Thanh Xuyên: Ngũ Phúc Tấn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Chương 30:
Mê Đồ Vị Phản
06/10/2024
Nhưng mấy năm nay bởi vì chiến sự không ngừng, hao phí không ít ngân lương, lúc này mặc kệ là phủ nội vụ hay là quốc khố đều không tràn đầy, hơn nữa nhi tử lại nhiều, nếu thật sự muốn phân phủ, quả thật cũng là một khoản chi không nhỏ.
Khang Hi cũng không có cách nào, chỉ có thể để cho những đứa con trưởng thành củay còn mang theo gia đình chen chúc ở trong chỗ ở a ca này.
Nhìn đại a ca ở sát vách đi, có thể nói là thê thiếp con cái thành đàn, còn không phải vẫn phải ở trong sân chỗ ở của a ca sao.
Nếu như An Thanh nhớ không lầm, các a ca của Khang Hi đại khái là sau năm Khang Hi bốn mươi mới bắt đầu lần lượt phân phủ.
Nhìn như vậy, cho dù Dận Kỳ có thể đuổi kịp đợt sớm nhất, vậy ít nhất còn phải ở chỗ này bốn năm năm, viện này của nàng cũng phải suy nghĩ thật kỹ nha.
Thân là Phúc Tấn, chính viện nơi nàng ở, tất nhiên là viện lớn nhất hậu viện này.
An Thanh tràn đầy phấn khởi đi dạo một vòng, chính điện là nơi bình thường dùng để tiếp khách, Đông Noãn Các là nơi nghỉ ngơi của nàng, ngoại trừ phòng ngủ, phòng tắm, bên cạnh còn có một gian nhĩ phòng rất lớn.
Buổi sáng nàng vào cung thỉnh an, ba người Thúy Liễu, Mạch Đông và Xuân Hiểu đã dựa theo sở thích của nàng mà bố trí đơn giản nơi đây.
Bên phía Tây Noãn Các, An Thanh tạm thời chuẩn bị dùng làm thư phòng.
An Thanh đứng ở trong nội viện, nhìn qua tường đỏ ngói xanh, khoanh tay dạo hành lang, trong lòng không khỏi có chút cảm khái, ai có thể nghĩ đến có một ngày nàng lại còn có thể vào ở Tử Cấm Thành này.
Thúy Liễu đột nhiên thần thần bí bí tiến lại gần, "Phúc Tấn, nô tỳ phát hiện một địa phương, ngài khẳng định sẽ thích."
An Thanh "ồ" một tiếng, hứng thú hẳn lên, "Đừng thừa nước đục thả câu, nơi nào?"
Thúy Liễu "he he" cười hai tiếng, thế nhưng nửa câu cũng không có lộ ra.
Chỉ thấy nàng ấy dẫn An Thanh các nàng đi một vòng, cuối cùng còn dạo một vòng dọc theo hành lang, cuối cùng vòng qua một cái cửa nhỏ bên cạnh hai gian nhĩ phòng chính điện.
"Cách cách, ngài xem!" Thúy Liễu đi ở phía trước, đột nhiên nghiêng người, chỉ vào phía trước hô.
Đợi đến khi nhìn rõ cảnh tượng cách đó không xa, hai mắt An Thanh bỗng dưng sáng ngời.
Nơi đó lại có một cái ao nhỏ, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là bên cạnh ao nước lại còn có một khối đất trống nhỏ!
Không phải là mảnh đất đá thường thấy trong cung này, mà là loại đất bùn rất tươi mới, nhìn ra được có hơn một phân đất.
Đừng xem thường một phân đất này, trong hoàng cung tấc đất tấc vàng này, đây chính là tương đối khó có được.
Nơi này nằm ngay phía sau chính điện, không gian mặc dù không lớn, nhưng theo lý cũng hẳn là vị trí dãy nhà sau, chẳng biết tại sao chỗ này bỏ trống, không có xây phòng ốc.
Có lẽ là không kịp, hoặc có lẽ là có nguyên nhân khác.
Dù sao mặc kệ là duyên cớ gì, An Thanh rất thích nơi này!
"Thúy Liễu tốt, người thật sự hiểu ta là Thúy Liễu đó." An Thanh giơ ngón tay cái lên với nàng ấy, "Có nghe ngóng được nơi này dùng để làm gì không?"
Nhìn đất này giống như vừa mới được đổi mới, không giống như là muốn để đó không dùng.
Khang Hi cũng không có cách nào, chỉ có thể để cho những đứa con trưởng thành củay còn mang theo gia đình chen chúc ở trong chỗ ở a ca này.
Nhìn đại a ca ở sát vách đi, có thể nói là thê thiếp con cái thành đàn, còn không phải vẫn phải ở trong sân chỗ ở của a ca sao.
Nếu như An Thanh nhớ không lầm, các a ca của Khang Hi đại khái là sau năm Khang Hi bốn mươi mới bắt đầu lần lượt phân phủ.
Nhìn như vậy, cho dù Dận Kỳ có thể đuổi kịp đợt sớm nhất, vậy ít nhất còn phải ở chỗ này bốn năm năm, viện này của nàng cũng phải suy nghĩ thật kỹ nha.
Thân là Phúc Tấn, chính viện nơi nàng ở, tất nhiên là viện lớn nhất hậu viện này.
An Thanh tràn đầy phấn khởi đi dạo một vòng, chính điện là nơi bình thường dùng để tiếp khách, Đông Noãn Các là nơi nghỉ ngơi của nàng, ngoại trừ phòng ngủ, phòng tắm, bên cạnh còn có một gian nhĩ phòng rất lớn.
Buổi sáng nàng vào cung thỉnh an, ba người Thúy Liễu, Mạch Đông và Xuân Hiểu đã dựa theo sở thích của nàng mà bố trí đơn giản nơi đây.
Bên phía Tây Noãn Các, An Thanh tạm thời chuẩn bị dùng làm thư phòng.
An Thanh đứng ở trong nội viện, nhìn qua tường đỏ ngói xanh, khoanh tay dạo hành lang, trong lòng không khỏi có chút cảm khái, ai có thể nghĩ đến có một ngày nàng lại còn có thể vào ở Tử Cấm Thành này.
Thúy Liễu đột nhiên thần thần bí bí tiến lại gần, "Phúc Tấn, nô tỳ phát hiện một địa phương, ngài khẳng định sẽ thích."
An Thanh "ồ" một tiếng, hứng thú hẳn lên, "Đừng thừa nước đục thả câu, nơi nào?"
Thúy Liễu "he he" cười hai tiếng, thế nhưng nửa câu cũng không có lộ ra.
Chỉ thấy nàng ấy dẫn An Thanh các nàng đi một vòng, cuối cùng còn dạo một vòng dọc theo hành lang, cuối cùng vòng qua một cái cửa nhỏ bên cạnh hai gian nhĩ phòng chính điện.
"Cách cách, ngài xem!" Thúy Liễu đi ở phía trước, đột nhiên nghiêng người, chỉ vào phía trước hô.
Đợi đến khi nhìn rõ cảnh tượng cách đó không xa, hai mắt An Thanh bỗng dưng sáng ngời.
Nơi đó lại có một cái ao nhỏ, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là bên cạnh ao nước lại còn có một khối đất trống nhỏ!
Không phải là mảnh đất đá thường thấy trong cung này, mà là loại đất bùn rất tươi mới, nhìn ra được có hơn một phân đất.
Đừng xem thường một phân đất này, trong hoàng cung tấc đất tấc vàng này, đây chính là tương đối khó có được.
Nơi này nằm ngay phía sau chính điện, không gian mặc dù không lớn, nhưng theo lý cũng hẳn là vị trí dãy nhà sau, chẳng biết tại sao chỗ này bỏ trống, không có xây phòng ốc.
Có lẽ là không kịp, hoặc có lẽ là có nguyên nhân khác.
Dù sao mặc kệ là duyên cớ gì, An Thanh rất thích nơi này!
"Thúy Liễu tốt, người thật sự hiểu ta là Thúy Liễu đó." An Thanh giơ ngón tay cái lên với nàng ấy, "Có nghe ngóng được nơi này dùng để làm gì không?"
Nhìn đất này giống như vừa mới được đổi mới, không giống như là muốn để đó không dùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.