Thanh Xuân Là Anh

Chương 15: Lẽ nào là tạo nghiệp quá nhiều

Tg Cỏ

19/05/2021

Từ cái hôm nó biết giải, đi đâu cũng được ưu ái, đặc biệt là mẹ, mẹ không bắt nó làm nhiều việc nữa, trước có chơi điện thoại thì là sẽ bị chửi một trận, haha giờ nó chơi ngay trước mặt nhưng chẳng nói gì cả. Lại còn hào phóng cho nó quần áo mới nhập về, bố còn kêu đưa nó đi mua giày thể thao, hứa nhất định hè năm nay sẽ cho nó đi du lịch. Nói mới nhớ nó sẽ gọi cho cô thông báo mới được, cô sẽ cho nó đi Đà Nẵng chơi.

Nó gọi cho cô, nghe vẻ cô biết mất rồi hay sao

" Nay lại gọi cho cô luôn cơ? Lạ lùng vậy"

" Chỉ muốn nhắc nhẹ là con được giải nhì thôi mà "

" Nghe nói rồi, từ hôm mới biết điểm cơ"

" Hí hí giờ con đang sống những ngày tháng như chưa bao giờ được sống, cô không hình dung được đâu nay mẹ tốt bụng ghê luôn"

" Haha giờ muốn sao hè cô đi Nhật chơi này, muốn đi không?"

" Nhật ạ? Sao không đi Hàn cô"

" Ý đồ của chị tôi biết thừa " Hí hí qua Hàn Quốc biết đâu lại được gặp oppa, cơ hội gặp nhiều trai đẹp là rất lớn.

" Chỉ cô hiểu con, ơ thế không đi Đà Nẵng nữa ạ?"

" Thích thì hè đi, sao cũng được mà có căn cước công dân chưa, nếu có làm visa cho nhanh"

" Cô định cho con đi Nhật ạ?"

" Không thích à?"

Nó vừa nghe xong nhảy tưng tưng lên, trời má nó đã bao giờ được ra nước ngoài chứ

" Hè ra đây ở học tiếng Anh luôn, rồi đi du lịch, với lại ra ngoài này nhiều trung tâm tốt chứ ở nhà chưa biết có chất lượng không"

" Cô nói đỡ với mẹ đi ạ"

" Giờ con xin cái gì chẳng được, thôi cô đi nấu cơm đã, lát gọi nói tiếp"

Nó vâng dạ rồi tắt máy, trời má nó luôn yêu thương cô nhất mà, lúc chưa lấy chồng đã hay cho nó đi chơi giờ lấy được chồng giàu lại còn đi du lịch nước ngoài, nó cũng muốn cua đại gia, để có nhiều tiền đi du lịch.

Giờ qua nhà bà nội giờ nó có thể đường đường chính chính vênh mặt với Trung Kiên, thì dù sao lúc lớp 10 bằng nó anh cũng được có giải ba năm nay tu mãi mới lên giải nhất. Vả lại tiếng anh đâu phải môn dễ nhằn, đâu phải ai cũng học được, nó đã quá xuất sắc.

Ôi lại được thầy dạy toán nữa cơ, vợ chồng nhà thầy khen nó mãi làm nó chẳng biết nói gì, mấy hôm nữa làm bài test toán mà thấp điểm thì thầy sẽ không chửi còn cười với nó nữa ấy chứ.

Điều tuyệt vời nhất bây giờ nó mong chờ đấy là buổi trao giải học sinh giỏi dưới tỉnh. Sau vụ này nó sẽ có được nhiều tiền thưởng, nghĩ đến là ngập tràn hạnh phúc rồi. Đã thế còn được gặp crush, anh hứa rồi nếu nó được giải nhì anh sẽ thưởng cho nó, trời mà thích ghê ấy. Đang tương tư một chút thì đã thấy anh nhắn tin

" Giờ thì tin anh chưa? Hình như vui quá quên mất ta rồi :(( sad"

" Em cũng bất ngờ mà, thực ra thì... em muốn gửi triệu lời, à không tỉ lời cảm ơn tới sư phụ, nhờ có anh em mới vớt được 2 điểm bài đọc lận."

" Hờ hờ... "

" Nhẽ ra anh phải nói không có gì hoặc được giúp em là điều vinh dự của anh chứ, sư phụ thật nhạt nhẽo ><"

" ..."

"... là ý gì? Hay sư phụ giải nhất rồi bị nổi tiếng nên quên mất có một người đồ đệ cute như em nhỉ?"

" Sặc..."

" Thôi bỏ đi, sư phụ đi cua gái đi><"

" Anh toàn bị con gái thathinh????"

" Không có em đâu ><, em chẳng biết thính là gì cả ^^"

" Hờ hờ..."

" Em đi ngủ đây ><"

" Sớm vậy? Không chơi game ư?"



" Chơi game nhiều sẽ không có người yêu"

" Vậy em đi ngủ đi :v"

" Nhẽ ra anh phải bảo em đừng đi chứ nhỉ?"

" Càng ngày càng hâm =.="

" Giận"

Xong anh thả một đống sticker cười cười, ý gì chứ?

" Giận thật à?"

Nó không seen cũng không rep, out ra để đi xem phim, không quên tắt thông báo mes, đến giờ xem phim thì mọi thứ không còn quan trọng kể cả crush, hừmm

Mãi một lúc sau nó xem hết phim mới mở lại mes để định đi nhắn tin cho Quỳnh nhờ chụp lại bài chưa ghi kịp hồi sáng thì suýt nữa bị sặc khí. Vâng là 9+ tin nhắn từ sư phụ đẹp trai

" Ơ anh chỉ đùa thôi mà"

" Em giận thật à?"

" Ơ sao không rep tin nhắn?"

" Em bận gì à?"

" Ê thôi mà, anh chỉ lỡ lời thôi mà "

" Đừng giận nữa mà"

" Anh xin lỗi mà "

" Anh chưa bao giờ năn nỉ con gái :(("

" Thôi lần sau anh sẽ không trêu em nữa, đừng giận mà "

" Ơ ơ đừng giận anh mà tội nghiệp anh lắm đấy"

" Đan à, Đan ơiiiiii Đannnn yêu dấu à, em giận anh thật à"

" Anh xin lỗi mà "

" Ế giận anh sẽ xấu gái đi đấy, đừng giận mà, hôm sau xuống nhận giải anh sẽ đưa em đi uống The Alley nha"

" Hiccc"

Nó xem xong mà phì cười, đâu ra cái thứ dễ thương vậy cơ chứ

Nó nhanh chóng rep lại

" Em xem phim nãy giờ mà ????"

Vài giây sau đã thấy anh rep lại

" Ai vừa vào facebook anh xin lỗi em loạn hết cả lên ấy nhỉ? Lạ thật ????"

" Hừmmm"

" Suýt nữa thì anh định bay lên nhà xin lỗi em"

" Xạo ghê, anh làm gì biết nhà em"

" Gì anh chẳng biết ><"

Nó thả một đống icon mặt cười, thứ gì đâu mà dễ thương vậy không biết nữa, nó càng ngày càng thấy anh thặc thú dị, kể mà nó xinh lung linh trời đất để cua anh nhỉ? Cũng không hẳn, thấy lớp anh đầy gái xinh mà có yêu ai đâu, cũng có thể là anh crush chị nào đấy nhưng vẫn thả thính nó không nhỉ? Haizz anh sẽ không như thế đâu...

Ở trường giờ đi đâu ai cũng biết đến nó mất rồi, thế nên hôm đang cùng Quỳnh xuống cantin gặp tên Hưng hotboy khối 12 hôm tỏ tình với nó, hắn cùng mấy đứa bạn nữa, cùng toàn đứa ưa nhìn nhưng mà toàn ất ơ, vốn nó chẳng ưa, bọn kia nhìn nó xong còn chắn đường nó lại trêu bị nó lườm cho một cái, biết rồi đấy, cái mắt của nó bình thường long lanh dễ thương mà đã lườm ai thì thôi rồi.



" Anh chỉ muốn xin lỗi chuyện hôm bữa thôi mà"

Nó bị chắn chẳng thể nào đi được, Quỳnh đứng bên nó cũng thuộc dạng hiền lành ngang nó nên chẳng biết nói gì

" Chuyện gì? Mài nhớ chuyện gì không?" Nó tỏ ra ngây thơ hỏi Quỳnh, con nhỏ lắc đầu

" Sao em quên nhanh vậy?"

" Vốn dĩ chưa từng nhớ" Nó thờ ơ và hờ hững, bộ tên điên này muốn gì nhỉ? Nó ngại cái việc chị hotgirl lớp trên lại tìm nó thì mệt lắm

" Anh cảm thấy rất có hứng thú với em rồi đấy"

" Kệ mẹ anh" Nó phun ra một câu làm hình tượng thục nữ, hình tượng ngoan ngoãn của nó sụp đổ trong gang tấc, mấy tên kia đơ mặt nhìn nó một vài giây, cũng đủ để nó kéo Quỳnh đi ra khỏi đấy, đúng là phiền phức mà. Mà chẳng hiểu sao lúc đấy một con người nổi tiếng dịu dàng thục nữ như nó có thể nói ra được những lời đấy nữa, ôi trời ạ.

Xuống cantin gặp mấy anh đội tuyển Lí trường nó, có cả Trung Kiên, vừa thấy anh nó lại cảm thấy hạnh phúc. Nó thấy tụi kia cứ nhìn nhìn nó, chẳng quan tâm lắm nó đi mua một vài thứ rồi quay qua mỉm cười với Trung Kiên rồi đi lên lớp, đương nhiên không cần nói gì cũng biết ý rồi, được cái cô bán cantin là hàng xóm nhà bà nội nên đương nhiên quá quen mặt tụi nó rồi.

" Ủa sao mài toàn ăn free của anh Kiên vậy?" Quỳnh tò mò hỏi

" Nợ tao một tháng tức là 30 ly trà sữa tao chưa uống đấy"

" 30 ly lận, mài quá đáng ghê"

" Ủa sao lúc nào tao làm gì mài cũng bênh ổng vậy? Nghi ngờ ghê"

Nó nói xong Quỳnh đỏ cả mặt, còn nó thì cười như bị điên, vừa đi về lớp vừa cười.

Cũng không có gì ngạc nhiên, Trung Kiên nhà nó học quá giỏi, hiện tại cả trường chưa ai vượt qua, đẹp trai, cao tận 1m79, có gu thời trang ngon lành nhất trong bọn con trai ở trường vì chúng toàn sờ tai quần loe áo bó hoa hòe các kiểu, chẹp chẹp bố Trung Kiên lại là hiệu trưởng trường cấp 2 trong huyện, mẹ là giáo viên, cũng gọi là gia đình có điều kiện, đã thế lại hiền lành, lúc nào cũng là học bá lặn lùng, haizz tiếc là anh họ nó rồi. Anh thì nhiều em crush lắm, nhưng hình như ông kiểu giống Duy Dương vậy, không hứng thú với gái gú, chỉ thích học và chơi game.

Từ lúc cantin về nó chỉ cười, cười như chưa bao giờ được cười, mãi lúc vào học nó mới dừng được. Nhiều lúc nó nghĩ có khi nào mình bị thần kinh không? Lạ thật nhiều lúc nó bị quá khích mà không kiềm chế được bản thân dẫn đến sự việc đáng tiếc xảy ra như cười giống một đứa thần kinh cùng với bọn bạn khi đi ở sân trường để bao nhiêu ánh mắt dõi theo nhìn, rồi thì ngáo ngáo nhắn tin thả thính Duy Dương, thôi được rồi, đã thế còn thỉnh thoảng tự nhận mình rất xinh gái, rất dễ thương. Liệu bệnh có nặng quá rồi không?

Thôi được rồi, sau một hồi ngáo ngơ thì nó cũng phải tập chung học nào, giờ lí, chẳng phải môn khối nhưng vẫn phải nghiêm túc

Đang ngồi yên tự nhiên thầy đứng chỗ nó lúc nào trêu

" Mấy anh đội tuyển Lí khen em Đan B2 xinh gái lắm, thế đã nhìn trúng anh nào chưa Đan?"

Nó ngơ ngác vài giây

" Dạ chưa "

Nó cười cười, không biết trả lời sao

" Cô Giang là thích lắm, lần đầu tiên không bị rớt giải nào, lại có giải nhì ngon lành"

" Thầy cũng có giải nhất còn gì ạ" Nó nói

" Được một cái giải nhất của Trung kiên thì không tính, đó là điều hiển nhiên rồi, mấy anh kia học thì ngon mà đi thi chán quá"

Vâng sau đó là thầy dạy lí cute ngồi nói chuyện về mấy anh đội tuyển Lí của thầy với tụi lớp nó, còn nó với Quỳnh cúi cúi ăn snack, ăn vụng trong giờ học cái gì cũng ngon hết ấy.

" Ế để tao miếng coi" Lan bàn dưới hét lên khi nó với Quỳnh ăn sắp hết

Nó ngưng vài giây, Quỳnh cũng thế, và cả lớp quay lại nhìn, thầy cũng nhìn

Sau đó cả lớp cười ầm lên, thầy cũng phì cười, nó đơ mặt chẳng biết nói gì, sao nó lại có con bạn dại mất phần thiên hạ thế cơ chứ

" Ăn mà không mời thầy và các bạn à"

" Hà Đan, Như Quỳnh ăn quà vặt trong lớp một tuần trực nhật_ Là giọng của bạn lớp trưởng yêu dấu

Hic nó mới trực xong một tuần rồi mà, từ hôm đi thi về tới giờ hôm nào chẳng phải trực, giờ trực nhật nữa chắc chết sớm

" Thế Đan khao cả lớp chưa?" Thầy hỏi, bọn nó đồng thanh lạ thường " Chưa ạ"

" Còn chưa lấy được tiền thưởng mà thầy" Nó tỏ ra oan ức một chút

Xong thầy với tụi kia cười riêng mỗi nó méo mặt, trực nhật, nó ghét trực nhật, chỉ vì một phút nông nổi mà tác hại khôn lường

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Là Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook