Chương 42: Ngoại truyện 3: Lừa nhau vào tròng | Tần Huy - BJ
Virusbdsm
02/01/2023
Con người ấy mà...
Nếu bề ngoài càng nho nhã bên trong có khi càng cầm thú.
Nếu bề ngoài có chút ranh mãnh lanh lợi có khi bị lừa vào tròng lúc nào không biết!
Sẽ có chuyện gì xảy ra nếu con mồi mà bạn trêu đùa vùng dậy trở thành kẻ đứng đầu của chuỗi thức ăn ??? 1
-------o0o--------
6h chiều...
Bác Sĩ Tần buông bút xuống nhìn ra cửa sổ, lúc này trời đã gần tối đen. Lại là một ngày không nhìn thấy mặt trời, bận đến nỗi ăn miếng bánh uống miếng nước cũng phải nín nhịn vì bệnh nhân. Anh thở dài, cứ thế này anh sẽ có nguy cơ bị bệnh thận hoặc rối loạn chức năng tiết niệu.
Độ gần đây anh thấy hơi lạ, mỗi lần làm gì cũng có cảm giác ngờ ngợ là có người đang theo dõi anh. Đến cả đi nhà vệ sinh cũng cảm thấy có người đang nhìn trộm. Khi anh dò hỏi triệu chứng này với anh đồng nghiệp bên khoa thần kinh, cậu ta chỉ nhếch mép cười nói 1 câu:
"Cậu bị chứng ám ảnh có người theo dõi rồi. Đây là dấu hiệu của Stress đấy, mau mau có bạn gái đi thôi!"
Tần Huy khó chịu cau mày, mỗi lúc anh nhìn ra phía sau đều có cảm giác lành lạnh, nếu không phải có người đang theo dõi anh thì quả thật anh đã bị trúng tà rồi...
Tan làm về nhà, bác sĩ Tần rải bước trên vỉa hè vắng vẻ. Căn hộ nhỏ của anh gần bệnh viện, việc đi bộ về nhà đối với tầng lớp tri thức cao như bác sĩ Tần được xem là một chuyện cực kỳ hưởng thụ và góp phần bảo vệ môi trường.
Con đường từ khu bệnh viện về nhà khá vắng, Bác sĩ Tần theo triết lý vô thần, với niềm tin mãnh liệt vào khoa học kỹ thuật nên chẳng tin vào những chuyển ma quỷ. Thế nhưng anh vẫn có linh cảm rất rõ: Có ai đó đang dõi theo mình!
Đột nhiên, có một chiếc xe đen dài dừng lại, hai tên vận áo vest đen từ trên xe xông xuống, hùng hổ tiến về phía anh hỏi:
"Anh là bác sĩ Tần Huy?"
Trực giác của Tần Huy rất nhanh thủ thế phòng thủ. Một tên mập cao lớn toan tóm lấy người anh thì anh đã nhanh hơn một bước, xuất ngay một cú đá ngang ngực. Vừa định thần lại thì tên còn lại đã xông lên cầm gầy bóng chày nên lên vai anh. Tần Huy né được một chút, nhưng vẫn cứ là bị đánh vào một bên vai rất đau.
"Các anh muốn làm gì?"
Vị thanh niên trẻ tuổi nọ một mình chống chọi với hai tên áo vest đen đã có chút khó khăn, nhưng tạm thời giữ thế cân bằng sức lực cho tới khi... Một mũi tên nhỏ xinh cắm phập vào cổ. Cả mắt anh mờ dần đi.
Cái này là thuốc mê mà...
Trước khi ngất đi anh chàng còn nghe rõ mồn một điệu cười nham nhở của tên đầu xỏ:
"Tụi bây làm việc kém quá! Thời buổi gì rồi mà còn xuống tận xe chặn đường người khác!"
-------o0o-------
Tỉnh lại trong một căn phòng ngủ đẹp đẽ, rộng thênh thang, Tần Huy bất giác cau mày.
Người thanh niên nọ vừa thấy anh động đậy đã cất lời chào phấn khởi:
"Hallo, tỉnh rồi ha? Uống nước không? Chậc chậc, quên mất là anh chưa kịp ăn tối."
"Trực giác của tôi khá chuẩn! Không ngờ có ngày bác sĩ cũng bị bắt cóc đấy! Đợt sau muốn gặp tôi thì không cần phải dùng đến cách này. Nếu chẳng may có người báo công an thì to chuyện."
"Chậc, cảm ơn lời nhắc nhở. Anh ăn chút gì đi!"
Tên thuộc hạ mập mạp khi nãy bưng lên một khay thức ăn lớn. Đa phần là các món thanh đạm, dễ ăn. Nếu họ mang lên một món quá đắt tiền hoặc đầy dầu mỡ, có thể anh sẽ từ chối. Thế nhưng, có lẽ vì anh đã đói quá lâu và khi liếc khay thức ăn phong phú hấp dẫn nọ, bác sĩ Tần ưng thuận cầm đũa gắp một miếng đầu tiên.
Tần Huy nhắm mắt thưởng thức mùi vị của món cá hồi tươi ngon nọ.
Món salad cá này quả là rất ngon.
Nhìn thấy anh không chút phòng bị gì mà thưởng thức, BJ tươi cười, áp đến trước mặt, thật gần. Gã nhìn chằm chằm vào mắt anh, đưa môi sấn sát đến môi anh, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi thì đã chạm. Gã cười hì hì như cậu con nít ba tuổi:
"Dám ăn thật à? Không sợ tôi bỏ độc?"
Tần Huy cảm thấy hành động trêu đùa này của gã thật vô vị. Anh bình thản trả lời:
"Bắt tôi đến không phải để vô duyên vô cớ hạ độc tôi đâu ha. Tôi với em đâu thù oán gì?"
BJ đưa một hai ngón tay trỏ và cái chạm vào nhau, dùng cặp mắt bướng bỉnh gợi đòn đáp:
"Nếu ráng nặn ra thì cũng có 1 chút, anh làm bạn thân của Dương Hỏa, anh em cùng cha khác mẹ của tôi."
Tần Huy khựng lại, mặt méo xẹo ngay lập tức:
"Cái đó thì đúng là có chút... không hay thật!"
BJ thu lại nét đùa cợt, nói vào chủ đề chính:
"Có một cô ả, nói với tôi rằng đã có thai với tôi được 5 tuần. Tôi muốn biết có cách nào xác định cái thai đó là sản phẩm của tôi không?"
Tần Huy vẫn từ tốn chậm rãi thưởng thức mỹ vị của món sủi cảo hầm. Đầu bếp nhà tên này quả là không tệ, nấu đồ ăn rất ngon. Nếu gặp nhau ở hoàn cảnh khác, có khi anh đã muốn trở thành anh em chí cốt. Nhưng nhân phẩm của con người này quá mục nát, thật đáng tiếc!
"Anh quan hệ với cô ta chưa?"
BJ hỏi ngược lại: "Anh nghĩ xem?"
Tần Huy ung dung trả lời: "Vậy anh phải đợi thêm 2 tuần nữa!"
BJ ngớ ra: "Tại sao?"
"Thai nhi đủ 7 tuần mới có thể làm xét nguyện ADN của mẹ được. Đến lúc đó anh chỉ cần mang chút móng chân móng tay, sợi tóc gì đó đến phòng khám là được."
"No no no, nếu đơn giản như vậy thì tôi đã không nhờ anh."
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Tôi muốn mọi chuyện làm trong bí mật. Và cô gái đó không biết đến yêu cầu của tôi."
"Tức là cô ta không biết mình bị thử nghiệm ADN?"
"Phải!"
Tần Huy nghe đến đây đã buông đũa xuống.
Đồ ăn dù có ngon đến mấy nhưng yêu cầu dở tệ thì có nhai kỹ mấy cũng nuốt không trôi. Ăn đến đây là được rồi. No cũng được... một nửa.
Anh thở dài lắc đầu: "Chuyện này... Tôi xin phép từ chối!"
BJ cau mày, không ngờ anh chàng bác sĩ này thay đổi thái độ còn nhanh hơn cả lật bánh tráng: "Từ chối? Tôi cảm thấy đây là việc nằm trong khả năng của bác sĩ Tần."
Tần Huy đứng dậy, bước về phía cửa: "Nhưng vi phạm đạo đức nghề nghiệp của tôi."
"Anh không nhận lời, thì đừng hòng bước ra khỏi đây."
Hai tên thuộc hạ nghe thấy lệnh bèn nhanh chóng tiến lên, mỗi tên đạp một phải vào ống khuỷu chân sau khiến anh mấy thăng bằng mà quỳ xuống. Đầu gối đánh uỳnh trên sàn đất một cú khá đau. Tần Huy xoa xoa hai chỗ tím đỏ, gầm lên:
"BJ, nếu em là đàn ông, hãy đánh đấm và nói chuyện như hai người đàn ông. Em có ngon đừng núp phía sau lá chắn của thuộc hạ. Hèn!"
(Lời tác giả: Đây là lý do vì sao về sau BJ không để thuộc hạ của mình đụng đến Tần Huy nữa. Người ta rất là để tâm lời ai kia nói nha!) 8
BJ tiến lên chặn cửa, trực tiếp dùng co nắm tay tung về phía trước. Tần Huy nghiêng người tránh đòn vừa rồi thì nào ngờ bị gã bồi thêm một cú vào bụng. Dạ dày nhộn nhạo khiến anh muốn nôn hết các món vừa ăn ra.
Quả là tham ăn chẳng có gì tốt. Đặc biệt là ngồi ăn với người nóng tính!
Gã quát lên đầy tức giận như một con mèo bị giẫm phải đuôi:
"Anh nói tôi hèn?! Anh thì chắc quang minh chính đại? Về chuyện của Đào Nhã, rõ ràng anh có thể hồi phục chức năng của bộ phận tinh hoàn, điều trị và khắc phục được trang thái cương cứng của ông ta, nhưng anh đã không làm thế. Anh vì người anh em chí cốt của anh Dương Hỏa, mà đi ngược lại lời thề của bác sĩ - bỏ qua một cơ hội cứu sống người bệnh."
Tần Huy xoa xoa cơn đau ở bụng và chân, đôi mắt ai oán liếc nhìn BJ, chậm rãi mở miệng:
"Cứu một con hổ đang bị thương và thả nó về rừng, điều này là chuyện thiện hay chuyện ác không thể do một người nói là được. Tôi đã hồi phục chức năng cơ bản của ông ta, tuy không giúp ông ta tiếp tục "hưởng thụ thú vui nhục dục" được nữa, nhưng đối với những cô gái khác thì đó là một chuyện cực kỳ may mắn."
BJ cố ý ngắt lời: "Ý anh là mình đang đóng vai anh hùng, vì dân trừ hại?"
"Phải, nếu có thể, tôi thật sự muốn sắm vai đó một lần nữa, và diệt trừ con "sâu" hư hại tiếp theo, là em!"
"Anh hiểu rõ tôi được bao nhiêu mà phán xét tôi? Dựa vào đâu mà nói tôi là con "sâu hư hại"?"
Tần Huy khó chịu trả lời:
"Dựa vào chuyện em nhờ tôi! Vì sao em không thỏa thuận đàng hoàng với cô gái đó đi thử ADN cùng nhau. Vì sao phải giấu diếm? Chẳng lẽ chuyện hay mình làm minh còn nghi ngờ - không biết mình phải là ba của đứa bé không? Nếu là phải thì sao, không phải thì làm sao? Chẳng phải cũng là một kết quả, đều là hủy hoại hay vứt bỏ hay sao?"
"Nếu là con tôi, tôi đương nhiên sẽ nhận nó! Nếu không phải, đương nhiên tôi không nhận!"
"Em dám nhận nó?"
"Tội gì không nhận! Nói thẳng ra thì nó là con tinh trùng giỏi nhất của tôi mà!" 10
------o0o-------
Sau một đêm cân nhắc, đứng ở vai trò của đàn ông, cũng là vai trò của một bác sĩ; Tần Huy quyết định giúp đỡ BJ, theo dõi cái thai đến 7 tuần, nhờ quen biết của các đồng nghiệp mà lấy được kết quả xét nghiệm. Đương nhiên mẫu đối chiếu và quá trình xét nghiệm đều trong bí mật.
Kết quả: Âm tính. Thai nhi trong bụng cô ta không phải là con của BJ.
Tần Huy ngồi bần thần trước màn hình máy tính rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định gửi email đi.
Hai ngày sau, Tần Huy nhận được tin nhắn từ dãy số lạ: Cảm ơn anh, sau này cần giúp đỡ, tôi sẽ cố gắng giúp anh.
Bác Sĩ Tần phẫu thuật hơn 7 tiếng đồng hồ, quyết định không trả lời mẫu tin nhắn đó.
Qua hôm sau, BJ lại nhắn tin hỏi:
"Này, có nhận được tin nhắn không? Trả lời đi chứ!"
Tần Huy dứt khoát nhắn lại một tin:
"Tôi cảm thấy giữa chúng ta nên ít liên lạc thì hơn."
Sau dòng tin nhắn đó, cả hai chẳng ai nói với ai câu nào nữa.
-----------o0o-----------
Khoảng thời gian sau khi Dương Hỏa mất tích, Tần Huy và Tề Bạch nhào nhào lên tìm. Khi tất cả mọi đầu mối đều tụ lại một điểm – Đào Nhã. Mà người nắm thóp của Dương Hỏa, lại là BJ.
Trong lúc Tề Bạch day day trán vì BJ là tên quái quỷ làm việc chẳng có chút quy tắc hay sở thích đặc biệt nào, thì Tần Huy đã thong dong hạ một câu:
"Tên BJ đấy, để tôi lo!"
Trái đất xoay vần, lại có ngày gặp nhau.
---------o0o----------
Tần Huy bước vào phòng ngủ của BJ...
Khắp không gian đều nghe hương nước hoa của nữ nhân rất đậm. Gã đang quỳ trên giường, khoan khoái nhấp cái côn thịt to lớn của mình vào hậu huyệt của một cô gái trần. Cô ta dưới thân kia vừa rên vừa khóc, rõ ràng là chẳng mấy tự nguyện. Tần Huy làm việc ở Studio và từng tiếp xúc nhìn cảnh nóng bỏng mắt hơn cả thế này, đến cả rời mắt ngượng ngùng cũng không thể hiện. Anh cứ vậy mà đứng yên nhìn gã thao ra lộng vào hậu huyệt của cô gái nọ.
BJ thấy anh đứng khoanh tay nhìn với dáng vẻ thưởng thức, cũng không nhanh không chậm tiếp tục hưởng thụ khoái lạc của bản thân. Giữa không gian ba người chỉ tồn tại tiếng bạch bạch ành ạch không ngừng vang lên rồi vọng lại.
Tần Huy liếc thấy vận tốc của gã tăng nhanh bất thường, cứ ngỡ là khi rút ra, hậu huyệt của cô gái kia sẽ trào đầy bạch dịch. Nhưng lúc côn thịt rút ra chỉ là một khoảng trống trơn, dịch nhờn của cô gái này cũng rất ít. 1
"Hoa huyệt lỏng lẻo đến thế này, nếu đem làm ngôi sao hạng B cũng khó đấy. Cố gắng thao em lâu như vậy rồi mà bạch dịch cũng chưa bắn ra, thật là chán. Em ra ngoài trước đi!"
Người con gái kia yếu đuôi bước xuống giường, lê từng bước chân nặng nhọc ra đến cửa.
Tần Huy không mấy quan tâm người đã rời đi, chỉ cẩn trọng rút từ trong túi ra một xấp khăn lau chuyên dụng, tự nhiên đưa cho BJ. Gã khựng lại vài giây rồi cầm lấy, qua loa rút vài tờ lau lên tay rồi lại lau lên côn thịt đầy dịch nhờn nhớp nháp.
"Không ai hướng dẫn em cách lau "súng" à? Em lau ngược như vậy sẽ có nguy cơ bị rối loạn cương dương đấy!" 5
BJ giũ giũ chiếc khăn nhỏ trong tay, chán ghét nói:
"Đúng là bác sĩ, phiền phức thật!"
Tần Huy nheo mắt nhìn côn thịt kia, rồi nhếch mép cười đầy ma mị:
"Chúng ta cá cược một ván, được chứ?"
BJ vứt khăn lau chuyên dụng sang một bên, ngồi xuống giường chống tay ra phía sau, để côn thịt còn đang cương cứng đỏ hỏn ngóc đầu dậy. Gã thoải mái dùng một tư thế khiêu khích gợi tình mà nói:
"Được, hiếm khi bác sĩ Tần có nhã hứng như vậy. Chẳng phải lần trước anh nói chúng ta nên ít liên lạc thì hơn hay sao?"
Tần Huy hơi nghiêng đầu nhìn người trước mặt:
"Em có vẻ... rất để tâm đến điều đó?" 2
BJ sững lại vài giây rồi lại cười xòa:
"Đương nhiên là không. Tôi chỉ cảm thấy nếu có thời gian vẫn là nên liên lạc nhiều chút. Anh nói xem, muốn cược gì?"
Tần Huy đột nhiên tiến tới rất gần, đưa tay vuốt tóc gã:
"Nếu tôi có thể làm em ra trước 30 phút, xem như tôi thắng. Tôi muốn em giúp tôi xóa hết hình của Vani và đưa cho tôi địa chỉ của Dương Hỏa."
Anh vừa dứt câu đã vội rời ra. Rất rõ ràng, đó là một hành vi câu dẫn có mục đích.
BJ nhìn ra được bác sĩ Tần đang muốn đùa cợt với mình. Ý cười của gã còn đậm hơn, buộc miệng thảo luận tiếp điều kiện:
"Nếu anh thua?"
Đến lúc bác sĩ Tần cau mày: "Em muốn gì?"
BJ nở nụ cười đắc thắng, khinh khỉnh trả lời: "Nếu anh thua, thì anh thuộc về tôi!"
"Thế nào gọi là thuộc về em?"
Gã thuận thế kéo Tần Huy nằm xuống giường rồi chủ động leo lên trên. Quần áo của Tần Huy vẫn rất chỉnh tề, còn gã cứ mặc nhiên loãng lồ mà gằn giọng từ trên cao xuống:
"Nằm dưới thân tôi, rên rỉ cầu xin tôi thỏa mãn anh đến nỗi mất hết lý trí. Bác sĩ Tần,anh biết không? Kể từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh trong bộ áo blouse trắng, tôi cảm thấy cái màu trắng đó rất nhức mắt, bao bọc lấy cả một thực thể giả tạo. Mà tôi thì lại thích bóc trần lớp giả tạo của anh ra! Anh không cảm thấy làm người như anh rất mệt mỏi sao?" 1
Bác sĩ Tần suy trước tính sau cũng rất cẩn thận. Anh chậm rãi đưa ra điều kiện:
"Tôi có thể cá cược với em, nhưng chuyện gì xảy ra nếu em nuốt lời?"
BJ chỉ lên trên hai góc nhà, sau đó lại chỉ vào bốn vật đụng có gắn thiết bị ghi âm siêu nhỏ, ngạo nghễ cười:
"Tôi có đủ thiết bị ghi hình! Ghi âm! Anh không phải sợ tôi lật quẻ! Tôi thật muốn xem hình ảnh bác sĩ Tần nho nhã ngoài đời, khi lên giường đói khát sẽ có vẻ mặt gì."
Tần Huy quan sát rõ các thiết bị ghi hình như lời gã nói, sau đó lại đẩy ngã gã xuống chỉ bằng một cú lật người. Bây giờ anh lại chiếm thế thượng phong khi nãy, ngồi lên người BJ mà lớn giọng nói:
"Được! Nếu em có hứng thú như vậy, tôi cũng không ngại để em thấy!"
------o0o-----
Hai phút sau, BJ gào lên:
"Tần Huy! Anh! Khốn nạn! Anh xịt cái quỷ gì lên tay chân tôi, sao không cử động được vậy hả?"
Tần Huy cuối cùng cũng lật bài, anh rút chai nước xịt nhỏ trong túi áo ra, xịt thêm vài phát vào bộ phận giữa chân của gã rồi vui vẻ khoe thành tựu:
"Khăn lau chuyên dụng của tôi kết hợp với nước xịt này có thể giúp gây tê tạm thời. Tay và côn thịt của em hiện tại sẽ không có cảm giác. Cái này có thể dùng trong y học, thuốc xịt nha khoa giảm đau trong phẫu thuật đấy! Nếu bây giờ có dao phẫu thuật, tôi cũng muốn rạch thử cái nam căn này ra thứ xem nó có thể cương cứng được nữa không.
Tôi nói tôi sẽ làm em ra trước 30 phút, nhưng không phải là với cúc huyệt của tôi. Mà là với Côn thịt của tôi! Nếu không có mấy tên thuộc hạ chết dẫm làm vướng tay vướng chân, tôi sớm đã quật sấp em từ một năm trước rồi." 10
BJ rơi vào trạng thái yếu thế, ưỡn thân người lên xuống qua lại vùng vẫy không thôi:
"Anh! Thả ra! Mẹ kiếp! Anh chẳng phải là bác sĩ sao? Lương thiện của anh ở đâu!" 4
Tần Huy lúc này nắm vận mệnh trong lòng bàn tay, mượn lại giọng điệu gợi đòn của gã mà trả lời:
"Đều là giả tạo đó! Nếu tôi không giống như em nói, thì quả thật có lỗi với em quá. Đừng quấy! Để tôi khám xem cúc huyệt của em như thế nào?"
BJ dùng chân đạp thẳng một cú rất mạnh vào ngực anh, khinh thường nói:
"Đê tiện! Anh đừng hòng thao tôi tới bắn!"
Tần Huy cởi hết quần áo của mình rồi phủ cả thân người nóng rực xuống:
"Chúng ta cùng thử xem! Tôi cũng chưa từng thao qua cúc huyệt bao giờ!" 5
To be continued...
Nếu bề ngoài càng nho nhã bên trong có khi càng cầm thú.
Nếu bề ngoài có chút ranh mãnh lanh lợi có khi bị lừa vào tròng lúc nào không biết!
Sẽ có chuyện gì xảy ra nếu con mồi mà bạn trêu đùa vùng dậy trở thành kẻ đứng đầu của chuỗi thức ăn ??? 1
-------o0o--------
6h chiều...
Bác Sĩ Tần buông bút xuống nhìn ra cửa sổ, lúc này trời đã gần tối đen. Lại là một ngày không nhìn thấy mặt trời, bận đến nỗi ăn miếng bánh uống miếng nước cũng phải nín nhịn vì bệnh nhân. Anh thở dài, cứ thế này anh sẽ có nguy cơ bị bệnh thận hoặc rối loạn chức năng tiết niệu.
Độ gần đây anh thấy hơi lạ, mỗi lần làm gì cũng có cảm giác ngờ ngợ là có người đang theo dõi anh. Đến cả đi nhà vệ sinh cũng cảm thấy có người đang nhìn trộm. Khi anh dò hỏi triệu chứng này với anh đồng nghiệp bên khoa thần kinh, cậu ta chỉ nhếch mép cười nói 1 câu:
"Cậu bị chứng ám ảnh có người theo dõi rồi. Đây là dấu hiệu của Stress đấy, mau mau có bạn gái đi thôi!"
Tần Huy khó chịu cau mày, mỗi lúc anh nhìn ra phía sau đều có cảm giác lành lạnh, nếu không phải có người đang theo dõi anh thì quả thật anh đã bị trúng tà rồi...
Tan làm về nhà, bác sĩ Tần rải bước trên vỉa hè vắng vẻ. Căn hộ nhỏ của anh gần bệnh viện, việc đi bộ về nhà đối với tầng lớp tri thức cao như bác sĩ Tần được xem là một chuyện cực kỳ hưởng thụ và góp phần bảo vệ môi trường.
Con đường từ khu bệnh viện về nhà khá vắng, Bác sĩ Tần theo triết lý vô thần, với niềm tin mãnh liệt vào khoa học kỹ thuật nên chẳng tin vào những chuyển ma quỷ. Thế nhưng anh vẫn có linh cảm rất rõ: Có ai đó đang dõi theo mình!
Đột nhiên, có một chiếc xe đen dài dừng lại, hai tên vận áo vest đen từ trên xe xông xuống, hùng hổ tiến về phía anh hỏi:
"Anh là bác sĩ Tần Huy?"
Trực giác của Tần Huy rất nhanh thủ thế phòng thủ. Một tên mập cao lớn toan tóm lấy người anh thì anh đã nhanh hơn một bước, xuất ngay một cú đá ngang ngực. Vừa định thần lại thì tên còn lại đã xông lên cầm gầy bóng chày nên lên vai anh. Tần Huy né được một chút, nhưng vẫn cứ là bị đánh vào một bên vai rất đau.
"Các anh muốn làm gì?"
Vị thanh niên trẻ tuổi nọ một mình chống chọi với hai tên áo vest đen đã có chút khó khăn, nhưng tạm thời giữ thế cân bằng sức lực cho tới khi... Một mũi tên nhỏ xinh cắm phập vào cổ. Cả mắt anh mờ dần đi.
Cái này là thuốc mê mà...
Trước khi ngất đi anh chàng còn nghe rõ mồn một điệu cười nham nhở của tên đầu xỏ:
"Tụi bây làm việc kém quá! Thời buổi gì rồi mà còn xuống tận xe chặn đường người khác!"
-------o0o-------
Tỉnh lại trong một căn phòng ngủ đẹp đẽ, rộng thênh thang, Tần Huy bất giác cau mày.
Người thanh niên nọ vừa thấy anh động đậy đã cất lời chào phấn khởi:
"Hallo, tỉnh rồi ha? Uống nước không? Chậc chậc, quên mất là anh chưa kịp ăn tối."
"Trực giác của tôi khá chuẩn! Không ngờ có ngày bác sĩ cũng bị bắt cóc đấy! Đợt sau muốn gặp tôi thì không cần phải dùng đến cách này. Nếu chẳng may có người báo công an thì to chuyện."
"Chậc, cảm ơn lời nhắc nhở. Anh ăn chút gì đi!"
Tên thuộc hạ mập mạp khi nãy bưng lên một khay thức ăn lớn. Đa phần là các món thanh đạm, dễ ăn. Nếu họ mang lên một món quá đắt tiền hoặc đầy dầu mỡ, có thể anh sẽ từ chối. Thế nhưng, có lẽ vì anh đã đói quá lâu và khi liếc khay thức ăn phong phú hấp dẫn nọ, bác sĩ Tần ưng thuận cầm đũa gắp một miếng đầu tiên.
Tần Huy nhắm mắt thưởng thức mùi vị của món cá hồi tươi ngon nọ.
Món salad cá này quả là rất ngon.
Nhìn thấy anh không chút phòng bị gì mà thưởng thức, BJ tươi cười, áp đến trước mặt, thật gần. Gã nhìn chằm chằm vào mắt anh, đưa môi sấn sát đến môi anh, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi thì đã chạm. Gã cười hì hì như cậu con nít ba tuổi:
"Dám ăn thật à? Không sợ tôi bỏ độc?"
Tần Huy cảm thấy hành động trêu đùa này của gã thật vô vị. Anh bình thản trả lời:
"Bắt tôi đến không phải để vô duyên vô cớ hạ độc tôi đâu ha. Tôi với em đâu thù oán gì?"
BJ đưa một hai ngón tay trỏ và cái chạm vào nhau, dùng cặp mắt bướng bỉnh gợi đòn đáp:
"Nếu ráng nặn ra thì cũng có 1 chút, anh làm bạn thân của Dương Hỏa, anh em cùng cha khác mẹ của tôi."
Tần Huy khựng lại, mặt méo xẹo ngay lập tức:
"Cái đó thì đúng là có chút... không hay thật!"
BJ thu lại nét đùa cợt, nói vào chủ đề chính:
"Có một cô ả, nói với tôi rằng đã có thai với tôi được 5 tuần. Tôi muốn biết có cách nào xác định cái thai đó là sản phẩm của tôi không?"
Tần Huy vẫn từ tốn chậm rãi thưởng thức mỹ vị của món sủi cảo hầm. Đầu bếp nhà tên này quả là không tệ, nấu đồ ăn rất ngon. Nếu gặp nhau ở hoàn cảnh khác, có khi anh đã muốn trở thành anh em chí cốt. Nhưng nhân phẩm của con người này quá mục nát, thật đáng tiếc!
"Anh quan hệ với cô ta chưa?"
BJ hỏi ngược lại: "Anh nghĩ xem?"
Tần Huy ung dung trả lời: "Vậy anh phải đợi thêm 2 tuần nữa!"
BJ ngớ ra: "Tại sao?"
"Thai nhi đủ 7 tuần mới có thể làm xét nguyện ADN của mẹ được. Đến lúc đó anh chỉ cần mang chút móng chân móng tay, sợi tóc gì đó đến phòng khám là được."
"No no no, nếu đơn giản như vậy thì tôi đã không nhờ anh."
"Vậy anh muốn thế nào?"
"Tôi muốn mọi chuyện làm trong bí mật. Và cô gái đó không biết đến yêu cầu của tôi."
"Tức là cô ta không biết mình bị thử nghiệm ADN?"
"Phải!"
Tần Huy nghe đến đây đã buông đũa xuống.
Đồ ăn dù có ngon đến mấy nhưng yêu cầu dở tệ thì có nhai kỹ mấy cũng nuốt không trôi. Ăn đến đây là được rồi. No cũng được... một nửa.
Anh thở dài lắc đầu: "Chuyện này... Tôi xin phép từ chối!"
BJ cau mày, không ngờ anh chàng bác sĩ này thay đổi thái độ còn nhanh hơn cả lật bánh tráng: "Từ chối? Tôi cảm thấy đây là việc nằm trong khả năng của bác sĩ Tần."
Tần Huy đứng dậy, bước về phía cửa: "Nhưng vi phạm đạo đức nghề nghiệp của tôi."
"Anh không nhận lời, thì đừng hòng bước ra khỏi đây."
Hai tên thuộc hạ nghe thấy lệnh bèn nhanh chóng tiến lên, mỗi tên đạp một phải vào ống khuỷu chân sau khiến anh mấy thăng bằng mà quỳ xuống. Đầu gối đánh uỳnh trên sàn đất một cú khá đau. Tần Huy xoa xoa hai chỗ tím đỏ, gầm lên:
"BJ, nếu em là đàn ông, hãy đánh đấm và nói chuyện như hai người đàn ông. Em có ngon đừng núp phía sau lá chắn của thuộc hạ. Hèn!"
(Lời tác giả: Đây là lý do vì sao về sau BJ không để thuộc hạ của mình đụng đến Tần Huy nữa. Người ta rất là để tâm lời ai kia nói nha!) 8
BJ tiến lên chặn cửa, trực tiếp dùng co nắm tay tung về phía trước. Tần Huy nghiêng người tránh đòn vừa rồi thì nào ngờ bị gã bồi thêm một cú vào bụng. Dạ dày nhộn nhạo khiến anh muốn nôn hết các món vừa ăn ra.
Quả là tham ăn chẳng có gì tốt. Đặc biệt là ngồi ăn với người nóng tính!
Gã quát lên đầy tức giận như một con mèo bị giẫm phải đuôi:
"Anh nói tôi hèn?! Anh thì chắc quang minh chính đại? Về chuyện của Đào Nhã, rõ ràng anh có thể hồi phục chức năng của bộ phận tinh hoàn, điều trị và khắc phục được trang thái cương cứng của ông ta, nhưng anh đã không làm thế. Anh vì người anh em chí cốt của anh Dương Hỏa, mà đi ngược lại lời thề của bác sĩ - bỏ qua một cơ hội cứu sống người bệnh."
Tần Huy xoa xoa cơn đau ở bụng và chân, đôi mắt ai oán liếc nhìn BJ, chậm rãi mở miệng:
"Cứu một con hổ đang bị thương và thả nó về rừng, điều này là chuyện thiện hay chuyện ác không thể do một người nói là được. Tôi đã hồi phục chức năng cơ bản của ông ta, tuy không giúp ông ta tiếp tục "hưởng thụ thú vui nhục dục" được nữa, nhưng đối với những cô gái khác thì đó là một chuyện cực kỳ may mắn."
BJ cố ý ngắt lời: "Ý anh là mình đang đóng vai anh hùng, vì dân trừ hại?"
"Phải, nếu có thể, tôi thật sự muốn sắm vai đó một lần nữa, và diệt trừ con "sâu" hư hại tiếp theo, là em!"
"Anh hiểu rõ tôi được bao nhiêu mà phán xét tôi? Dựa vào đâu mà nói tôi là con "sâu hư hại"?"
Tần Huy khó chịu trả lời:
"Dựa vào chuyện em nhờ tôi! Vì sao em không thỏa thuận đàng hoàng với cô gái đó đi thử ADN cùng nhau. Vì sao phải giấu diếm? Chẳng lẽ chuyện hay mình làm minh còn nghi ngờ - không biết mình phải là ba của đứa bé không? Nếu là phải thì sao, không phải thì làm sao? Chẳng phải cũng là một kết quả, đều là hủy hoại hay vứt bỏ hay sao?"
"Nếu là con tôi, tôi đương nhiên sẽ nhận nó! Nếu không phải, đương nhiên tôi không nhận!"
"Em dám nhận nó?"
"Tội gì không nhận! Nói thẳng ra thì nó là con tinh trùng giỏi nhất của tôi mà!" 10
------o0o-------
Sau một đêm cân nhắc, đứng ở vai trò của đàn ông, cũng là vai trò của một bác sĩ; Tần Huy quyết định giúp đỡ BJ, theo dõi cái thai đến 7 tuần, nhờ quen biết của các đồng nghiệp mà lấy được kết quả xét nghiệm. Đương nhiên mẫu đối chiếu và quá trình xét nghiệm đều trong bí mật.
Kết quả: Âm tính. Thai nhi trong bụng cô ta không phải là con của BJ.
Tần Huy ngồi bần thần trước màn hình máy tính rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định gửi email đi.
Hai ngày sau, Tần Huy nhận được tin nhắn từ dãy số lạ: Cảm ơn anh, sau này cần giúp đỡ, tôi sẽ cố gắng giúp anh.
Bác Sĩ Tần phẫu thuật hơn 7 tiếng đồng hồ, quyết định không trả lời mẫu tin nhắn đó.
Qua hôm sau, BJ lại nhắn tin hỏi:
"Này, có nhận được tin nhắn không? Trả lời đi chứ!"
Tần Huy dứt khoát nhắn lại một tin:
"Tôi cảm thấy giữa chúng ta nên ít liên lạc thì hơn."
Sau dòng tin nhắn đó, cả hai chẳng ai nói với ai câu nào nữa.
-----------o0o-----------
Khoảng thời gian sau khi Dương Hỏa mất tích, Tần Huy và Tề Bạch nhào nhào lên tìm. Khi tất cả mọi đầu mối đều tụ lại một điểm – Đào Nhã. Mà người nắm thóp của Dương Hỏa, lại là BJ.
Trong lúc Tề Bạch day day trán vì BJ là tên quái quỷ làm việc chẳng có chút quy tắc hay sở thích đặc biệt nào, thì Tần Huy đã thong dong hạ một câu:
"Tên BJ đấy, để tôi lo!"
Trái đất xoay vần, lại có ngày gặp nhau.
---------o0o----------
Tần Huy bước vào phòng ngủ của BJ...
Khắp không gian đều nghe hương nước hoa của nữ nhân rất đậm. Gã đang quỳ trên giường, khoan khoái nhấp cái côn thịt to lớn của mình vào hậu huyệt của một cô gái trần. Cô ta dưới thân kia vừa rên vừa khóc, rõ ràng là chẳng mấy tự nguyện. Tần Huy làm việc ở Studio và từng tiếp xúc nhìn cảnh nóng bỏng mắt hơn cả thế này, đến cả rời mắt ngượng ngùng cũng không thể hiện. Anh cứ vậy mà đứng yên nhìn gã thao ra lộng vào hậu huyệt của cô gái nọ.
BJ thấy anh đứng khoanh tay nhìn với dáng vẻ thưởng thức, cũng không nhanh không chậm tiếp tục hưởng thụ khoái lạc của bản thân. Giữa không gian ba người chỉ tồn tại tiếng bạch bạch ành ạch không ngừng vang lên rồi vọng lại.
Tần Huy liếc thấy vận tốc của gã tăng nhanh bất thường, cứ ngỡ là khi rút ra, hậu huyệt của cô gái kia sẽ trào đầy bạch dịch. Nhưng lúc côn thịt rút ra chỉ là một khoảng trống trơn, dịch nhờn của cô gái này cũng rất ít. 1
"Hoa huyệt lỏng lẻo đến thế này, nếu đem làm ngôi sao hạng B cũng khó đấy. Cố gắng thao em lâu như vậy rồi mà bạch dịch cũng chưa bắn ra, thật là chán. Em ra ngoài trước đi!"
Người con gái kia yếu đuôi bước xuống giường, lê từng bước chân nặng nhọc ra đến cửa.
Tần Huy không mấy quan tâm người đã rời đi, chỉ cẩn trọng rút từ trong túi ra một xấp khăn lau chuyên dụng, tự nhiên đưa cho BJ. Gã khựng lại vài giây rồi cầm lấy, qua loa rút vài tờ lau lên tay rồi lại lau lên côn thịt đầy dịch nhờn nhớp nháp.
"Không ai hướng dẫn em cách lau "súng" à? Em lau ngược như vậy sẽ có nguy cơ bị rối loạn cương dương đấy!" 5
BJ giũ giũ chiếc khăn nhỏ trong tay, chán ghét nói:
"Đúng là bác sĩ, phiền phức thật!"
Tần Huy nheo mắt nhìn côn thịt kia, rồi nhếch mép cười đầy ma mị:
"Chúng ta cá cược một ván, được chứ?"
BJ vứt khăn lau chuyên dụng sang một bên, ngồi xuống giường chống tay ra phía sau, để côn thịt còn đang cương cứng đỏ hỏn ngóc đầu dậy. Gã thoải mái dùng một tư thế khiêu khích gợi tình mà nói:
"Được, hiếm khi bác sĩ Tần có nhã hứng như vậy. Chẳng phải lần trước anh nói chúng ta nên ít liên lạc thì hơn hay sao?"
Tần Huy hơi nghiêng đầu nhìn người trước mặt:
"Em có vẻ... rất để tâm đến điều đó?" 2
BJ sững lại vài giây rồi lại cười xòa:
"Đương nhiên là không. Tôi chỉ cảm thấy nếu có thời gian vẫn là nên liên lạc nhiều chút. Anh nói xem, muốn cược gì?"
Tần Huy đột nhiên tiến tới rất gần, đưa tay vuốt tóc gã:
"Nếu tôi có thể làm em ra trước 30 phút, xem như tôi thắng. Tôi muốn em giúp tôi xóa hết hình của Vani và đưa cho tôi địa chỉ của Dương Hỏa."
Anh vừa dứt câu đã vội rời ra. Rất rõ ràng, đó là một hành vi câu dẫn có mục đích.
BJ nhìn ra được bác sĩ Tần đang muốn đùa cợt với mình. Ý cười của gã còn đậm hơn, buộc miệng thảo luận tiếp điều kiện:
"Nếu anh thua?"
Đến lúc bác sĩ Tần cau mày: "Em muốn gì?"
BJ nở nụ cười đắc thắng, khinh khỉnh trả lời: "Nếu anh thua, thì anh thuộc về tôi!"
"Thế nào gọi là thuộc về em?"
Gã thuận thế kéo Tần Huy nằm xuống giường rồi chủ động leo lên trên. Quần áo của Tần Huy vẫn rất chỉnh tề, còn gã cứ mặc nhiên loãng lồ mà gằn giọng từ trên cao xuống:
"Nằm dưới thân tôi, rên rỉ cầu xin tôi thỏa mãn anh đến nỗi mất hết lý trí. Bác sĩ Tần,anh biết không? Kể từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh trong bộ áo blouse trắng, tôi cảm thấy cái màu trắng đó rất nhức mắt, bao bọc lấy cả một thực thể giả tạo. Mà tôi thì lại thích bóc trần lớp giả tạo của anh ra! Anh không cảm thấy làm người như anh rất mệt mỏi sao?" 1
Bác sĩ Tần suy trước tính sau cũng rất cẩn thận. Anh chậm rãi đưa ra điều kiện:
"Tôi có thể cá cược với em, nhưng chuyện gì xảy ra nếu em nuốt lời?"
BJ chỉ lên trên hai góc nhà, sau đó lại chỉ vào bốn vật đụng có gắn thiết bị ghi âm siêu nhỏ, ngạo nghễ cười:
"Tôi có đủ thiết bị ghi hình! Ghi âm! Anh không phải sợ tôi lật quẻ! Tôi thật muốn xem hình ảnh bác sĩ Tần nho nhã ngoài đời, khi lên giường đói khát sẽ có vẻ mặt gì."
Tần Huy quan sát rõ các thiết bị ghi hình như lời gã nói, sau đó lại đẩy ngã gã xuống chỉ bằng một cú lật người. Bây giờ anh lại chiếm thế thượng phong khi nãy, ngồi lên người BJ mà lớn giọng nói:
"Được! Nếu em có hứng thú như vậy, tôi cũng không ngại để em thấy!"
------o0o-----
Hai phút sau, BJ gào lên:
"Tần Huy! Anh! Khốn nạn! Anh xịt cái quỷ gì lên tay chân tôi, sao không cử động được vậy hả?"
Tần Huy cuối cùng cũng lật bài, anh rút chai nước xịt nhỏ trong túi áo ra, xịt thêm vài phát vào bộ phận giữa chân của gã rồi vui vẻ khoe thành tựu:
"Khăn lau chuyên dụng của tôi kết hợp với nước xịt này có thể giúp gây tê tạm thời. Tay và côn thịt của em hiện tại sẽ không có cảm giác. Cái này có thể dùng trong y học, thuốc xịt nha khoa giảm đau trong phẫu thuật đấy! Nếu bây giờ có dao phẫu thuật, tôi cũng muốn rạch thử cái nam căn này ra thứ xem nó có thể cương cứng được nữa không.
Tôi nói tôi sẽ làm em ra trước 30 phút, nhưng không phải là với cúc huyệt của tôi. Mà là với Côn thịt của tôi! Nếu không có mấy tên thuộc hạ chết dẫm làm vướng tay vướng chân, tôi sớm đã quật sấp em từ một năm trước rồi." 10
BJ rơi vào trạng thái yếu thế, ưỡn thân người lên xuống qua lại vùng vẫy không thôi:
"Anh! Thả ra! Mẹ kiếp! Anh chẳng phải là bác sĩ sao? Lương thiện của anh ở đâu!" 4
Tần Huy lúc này nắm vận mệnh trong lòng bàn tay, mượn lại giọng điệu gợi đòn của gã mà trả lời:
"Đều là giả tạo đó! Nếu tôi không giống như em nói, thì quả thật có lỗi với em quá. Đừng quấy! Để tôi khám xem cúc huyệt của em như thế nào?"
BJ dùng chân đạp thẳng một cú rất mạnh vào ngực anh, khinh thường nói:
"Đê tiện! Anh đừng hòng thao tôi tới bắn!"
Tần Huy cởi hết quần áo của mình rồi phủ cả thân người nóng rực xuống:
"Chúng ta cùng thử xem! Tôi cũng chưa từng thao qua cúc huyệt bao giờ!" 5
To be continued...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.