Thanh Xuân Là Anh

Chương 19: Lễ trao giải

Tg Cỏ

19/05/2021

Cả trường nó chỉ có 1 giải nhất lí của Trung Kiên, còn lại có 7 giải nhì, Toán rồi Hóa rồi Anh của nó hay Sử với Địa rồi Sinh học, rồi Giáo dục công dân, mấy giải nhì kia là bình thường vì năm nào trường cũng có, chỉ duy nhất giải tiếng anh là đầu tiên hay sao. Vì vượt chỉ tiêu đặt ra nên về trường cuối năm tổng kết nó lại được thưởng thêm, nhiều hơn giải nhì khác. Nhà trường sẽ thuê xe cho tụi nó cùng với thầy cô phụ trách và thầy hiệu trưởng đi.

Hôm nay trao giải thì mai vẫn đi học bình thường nên nó chẳng thể nào xin ở lại nhà cô cả, buồn ghê dị.

Tối hôm trước đi nó còn nhắn tin với anh sư phụ đẹp trai sau khi nó hỏi xong bài tập luyện Ielts, nhờ có cuốn sách của anh nó học được bao nhiêu thứ

" Vậy mai anh mang cho em mượn mấy cuốn nữa vậy ><"

" Mai đồ đệ sẽ được gặp sư phụ ư? Vậy là hơn một tháng chúng mình mới gặp lại nhau, để xem anh có nhận ra em không"

" Có lẽ nào quên không"

" Nếu quên em cũng giả vờ quên anh luôn"

" Haha à còn phần thưởng giải nhì của em nữa chứ nhỉ? Anh đang suy nghĩ nên mua gì????"

" Hay tặng anh cho em đi <3" Nó ấn sent xong rồi mới nhận ra mình có điên quá không, đang tính gỡ thì anh seen mất rồi

" Ồhhh hóa ra anh còn có giá trị ư><"

" Hừmmm đùa đấy ????"

" Tổn thương ghê"

" Em đi ngủ sớm mai thần thái cho tốt chút xíu, 8h khai mạc thì hơn 6h bọn em đã từ trường đi rồi, lại phải dậy sớm chuẩn bị, em mà thiếu ngủ sẽ bị xấu ><"

" Haha vậy ngủ đi, mai gặp <3 ngủ ngon"

" Sư phụ xíu ngủ ngon <3"

" Ngủ đi đấy không lại nghịch điện thoại, ngủ muộn sẽ bị xấu"

Nó thả một đống sticker cười rồi hẹn giờ dậy đi ngủ, hy vọng ngày mai thật xinh gái. Mặc dù trong lòng có chút hồi hộp, lần đầu tiên trong đời đi nhận giải học sinh giỏi cấp tỉnh, đứng trước bao nhiêu người, đã thế ở đấy sẽ toàn người giỏi, sẽ rất ngại, điều khiến nó hồi hộp nhất đấy chính là gặp lại anh, liệu sẽ như thế nào nhỉ? Giờ quen nhau một chút rồi có vẻ sẽ đỡ ngại ngùng nhưng nó tin rằng chỉ cần nhìn thấy anh nó sẽ rung động. Thôi ngủ đi, mai phải giữ thần thái thật tốt.

Sáng ra mẹ đã gọi nó dậy rồi, buồn ngủ lắm luôn, phải dậy ăn sáng rồi còn lên trường. Chẳng có gì thay đổi so với hôm đi thi gặp anh, nó vẫn đồng phục là sơ mi trắng, quần jeans đen và đôi giày converse đen cổ thấp, nó sẽ đeo đồng hồ đắt tiền, tính ra từ hôm mua về tới giờ nó đã đeo mấy đâu, toàn đeo mấy cái đồng hồ kia, chải tóc gọn gàng và nhìn và gương, khá là xinh gái.

Bỏ tiền với điện thoại và ít khăn giấy các thứ vào túi tote quen thuộc, nó lại nhanh chân chạy tới trường

" Sao không tô son cho xinh gái" Cô chủ nhiệm trêu nó

" Dạ thôi ạ" Nó cười cười

Hôm nay thì ai cũng đẹp cả, chẳng sao nó chỉ nhanh muốn xuống đấy gặp anh đẹp trai thôi.

Lên xe nó vẫn ngồi gần Trung Kiên để có gì dựa cho tiện, nó hết chơi Mèo tom rồi lại đi chém hoa quả, điện thoại không có mạng mà. Hừmmm Trung Kiên còn dám kêu chém hoa quả dễ, hờ hờ thế là nó chơi solo với anh luôn, hai đứa chí chóe nhau mãi. Đi thế này nó lại mất buổi học, ở trên trường vẫn học bình thường mà.

Thôi kệ đi, có hơn 40km mà thấy đi lâu dã man, mãi mới tới nơi. Lễ trao giải diễn ra ở trung tâm hội nghị của tỉnh, rộng lớn daman luôn, nó hơi bị choáng ngợp bởi nó hoành tráng lắm, đã thế lại còn đông người, đa phần là giáo viên rồi các cán bộ cấp cao nữa, chứ học sinh nhận giải cũng chẳng có mấy đâu. Còn chưa tới giờ nhận giải đâu, nên nó bám theo Trung Kiên đi lượn lờ một chút. Nó được khá là nhiều ánh mắt nhìn theo, vì dù sao nó có thể không quá xinh đẹp nhưng lại ưa nhìn và dễ thương nhất ở đây rồi, đã thế con gái cũng chẳng nhiều lắm.



Lúc sau đi vào gần cửa vào bên trong hội nghị thấy Duy Dương và bạn đang đứng ở đấy, sau 1 tháng gặp lại anh chẳng thay đỗi, vẫn đẹp trai ngời ngời, thần thái thì khá là tốt vẫn sơ mi trắng quần vải đen, nó nhìn xuống dưới chân rồi phì cười, hí hí anh đi đôi converse cổ cao màu đen, nó lại nhìn chân mình, chỉ là nó đi cổ thấp thôi mà, nó đang cố tỏ ra lặn lùng một chút nhìn anh, anh đang một tay bỏ túi quần đứng nói chuyện với đám bạn và đương nhiên là Trung Kiên sẽ đi lại đấy rồi, hic... nó lại bơ vơ rồi. Nhìn xung quanh thì toàn thấy con gái nhìn anh, đa phần con gái ở đây toàn là ban xã hội, mà ban xã hội thi buổi chiều nên không thấy anh là đúng, nay nhìn có vẻ ngạc nhiên lắm, trai đẹp mà, đi đâu cũng được nhìn.

Trường nó đi xuống dưới này có ba đứa con gái mà hai chị kia thì cùng lớp nên đi với nhau rồi, nó đành lại ghế đá còn trống duy nhất ngồi, hầu như người ta toàn có bạn bè đứng nói chuyện còn nó bơ vơ daman. Nó lấy điện thoại trong túi ra ngồi chơi chém hoa quả, đang chơi hấp dẫn, cói mãi điểm mới cao được, thì tự nhiên bị ai đứng sau che mắt lại, nó cau mày, đang định buông lời hỏi đứa dở hơi nào, nó làm gì quen ai ở đây, Trung kiên thì không như thế, lạ lùng vậy. Nó lấy tay định gỡ tay người ta ra, tay kiểu này thì dễ là con trai lắm, hừmmm là đứa nào chứ?

Người ta vừa thả tay ra nó vội quay lại nhìn, what?? Người đâu, quay lại bên cạnh thấy Duy Dương đang phì cười nhìn nó, bỗng nó đỏ mặt và lúng túng, sau một tháng gặp lại nó vẫn thế, vẫn bị rung động trước anh, chỉ là đỡ hơn so với trước

" Sao ngơ ngác vậy?"

" Làm em tưởng ai?"

" Thì anh biết em chuẩn bị phản kháng nên mới bỏ tay ra"

" Em thấy anh đang nói chuyện với bạn mà "

"Trốn ra đây gặp em đấy, một mình ngồi bơ vơ thế, tụi con trai cứ nhìn mà không dám lại gần em, sao anh lại can đảm vậy nhỉ? " Anh cười

Nó ngẩng mặt lên nhìn xung quanh, đúng là có khá nhiều người đang nhìn tụi nó

" Thế nhỡ ngồi với anh rồi lát em không có đường về nhà thì sao?"

" Thì anh đưa em về chứ sao" Anh cười một cái làm nó suýt rụng tim

Nó chỉ bĩu môi, đâu ra cái thứ đẹp trai vậy chứ

" Anh có phát hiện ra điều thú dị nào không?" Nó cười nhìn anh

Anh tỏ vẻ đăm chiêu một lúc làm nó phì cười

" Thôi cho anh suy nghĩ đi vậy"

" Nhìn mặt em sao nó mờ ám vậy nhỉ?"

Nó chỉ muốn cười, hí hí

Hai đứa đang nói rất thú dị thì có chị nào xinh gái vô cùng đi lại chỗ tụi nó, gọi Duy Dương

"Hóa ra là ở đây nói chuyện với gái xinh, bảo sao tìm mãi không thấy"

Nó không nhầm đây là chị bạn cùng bàn anh hay sao

" Tìm làm gì?" Anh hỏi

" Thì tự nhiên thấy biến mất, có thế mà cũng hỏi" nói xong chị ấy nhìn qua nó mỉm cười cái, đâu ra cái thứ xinh gái vậy chứ

" Chào em, chị là Hà My rất vui được làm quen với em" Chị ấy nghiêng đầu cười nhìn nó

Nó chẳng biết nói gì nên chỉ cười, tự nhiên cảm thấy không gian khá lúng túng nên nó đứng lên mỉm cười nói



" Thôi anh chị nói chuyện đi ạ, em đi vào trong trước"

Nó vừa đi cũng đã thấy anh đi bên cạnh nó, và chị ấy cũng đi bên cạnh anh, hừm như kiểu tình tay ba không bằng. Nó cố đi nhanh hơn chút xíu nhưng chân anh dài thừa, đi còn nhanh hơn nó ấy. Chị kia đi bên cạnh nói chuyện với anh còn anh cũng nói lại, nó không muốn là bóng đèn, nên đành đi trước lại chỗ hai chị trường nó đang đứng, haizz ít ra không thân nhưng cùng trường còn đỡ. Anh thấy nó đi rồi thì lại đi lại chỗ hội Trung Kiên, chị kia cũng đi theo, trời má nó là con trai nó cũng sẽ yêu chị đấy cho xem,người đâu mà xinh dã man. Lúc tới giờ khai mạc, nó bám theo Trung Kiên đi vào trong, ai thích ngồi chỗ nào thì ngồi, hội trường rộng lớn thừa sức chưa vài trăm người, bước vào trong mới thấy đẹp daman, cái hàng ghế dài đấy bao nhiêu người ngồi, còn mấy chỗ trống thế Trung kiên ngồi vào rồi tới nó, còn ghế cuối cùng của dãy Duy Dương ngồi luôn vào, tức là nó lại ngồi giữa hai thứ đẹp trai. Nó tắt âm điện thoại để nhỡ mà làm ồn thì khó coi lắm. Nhiều bạn nữ xung quanh bốn phía đều nhìn Duy Dương, cứ nhìn thế, còn có người chụp ảnh lén, haizz đâu phải mình nó mê trai đẹp đâu chứ.

Lễ khai mạc bắt đầu, sau một hồi hát quốc cả các thứ, rồi đọc diễn văn khai mạc rồi tới mấy tiết mục múa máy hát hò làm nó chán nản ngồi ngồi tay lên tay cầm của ghế, mặt chẳng có cảm xúc gì ngoài nhàm chán, hai người bên cạnh nó thì cứ ngồi nói chuyện gì ấy, chẳng có nhẽ nó ra ngoài ngồi cho rồi.

Lúc tiết mục múa của trường nào ấy, toàn gái xinh, lúc này nó mới có hứng thú, ngoài trai đẹp nó còn thích ngắm gái xinh nữa

" Trời má... xinh gái vậy" Nó buột miệng cảm thán, Duy Dương bên cạnh phì cười

" Anh cười gì?" Nó liếc nhìn Duy Dương

" Sao anh lại không được cười?"

Hừmmm toàn hỏi ngược lại nó như thế không

" Ý là em hỏi tại sao anh cười?"

" Ơ tại anh buồn cười"

Nó không biết nói gì hơn đành im lặng quay lại xem tiếp

"Chị kia xinh thế " Nó nhìn người ta mà cảm thấy tủi thân

"Học lớp anh đấy" Duy Dương nói

" Lớp anh nhiều gái xinh vậy? Sao anh lại không có người yêu nhỉ?" Nó lại tò mò

" Lớp anh nhiều gái xinh liên quan gì tới việc anh có người yêu nhỉ?"

Duy Dương mặt khó hiểu nhìn nó

" Anh không thích mấy chị ấy sao? "

" Bao nhiêu người xinh gái thế em định bảo anh thích cả à?" Duy Dương phì cười nhìn nó

" Anh xác định ế cả đời là vừa" Nó nói xong cả Trung kiên và Duy Dương đều phì cười

Đợi mòn mỏi tới lúc lên nhận giải, vì nhận theo môn nên Trung Kiên và Duy Dương còn lên nhận trước nó, trời ơi môn Lí của cả tỉnh bao nhiêu là con trai, có mỗi hai chị con gái, như bông hoa giữa rừng cây vậy, hai ổng lên một cái là mấy em dưới này nhốn nháo cả lên, mà công nhận không phải nói quá chứ hai người đấy có khi đẹp trai nhất ở đây rồi, vì nó nhìn mãi chẳng lọt mắt ai cả. Có hai cái giải nhất môn Lí hai ổng hốt cả rồi, đâu ra cái thứ đã đẹp trai còn học giỏi, tiếc là nó không cua được một người là anh còn một người xa vời quá. Haizz....

Giải nhất được 3 triệu chắc giải nhì của nó được 2 triệu chắc, lúc nó lên nhận giải, cảm giác đứng trước bao nhiêu là người, bối rối ghê, vẫn tươi cười một chút, cảm giác thật hặn phúc mà.

Sau khi trao giải xong là bế mạc, hết thì là đi chụp ảnh, trời ạ, có cái bục sân khấu mà biết bao trường, học sinh rồi giáo viên chen lấn để chụp, đương nhiên trường nó sẽ chụp một vài tấm làm kỉ niệm rồi, nó còn chụp chung với cô chủ nhiệm, chụp cùng Trung Kiên một tấm và đương nhiên là không thiếu ảnh chụp cùng Duy Dương, nó thì dễ thương lâu nay đã đành, anh chụp ảnh cũng dễ thương giống nó cơ, xong nó bảo anh phải cool ngầu, thế anh đứng hai tay bỏ túi quần, trời ạ có cần chênh lệch chiều cao quá mức như thế không. Nó còn đi là nhiếp ảnh cho nhiều người nữa, lúc chụp cho Trung kiên và Duy Dương, trời má hai cái thứ đẹp trai chung một khung hình

" Ôm nhau thử xem" Nó phì cười, giờ mà hai người đấy yêu nhau chắc con dân đi tự tử hết cũng nên, nhưng rõ ràng hai người đấy mà đi chung nồng nặc mùi đam...

" Anh còn phải lấy vợ nữa" Duy Dương cũng cười, hừmmm cái đồ không có hứng thú với gái như anh thì lấy ai chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thanh Xuân Là Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook