà Đan bĩu môi, Duy Dương phì cười rồi đưa điện thoại cho nó cầm rồi khoác vai kéo nó ra ngoàii để gọi
người kia đi ăn. Tại cái sự bất ngờ của nó chiều nay mà anh đang bận cũng phải bỏ dở đó để vội về đón nó và hai người kia nữa, đã thế nó sẽ ở đây đi du lịch hai ngày không lí do gì anh lại đi làm để cả nó, Trung Kiên và Quỳnh tự đi du lịch được. Nhưng mà nếu nói trước thì Duy Dương sẽ sắp xếp được lịch sớm hơn và có thể đi chơi
thoải mái hơn. Thế nhưng giờ ai mà còn đề cập đến vấn đề gây bất ngờ nữa là Hà Đan nhất định sẽ quạo đấy.
Thời tiết ở Singapore rất dễ chịu và đi chơi cũng rất là thích, được cái tiếng Anh của cả bốn đứa đều không có gì đáng lo ngại nên việc giao tiếp với với người dân ở đây cũng không có chút khó khăn gì cả. Nó lên lịch trình cho hai ngày đi chơi ở đây hết rồi, Duy Dương nghe tới nơi nào cũng chỉ biết chứ chưa đi, vì vốn dĩ Duy Dương không phải kiểu thích đi chơi một mình, hơn nữa qua đây anh làm gì có thời gian mà đi chơi đâu. Thế nên là dù qua đây nửa năm ngoài các nhà hàng xung quanh chỗ Duy Dương ở ra thì chẳng có nơi nào mà anh biết cả. Cứ tưởng có Duy Dương sẽ được mở mang thêm nhiều chút, vì ít ra nếu anh đi đến đâu rồi cũng sẽ có nhiều kinh nghiệm thế nên là bốn đứa đi chơi đúng như kiểu khách du lịch thôi, khác nhiều người khác ở chỗ là ai bốn người này ai cũng có thể nói được tiếng Anh còn lại thì không biết gì hết. Kiểu đi đâu cũng phải dùng map rồi seach các địa điểm đi chơi rồi đọc kinh nghiệm đi Singapore để biết thêm chi tiết thôi. Đúng là lần đầu tiên đi du lịch nước ngoài vẫn còn hơn bỡ ngỡ, nhưng ít nhất đỡ được khoản tiền thuê khách sạn thế nên là số tiền đó được dùng để đi ăn hết rồi. Cứ như thế này không biết bao giờ nó mới có đủ tiền để đưa bố mẹ đi du lịch mất.
Có một sự thật là ở bên này xịn thực sự, kiểu đi đâu cũng thấy thích ấy, nhưng tiếc là cái list danh sách địa điểm du lịch nên đi ở Singapore ấy còn dài lắm mà thời gian thì có hạn nên chỉ đi được sương sương những nơi mà người ta thường đến khi tới đất nước xinh đẹp này thôi.
Ở cùng người yêu thì đúng là được nâng như trứng và anh cưng như bảo bối, đi đánh răng cũng có người cõng đi, có người yêu rửa mặt cho, được người yêu sấy tóc, tất cả những việc nhỏ nhặt ấy anh đều làm giúp nó. Thế nên là Hà Đan mới không nỡ về một chút nào cả
Hai ngày được ở cùng người yêu, cùng đi chơi, được nắm tay và ôm người yêu nhiều một chút ít nhất là
khi về cũng vẫn vui vẻ. Vì thời hạn visa và cả lịch đi làm của cả 3 đứa thế nên là có muốn ở lại cũng không thể ở được nữa. Đúng là cuộc vui nào cũng có lúc tàn, cuối cùng vui vẻ hay thích thú mấy cũng phải về nước, không hiểu sao lúc đấy Hà Đan khóc um lên lại làm Duy Dương cảm thấy có chút có lỗi. Không gặp thì thôi giờ gặp nhau rồi lại xa, lúc đi hào hứng bao nhiêu thì lúc về buồn bấy nhiêu.
- Thôi em nín đi, aizz anh lại không nỡ để em về một mình đâu. Em đừng khóc nữa
Hà Đan không muốn khóc chút nào nữa nhưng mà nước mắt cứ lười lười chảy ra làm Duy Dương không biết phải như nào
- Em... em đừng khóc nữa mà. Anh xin lỗi... xong việc anh nhất định sẽ về nước với em mà
Duy Dương như kiểu cũng sắp khóc đến nơi, cầm tay nó còn run run kiểu cảm thấy có lỗi lắm ấy. Tuy nhiên thì nó không thể nín được, ôm người yêu một chút nữa rồi phải đi vào trong không muộn giờ bay, quay đi rồi mà nó còn òa khóc chạy lại ôm người yêu thêm lần nữa rồi mới quay đi. Duy Dương đúng kiểu bất lực nhưng không làm được gì ấy, thực sự lúc này anh rất muốn bỏ tất cả mọi thứ về cùng nó nhưng mà không thể được.
Duy Dương đứng ngơ người nhìn nó bước vào trong, Hà Đan vẫn vác nguyên bộ mặt ủ rủ đó lên máy bay,
nghĩ ngợi kiểu gì mà vẫn cứ chảy nước mắt được. Suốt gần 4 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay nó nhắm mắt nhưng chẳng ngủ một chút nào, mặt buồn rười rười lại còn mở nguyên list nhạc piano không lời buồn não nề nghe nữa. Cứ tưởng gặp nhau rồi sẽ hết nhớ nhưng mà tại vì gặp rồi mới nhớ nhiều hơn, không biết nó về sẽ buồn mất mấy ngày nữa mất.
Trở về Hà Nội lại quay về với ngày đi làm rồi lại về nhà rồi lại đi làm, dư âm của việc nghỉ Tết đang còn, cộng thêm việc thi thoảng ngồi không lại thấy nhớ người yêu nên cả ngày cứ ủ rủ, làm gì cũng thấy lười và chán nản. Muốn gọi cho người yêu nhưng lại sợ nói chuyện xong lại khóc nên không dám gọi hết gần một tuần liền. Quỳnh thấy Hà Đan nguyên một tuần sau khi từ bên Singapore về cũng muốn chán theo, cứ đi làm về là vào phòng ngồi suy nghĩ vẩn vơ rồi lại đi nấu cơm ăn rồi lại ngồi nghe mấy bài nhạc buồn rồi lại đi ngủ, nó còn chẳng thèm skincare lúc nào cũng như người thất tình. Đến mức ở trên công ty bình thường mà nó có lỡ làm sai cái gì chắc chắn sẽ bị chửi nhưng cái tâm trạng hiện tại của nó chẳng ai nỡ lòng nào mà chửi, ai cũng nghĩ nó thất tình vì ai hỏi gì cũng không
nói, bình thường trên công ty thường hay ăn vặt với các chị trong tổ nhưng mấy nay cũng không buồn ăn gì cả và điều đó làm mọi người càng chắc chắn rằng nó mới chia tay người yêu nên mọi người cũng không ai hỏi thêm nữa sợ hỏi đến nó lại buồn hơn.
Sau một tuần đúng kiểu tâm trạng của mấy người thất tình nó mới gọi lại cho người yêu, nó để cho anh lo lắng mấy ngày hôm nay rồi. Tuy nhiên thì call video nó cũng chỉ chống tay thở dài nhìn người yêu, nó đã tự dặn lòng lớn rồi thì nên trưởng thành hơn đi nhưng việc gì cũng có thể trừ trong yêu đương ra nó không lớn hơn được. Chỉ là khác cách suy nghĩ thôi chứ lúc nào cũng vẫn muốn làm nũng người yêu, vẫn muốn dỗi để anh dỗ và thi thoảng vẫn rất nhớ người yêu và tâm trạng thì cứ như người thất tình. Thời tiết Hà Nội vẫn rất lạnh, cái thời tiết này rất hợp với mấy con người tâm trạng thất tình như Hà Đan thôi.
- Em vẫn giữ cái bộ mặt đấy từ hôm đến giờ đấy à?
Hà Đan không nói gì chỉ gật gật
- Em làm anh không yên tam làm việc chút nào đấy
Nó cũng vẫn là gật gật mà không nói gì
- Anh bay về đánh em đấy, em có định nói chuyện với anh đi không ?
Giờ hết gật nó lại chuyển qua lắc đầu, cái mặt vẫn kiểu không cảm xúc và lại rất hay thở dài
- 5 tháng nữa thôi, nhanh thôi mà, thôi đừng buồn nữa, anh cũng buồn theo em đấy
- Thì anh buồn đi
- Cười lên xem nào, cái mặt nhìn như kiểu bị người yêu đá thế
- Anh mà dám đá em à? Mấy chị trong công ty cứ nghĩ em chia tay người yêu nên mới buồn
- Em mà dám chia tay anh à?
- Tại sao lại không? Sắp đến lúc em cảm thấy sức chịu đựng và sự kiên nhẫn của em đạt đến giới hạn có thể rồi thì em sẽ bỏ anh đấy
- Thôiii mà, xin lỗi, anh sắp giàu để cưới em rồi
- Không sao, anh cứ làm giàu đi rồi cưới em khác chứ em chán lắm rồi, thật đấy. Hà Nội hôm nay lạnh
lắm, thế mà em vẫn phải dậy sớm đi làm, tối muộn mới được về và về nhà thì ở nhà một mình còn Quỳnh với Trung Kiên đi xem phim rồi, đã thế lại còn rủ em, không nhẽ lại đấm cho. Nhìn mặt em có giống vui lắm để đi xem phim à?
- Em định cứ thế đến lúc anh về à?
- Đâu, em cho phép bản thân buồn hết hôm nay thôi, từ mai em sẽ không thèm nhớ anh nữa, một chút cũng không, em chắc chắn đấy
- Có một điều chắc chắn là không có gì chắc chắn cả đấy em yêu ạ
- Em không thèm nhớ anh nữa đâu, em bắt đầu ghét anh rồi đấy Hoàng Duy Dương ạ
- Này này, anh đánh em đấy
- Kệ anh. Giờ em mới up ảnh đi Sing, nhớ vào thả tim và cmt “ Xinh quá’ đấy, em up xong mà không thấy anh thả tim và cmt như trên thì em sẽ block anh đấy
Duy Dương vâng vâng dạ dạ rồi chưa kịp nói gì nó đã tắt máy, bao nhiêu ảnh đẹp giờ mới có thời gian và có tâm trạng để up, đương nhiên là giờ nó chẳng ngại ngần gì việc công khai người yêu rồi. Hà Đan lại ngồi mất nửa tiếng nghĩ cái caption xịn xịn rồi mới up những tấm ảnh đẹp nhất, chất lượng nhất.
Đúng như lời dặn, Duy Dương cmt “ Như trên.’ Vào ngay cái bài viết nó vừa up được 30 giây đó, may là còn thả tim, má... nhưng mà anh cmt cái gì đấy, như trên cái gì?
Được mấy chị trong công ty tưởng đâu mới quay lại với người yêu nên mới up ảnh cơ, hicc
Lâu ngày không tương tác gì nhưng mà mọi người vẫn rất quan tâm đặc biệt là những tấm ảnh nó chụp cùng Duy Dương, toàn ảnh xịn thôi, mọi người có vẻ rất quan tâm,vì đây là lần đầu tiên nó công khai người yêu như này, rõ là ngày trước có up ảnh chung nhưng mà là ảnh hồi còn thần tượng Duy Dương và một sư phụ hai sư phụ cơ.
Lướt lại vẫn không thấy tên người yêu đổi cmt nó lại nhắn tin để chửi tên người yêu, nhưng anh có cap lại đúng đoạn tin nhắn nó gửi, nó có bảo là cmt như trên , tức là cmt “ Xinh quá” chứ ai bảo là như trên, tức... chắc chắn là anh cố tình rồi. Tuy nhiên thì ngay sau đó anh phải xóa và cmt lại không nó sẽ chửi tiếp mất, thôi thà nó cứ chửi chửi như thế còn hơn là cứ im lặng không nói gì cả ngày làm ai cũng thấy sợ hãi.
Nhưng mà không như câu mẫu nó bắt anh cmt, Duy Dương lại còn dám cmt khen bạn nam áo xanh đẹp trai quá, không nhẽ nó lại bay qua bên đó bóp cổ anh cho rồi. Không đấm được Duy Dương thật nó sẽ quay qua đấm Duy Dương giả, chừa cái tội Duy Dương giả có mặt của Duy dương thật nên nó mới thấy đáng ghét đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.