Thanh Xuân Là Anh

Chương 16: Kết quả của việc dại dột

Tg Cỏ

19/05/2021

Sau lần ăn snack đáng nhớ của cuộc đời, nó đã bị ghi vào danh sách những anh hùng hảo hán của lớp, cô cũng không biết làm gì hơn vì nội quy của lớp mà. Nó ngậm ngùi cay đắng đành bị phạt trực nhật 1 tuần tiếp, cũng may có bạn đồng hành là Quỳnh, đúng là hai đứa ngu người mà. Nó ghét phải đi sớm về muộn, phải ở lại khóa cửa khi tất cả đều về hết rồi, đã thế nhà Quỳnh ở xa hơn một chút còn nhà nó gần trường, cái gì cũng đến tay nó hết, haizz

Mọi hôm thì học xong sẽ chơi game vài ván nhưng nay nó chỉ dám chơi ít thôi, phải đi ngủ để dậy sớm nữa

" Ăn được gói snack của anh em bị phạt trực nhật 1 tuần" Nó bực bội than vãn

" Liên quan gì?" Là Trung Kiên

" Thì giây phút lầm lỡ ăn trong giờ học bị phát hiện chứ sao"

Vừa nói xong nó nghe bên kia cười, hừmm ngoài Kiên với Dương thì còn tên nào đấy, nãy giờ cũng thấy nói nhưng nó không để ý, nhưng sao cười nó?

" Hay gì mà cười, hiccc một tuần đi sớm về muộn"

" Đừng đổ lỗi tại ai, ai mượn cái tội ăn vụng làm gì" Kiên nói

" Sư phụ anh nói gì đấy đi"

" Chúc em trực nhật vui vẻ " Xong nó nghe mấy người kia cười

Hừmmm ý gì chứ, đồ sư phụ nhạt nhẽo mà, gì mà trực nhật vui vẻ, chắc vui lắm

Nó chẳng nói gì cả, thế mấy ông kia cứ nói chuyện với nhau nó chạy lăng quăng chỗ khác

Hic ra nhầm vùng bo lúc nào không hay

" Ơ con điên kia, chạy bo đi má"

" Ờ map lạ lùng vậy, thôi em chết đây, không muốn sống trên cõi đời này nữa"

" Ok tao sẽ đưa tiễn mài bằng quả bom vậy"

" Sư phụ cứu em"

Nó lại nhanh chân chạy bo, suốt ngày chạy bo, thanh xuân chỉ để chạy bo thôi ư? Chơi game gì mà suốt ngày bị ăn hiếp, hừmm

" Em đi ngủ đây "

" Lát tao sẽ tố cáo mài"

" Thử xem"

Xong nó nghe mấy người kia cười, mặc kệ hơn 11 giờ rồi, nó nhất định sẽ đi ngủ và không nghịch điện thoại thêm giây phút nào nữa. Sau khi hẹn giờ và cuối cùng nó cũng phải đi ngủ

Sáng sớm phải dậy rồi, mấy nay phải đi trực nhật nên toàn phải dậy sớm, kết quả là chẳng kịp ăn sáng gì cả, tay cầm hộp nữa rồi chạy như bay tới trường, tới nơi đã thấy cửa lớp mở sẵn rồi và đúng như nó đoán Quỳnh đã đi rồi, trời má hạnh phúc ghê, nó ghét cái cảm giác đi lấy chìa khóa rồi mở cửa vào trong lớp một mình mình. Quỳnh đã quét được nửa lớp rồi

" Sao mài bảo mài đi sớm cơ mà" Quỳnh chép miệng nhìn nó nói

" Tại mài đi sớm ấy chứ, ăn sáng chưa?"

" Đoán xem"

"Thôi để tao quét cho, uống sữa này" Nó đưa hộp sữa còn lại trong balo cho Quỳnh

Quét xong hai đứa đi giặt khăn lau bảng, đi ra tới nơi thấy nguyên đám con trai của lớp trực tuần, chính là lớp của mấy tên ất ơ nó ghét, cả lớp người ta đang quét sân trường thì bọn hắn tụ tập ở đây, có tên còn hút thuốc, haizz thật là hết nói nổi mà



Thấy nó với Quỳnh ra, mấy tên đấy có vẻ hứng thú đặc biệt tên Hưng, nhìn nó nhếch môi cười, bộ nghĩ nó không biết nhếch môi ư?

Quỳnh đi ké ké bên nó như kiểu sợ sợ, nó cũng sợ chứ, toàn mất thằng ất ơ và có khi nào bọn chúng cũng bị ngáo thì mệt lắm.

Nó vẫn tỏ ra bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra để mở vòi nước giặt khăn, còn Quỳnh có nhiệm vụ rửa cho sạch cái chậu đựng nước rửa tay của thầy cô, mấy tên đấy cứ nhìn tụi nó mãi, nó lấy nước xong đưa Quỳnh cầm khăn lau bảng còn mình bê chậu nước. Tất cả đều rất ổn khi tên đấy đứng lên lấy tay kéo nó lại, nó nhíu mày, bộ muốn gây sự hay gì?

" Chúng mình có duyên nhỉ?"

" Bỏ cái tay ra"

Nó bực mình rồi đấy, đừng để mới đầu tuần đã phải khẩu nghiệp

" Sao em lạnh lùng với anh vậy?"

" Lần thứ 2, bỏ tay ra" Nó vẫn lạnh lùng và dường như chẳng quan tâm tới tụi kia

" Không thì làm gì được anh nào"

Mé cái tên cà trớn này, chẳng có nhẽ lại hắt chậu nước vào mặt.

Nó nhìn thằng cha đấy bằng cái ánh mắt không thể yêu thương nổi, Quỳnh nhìn còn thấy đang sợ, đừng để nó nổi điên mà

" Lần thứ 3, bỏ cái tay ra"

Nó vẫn lạnh lùng, nhất định là quá tam ba bận

" Sao em lạnh lùng vậy?"

" Đừng để tôi hắt chậu nước vào mặt đấy" Nó lạnh lùng nói

" Em dám sao? Thử đi"

Thằng cha này bộ nghĩ nó không dám sao, cứ nhơn nhơn cái mặt ghét thật chứ

" Chắc chưa?" Nó hỏi lại lần cuối

" Thử đi, em có dám không" Tên đấy vẫn cười cợt, bộ hắn nghĩ ai cũng không dám sao. Vì dù sao hắn ta khá đẹp trai và còn trùm trường, rất tiếc là hắn nhầm người rồi

Nó suy nghĩ suy nghĩ, đẩy cái tay hắn ra bằng chậu nước, hắn vẫn không có ý định buông ra, vâng Quỳnh sửng sốt, chính nhỏ cũng không nghĩ nó có thể làm vậy luôn, mấy tên đứng ở đấy ngơ ngác còn có rất nhiều người ở sân trường đang nhìn vào, trời má tất cả đều há hốc trước hành động của nó, nó chẳng ngần ngại gì hắt nguyên chậu nước vào người tên Hưng, chính hắn ta cũng đơ mặt. Đã thế có thằng dở hơi còn quay video lại mới sợ chứ

Nó hắt xong thì quay lại lấy nước khác rồi đi về lớp trong khi mấy tên kia vẫn còn ngơ người.

" Sao mài liều vậy" Quỳnh nãy giờ mới dám lên tiếng

" Ai mượn thách tao làm gì, cái thứ nhìn mặt đã chẳng thể nào ưa rồi, bộ hắn nghĩ mình đẹp trai lắm ư? Ọe buồn nôn nhìn đã muốn đấm cho vài phát bỏ tức. Mới sáng đã bực mình, đúng là xui xẻo mà, lát về chắc đi đốt vía giải xui. Thật là bực mình mà. Mày có thấy tao đã rất hiền và nói năng rất tử tế rồi không? Cái mặt nhơn nhơn không nhẽ tao lại hắt ngay từ đầu, bộ nghĩ là đại ca của trường rồi ngon lắm sao? Hừmmm hắn lại không biết trên đời còn tồn tại đứa không ngán thứ gì khi bực mình như tao ư? Đúng là cứ mỗi lần nhìn thấy mặt thằng cha đó lại máu đồn lên não mà. Tự nhiên tao lại muốn chửi thề thế cơ chứ, tao lại muốn giết người, kể mà giết người không phải đi tù tao giết thằng cha đó đầu tiên rồi" Nó nói một tràng khiến mấy đứa lớp nó vừa tới lớp đã ngạc nhiên đứng nhìn, kiểu chưa bao giờ ai thấy nó tức đến vậy luôn, Quỳnh chỉ biết im lặng nghe nó chửi

" Ai làm gì Đan à?" Mấy đứa ở lớp hỏi Quỳnh vì không dám hỏi nó luôn

Quỳnh thở dài rồi tường tận lại sự việc, mấy đứa kia phì cười, sau vài giây lại cảm thấy ngưỡng mộ nó, đúng là ở cái trường này chưa ai dám làm gì với cái tên Hưng đấy, đôi khi là cả thầy cô cũng không muốn đụng vào, ờ thế mà nó dám hắt cả chậu nước vào người cậu ta mà vẫn an toàn về được tới lớp, đúng là kì tích mà.

Dù sao nó cũng chẳng sợ ai, nếu không làm gì thì chẳng bao giờ nó cư xử như vậy, một khi mà nó đã ghét rồi thì xác định dần đi là vừa

Sự việc xảy ra vừa rồi cũng không nhiều người thấy cho lắm, số người thấy có thể ở mức hàng chục, vì chưa tới giờ vào lớp nên còn ít người, nhưng mà với mồm miệng thiên hạ, à nhầm, của mấy đứa trường nó thì đảm bảo chỉ hết tiết đầu tiên sẽ lan hết cả trường cho xem.

Nó ngồi xuống bàn lấy sách vở ra để lên bàn, đang còn gần 15 phút nữa mới vào lớp, nó mở điện thoại thấy tin nhắn của sư phụ siêu đẹp trai" Tuần mới vui vẻ ><"

" Liệu anh có xạo quá không nhỉ?"



Nó phì cười rep lại

" Nhờ có câu chúc của anh mới sáng ra em đã tạo nghiệp đấy-.-"

Một lúc sau mới thấy anh rep lại

" Sao dị? Đang ở lớp sao?"

" Mới sáng ra đã gặp cái tên ngáo ngơ, bực mình quá em đã hắt nguyên chậu nước vào người, liệu có quá đáng không nhỉ?"

" Trời ???? tên nào mà vinh dự vậy"

" Nếu không có gì xảy ra thì sau tiết 1 em sẽ được nổi như cồn, có khi anh còn được chiêm ngưỡng video đấy, thôi bỏ đi em vào lớp đây, có gì lát về em kể cho mà nghe"

" Haha em manh động thật"

Nó tắt tiếng rồi ném điện thoại vào balo.

Lúc đến mấy bạn xinh gái lớp nó cứ nhìn nó, như kiểu ánh mắt thương hại, bộ có gì ư?

Nó chẳng quan tâm lắm, vẫn ngồi hót chuyện với Quỳnh.

Và sau khi hết tiết 1 nó đang ngồi làm bài tập để về nhà đỡ mất công thì thấy cửa lớp nó như bị ách tắc, Quỳnh thì thầm vào tai nó, lúc này nó mới ngẩng mặt lên nhìn, suýt thì bị đơ trong giây lát, đâu ra nhiều người vậy.

Nó quay sang nhìn Quỳnh cười một cái, chẳng biết tại sao lại cười

Quay mặt lại đập ngay vào mắt nó là bản mặt đáng ghét của cái tên Hưng, có vẻ vẫn nhơn nhơn lắm, xung quanh là rất nhiều đàn em, cũng toàn trai đẹp mà hổng có não, à nói thế thì hơi quá đáng, đẹp trai mà không chấp nhận được ấy.

Nó vẫn bình thản lạ thường, theo quán tính thì nụ cười với Quỳnh vừa rồi chưa kịp tắt, nó quay lại nhìn thấy tên kia vẫn cười, cũng may phản xạ nhanh lấy lại cái mặt lặn lùng

" Em to gan thật đấy"

Nó đang tính nói lại nhưng mà suy nghĩ suy nghĩ đang đồng người không thể hành động bất cẩn được nên nó đành im lặng cúi xuống cầm bút làm bài tập

Một đoạn video được phát, là cái đoạn được quay lúc nó hắt trọn chậu nước vào người tên kia. Hừmmm sao nó cảm thấy lúc đấy mình ngầu thế cơ chứ

" Một là làm người yêu anh, hai là đoạn video này sẽ phát tán trên mạng" Hắn ta cười một cái

" Vì anh tôi nổi tiếng một lần rồi thêm lần nữa cũng chẳng sao. Tôi chỉ thắc mắc bộ liêm sỉ anh vứt cho chó gặm rồi à" Nó bực mình nói, đâu ra cái thứ đáng ghét vậy chứ, rõ ràng là có người yêu rồi mà còn dám nói kiểu đấy ư?

Xung quanh ồ lên, nó chỉ muốn giết người ngay lúc này.

" Cho em cơ hội cuối cùng, em có thể suy nghĩ "

" Đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện với cái mặt anh, thực sự tôi chưa bao giờ nghĩ trên đời này lại tồn tại cái thứ mặt dày và trơ trẽn như anh. Bộ anh không biết xấu hổ là gì hả? Tại sao lại có những con người như anh nhỉ? Nhờ có anh tự nhiên tôi bị biến thành một cái đứa hống hách và chảnh chó nhất ở cái trường này, còn vinh dự nhận được tin nhắn của chị Hà, không hiểu tại sao một người xinh đẹp như chị ấy lại đi yêu một cái tên ất ơ như anh, đã thế lại còn không có liêm sĩ. Qua hôm nay thì chắc là anh sẽ chẳng ưa gì tôi nữa, và đương nhiên tôi vốn chẳng ưa gì anh rồi nên là né xa nhau ra mà sống cho thanh thản, đừng bao giờ làm phiền tới tôi nữa, tôi còn rất nhiều việc phải làm chứ không phải rảnh rỗi giống anh đâu. Phiền anh đi ra khỏi lớp tôi đi" Nó tuôn một tràng xong cũng muốn đứt hơi, nó cứ nghĩ nó sẽ chửi hay lắm chứ hóa ra tức quá nói không được nhiều lắm hay sao

Tên đấy đúng là đen mặt, cầm cái điện thoại ném đến bốp một cái xuống đất, vỡ tan tành, cũng hay rich mà ném bao nhiêu chẳng được, nó chẳng quan tâm. Nó cúi mặt xuống bấm máy tính tiếp, thì nghe nói

" Đợi đấy, rồi một ngày tôi nhất định sẽ khiến em hối hận và nói yêu tôi. Kể từ nay tôi nhất định sẽ theo đuổi em"

Nó suýt nữa bị sặc khí quá, tự nhiên muốn cười daman nhưng vẫn cố nín cười, bộ hắn ta đọc ngôn tình nhiều quá hay gì? Hay bị ngáo nhỉ? " Đợi đấy, rồi một ngày tôi nhất định sẽ khiến em hối hận và nói yêu tôi" trời má câu thú dị nhất cuộc đời nó từng nghe. Người gì đâu mà thú dị dữ vậy. Quỳnh ngồi bên cạnh nó nín cười, lấy tay ôm miệng nhưng vẫn không dám cười lớn còn nó cố lờ đi để không buồn cười, đúng là đẹp trai mà hỏng não.

Xong tên đấy và đàn em kéo đi, xung quanh cũng tản ra nhanh chóng

Mấy đứa lớp nó lại bu kín chỗ nó, tự nhiên kiểu cơn cười không nén được lâu, nó ôm bụng cười như một con dở hơi, cảm giác cười như không thở được luôn ấy. Tụi kia nhìn nó ngơ ngác không biết nó bị gì luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Là Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook