Chương 14: Đừng Mê Hoặc Ta
Tây Tử Tình
04/07/2024
Giang Ly Thanh nhìn Vệ Khinh Lam suy nghĩ, nàng không thể rời đi sao? Nàng chỉ có thể ở lại sảnh đường này chờ đợi?
An Nhứ Hứa thực sự tò mò về việc linh phủ của Vệ Khinh Lam bị phá hủy như thế nào. Hắn ngập ngừng dò hỏi: “Vệ sư đệ, làm thế nào mà phần lớn linh phủ của ngươi lại bị phá hủy? Ngươi có thể nói cho ta biết được không?”
Vệ Khinh Lam gật đầu: “Có thể. Sau khi trở về môn phái, sư phụ lệnh cho ta giết hai con rắn yêu có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, đang xông ra khỏi Tháp Trấn Yêu.”
An Nhứ Hứa hít một hơi, Kim Đan hậu kỳ giết chết Nguyên Anh hậu kỳ, hắn nhảy qua cấp bậc, giết chết hai con rắn này, đây xem như là Vệ sư đệ có năng lực nên không mất mạng. Không có gì đáng ngạc nhiên khi một nửa linh phủ đã bị phá hủy.
Hắn ngồi xuống nói: “Vệ sư đệ, ngươi thật lợi hại.”
Vệ Khinh Lam mỉm cười.
Giang Ly Thanh sửng sốt khi Vệ Khinh Lam thực sự có thể cười.
Có lẽ vì nàng quá kinh ngạc, nên khi Vệ Khinh Lam nhìn sang, nàng lập tức đứng thẳng dậy.
Vệ Khinh Lam nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Giang Ly Thanh, nói với nàng: “Giang sư muội, ngươi không cần nghe lời Ứng Đường chủ, ngươi trở về đi, ta không cần ngươi giúp.”
Giang Ly Thanh do dự một chút, sau đó thấp giọng nói: “Ta còn chưa trả ơn cứu mạng của Vệ sư huynh, nếu có cơ hội này, để ta báo đáp ơn cứu mạng của Vệ sư huynh!”
Nàng không muốn nợ ai, đặc biệt là không muốn nợ Vệ Khinh Lam, không thể nợ được đâu.
Vệ Khinh Lam đột nhiên lại cười nhẹ: “Ngươi đã nói như vậy thì thôi.”
Giang Ly Thanh đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy nụ cười rất nhẹ nhàng này, giống như gió xuân thổi qua trên mặt nàng, cũng giống như hàng liễu nhẹ nhàng đung đưa, như đào ba mùa xuân, mơ mận tranh nhau tỏa hương thơm ngát, thực sự vô cùng tươi sáng và đẹp đẽ.
Nàng hít một hơi rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
An Như Hứa ở bên cạnh cũng sửng sốt, quên hỏi về ân cứu mạng: “Vệ sư đệ, ngươi cười như vậy, đừng có mê hoặc ta.”
Vệ Khinh Lam dừng một chút, lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn An Như Hứa: “An sư huynh, ngươi đến mua Thiên Hương Đan à?”
An Như Hứa gật đầu: “Đúng vậy, ta tới mua Thiên Hương Đan.”
Vệ Khinh Lam đưa tay, đi vào tủ phía sau, lấy ra một bình đưa cho hắn: “Năm mươi viên linh thạch thượng phẩm, An sư huynh, ngươi có muốn mua một bình không?”
An Như Hứa chậm rãi gật đầu: “Mua.”
Hắn nhanh chóng lấy ra năm mươi viên linh thạch, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi Giang Ly Thanh: “Giang sư muội, ta sẽ trả lại cho ngươi ba viên Thiên Hương Đan và thêm một viên nữa tính là bồi thường cho thanh kiếm của ngươi? Chúng ta cũng không cần phải đi Kiếm Đường nữa.”
Một viên Thiên Hương Đan đổi lấy hai thanh kiếm thông thường hắn hứa bồi thường cho nàng, Giang Ly Thanh kiếm được lời.
Giang Ly Thanh vui vẻ đồng ý: “Được, cảm ơn An sư huynh rất nhiều.”
Sau đó, An Như Hứa đưa linh thạch cho Vệ Khinh Lam, nhìn y cất linh thạch vào tủ nơi y vừa lấy Thiên Hương Đan. An Như Hứa mở lọ Thiên Hương Đan ra, đếm tổng cộng có mười viên, đổ ra bốn viên đưa cho Giang Ly Thanh.
Giang Ly Thanh lấy lọ của mình đặt vào.
An Như Hứa đau lòng: “Này, hôm nay ta đã mất tổng cộng năm viên Thiên Hương Đan. Hạ tiên sinh nói ngày mai sẽ thi khảo hạch. Nếu ta lại bị thương, ta có thể chỉ uống một viên thuốc này không?”
Giang Ly Thanh vội vàng nói: “An sư huynh, ngươi trở về nhanh chóng điều chỉnh hơi thở đi! Sau khi điều chỉnh hơi thở xong, ngươi có thể nhanh chóng luyện tập chiêu đó, ngày mai phải kiên trì.”
Nàng cũng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, An Như Hứa sẽ rất lãng phí, luôn bị thương và luôn phải uống thuốc, không đủ khả năng chi trả được nữa đâu. Không như nàng, có bị đánh cũng không sao, tệ nhất là ngày mai một thanh kiếm nữa sẽ bị gãy.
An Như Hứa lắc đầu: “Ta cùng ngươi đi tới, làm sao có thể để ngươi một mình? Ta liền ngồi ở chỗ này điều chỉnh hơi thở, cùng ngươi chờ Ứng Đường chủ trở về.”
Nói xong, hắn hỏi Vệ Khinh Lam: “Vệ sư đệ, Ngươi không phiền để ta ở đây chứ?”
“Không sao.”
An Như Hứa yên tâm, tìm một chỗ, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu điều chỉnh hơi thở.
Giang Ly Thanh vốn là đang nghĩ hôm nay có thể hay không xuống núi mua một ít bùa cùng giấy bút, nhưng hiện tại không thể rời đi, chỉ có thể đi tắm.
Vệ Khinh Lam đột nhiên hỏi nàng: “Hôm nay ngươi có việc gì cần làm không?”
Giang Ly Thanh quả quyết lắc đầu: “Không có.”
Dường như người vừa nãy còn muốn làm việc gì khác không phải là nàng.
Vệ Khinh Lam đầy ẩn ý nhìn nàng: “Giang sư muội, có ai đã từng nói với ngươi rằng, suy nghĩ của ngươi rất dễ đoán, toàn bộ đều hiển hiện trên gương mặt không?
Giang Ly Thanh cười lạnh: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Vệ Khinh Lam xua tay: “Cứ đi đi.”
Giang Ly Thanh lắc đầu, trầm mặc một lát, mới thành thật nói: “Ta chỉ là muốn xuống núi mua một ít lá bùa, bút, đồ dùng luyện khí, lúc tới đây vội vàng, cho nên ta không mang theo những thứ này.”
“Ngươi muốn xuống núi? Hay là muốn mua những thứ này?” Vệ Khinh Lam hỏi.
Giang Ly Thanh sửng sốt: “Xuống núi mua những thứ này.”
“Ngươi nếu như chính là muốn mua những thứ này, Vân sư huynh hôm nay vừa vặn ở dưới chân núi, ta kêu hắn mang về cho ngươi? Dù sao, ngươi cũng không cần phải tự mình xuống núi, môn phái có lệnh cấm, người đã vào Giới Luật Đường sẽ không được phép xuống núi cho đến khi rời khỏi Giới Luật Đường.”
“A? Vẫn còn có quy định như vậy.” Giang Ly Thanh gãi đầu. Trong hơn một ngàn giới luật ở Côn Lôn, nàng chỉ nhớ được một phần nhỏ, nàng không biết có quy định như vậy, nếu như nàng thực sự xuống núi, gần như là vi phạm quy định.
Vệ Khinh Lam gật đầu: “Vậy ngươi có muốn để Vân sư huynh mang về cho ngươi không?”
“Muốn.” Giang Ly Thanh vội vàng lấy ra năm mươi viên linh thạch thượng phẩm: “Yêu cầu của ta không cao, chỉ cần ít lá bùa, bút, đồ dùng luyện khí thông thường là được.”
Nói xong, nàng suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm mười viên linh thạch thượng phẩm: “Còn một cái đĩa Bát Quái, một cái bình thường đi!”
Ôi, nàng nghèo đến mức không khỏi tiêu tốn một trăm viên linh thạch thượng phẩm trong thời gian ngắn như vậy, phần lớn đều đã ra ngoài.
Vệ Khinh Lam gật đầu, cất đi sáu mươi viên linh thạch thượng phẩm: “Được, ta sẽ nhận giúp Vân sư huynh, giúp ngươi chuyển lại cho huynh ấy.”
Giang Ly Thanh thấp giọng cảm ơn: “Cám ơn Vệ sư huynh. “
Vệ Khinh Lam không nói gì, cúi đầu sử dụng thẻ truyền tin liên lạc với Vân Đoan.
Giang Ly Thanh nhìn đầu ngón tay hắn gõ nhẹ, tín hiệu liên lạc nhấp nháy, nàng không khỏi hưng phấn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy ngươi có thể nhờ Vân sư huynh giúp ta mua thêm một ít đồ ăn vặt được không? Những loại đồ ăn vặt do người dân dưới núi làm, như hoa quả sấy, các loại hạt, cơm que, thịt khô, v.v.”
Nói xong, nàng đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Hôm qua lúc ta ra khỏi cấm địa, đã gặp phải một con thổ lộc, nó hung dữ đến nỗi nó đuổi theo và ăn hết đồ ăn vặt trên người ta”.
Nàng mím môi: “Ta không có gì để ăn, không còn một chút nào cả.”
Vệ Khinh Lam dừng lại. Hắn quay lại nhìn nàng một lúc rồi quay đi, chậm rãi gật đầu: “Được.”
Giang Ly Thanh thở dài một hơi, nhanh chóng lấy ra mười viên linh thạch thượng phẩm đẩy về phía Vệ Khinh Lam: “Thêm một túi đựng đồ!”
Nàng bây giờ có quá nhiều thứ phải đựng trong chiếc túi càn khôn này, không thể chứa thêm được nữa, nên phải mua một cái khác.
Vệ Khinh Lam thản nhiên cất nó đi: “Được.”
Hắn lại gõ một lúc nữa, sau đó mới đặt thẻ truyền tin xuống.
Một lúc sau, thẻ truyền tin sáng lên, Vệ Khinh Lam liếc mắt nhìn xuống, vẻ mặt có chút cứng ngắc, trong chốc lát lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm, không để ý tới, đặt nó sang một bên.
Bên kia thẻ liên lạc, Vân Đoan sửng sốt. Vệ sư đệ bảo hắn mua cái gì? Nhìn xem những thứ này, chúng chỉ là một đống linh tinh vụn vặt, phía sau lại còn có một đống đồ ăn vặt?
Y nghi ngờ thẻ liên lạc của mình có vấn đề gì đó, chẳng lẽ đây là việc Vệ sư đệ yêu cầu y làm?
Nhìn kỹ lại, ồ, hóa ra là dành cho Giang sư muội. Nhưng Giang sư muội cùng Vệ sư đệ từ khi nào thân thiết như vậy? Ngày hắn trở về Côn Lôn, khi gặp người, chẳng phải hắn chỉ đi không nói một lời, không tỏ ra quan tâm, không hỏi thăm gì sao?
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)
An Nhứ Hứa thực sự tò mò về việc linh phủ của Vệ Khinh Lam bị phá hủy như thế nào. Hắn ngập ngừng dò hỏi: “Vệ sư đệ, làm thế nào mà phần lớn linh phủ của ngươi lại bị phá hủy? Ngươi có thể nói cho ta biết được không?”
Vệ Khinh Lam gật đầu: “Có thể. Sau khi trở về môn phái, sư phụ lệnh cho ta giết hai con rắn yêu có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, đang xông ra khỏi Tháp Trấn Yêu.”
An Nhứ Hứa hít một hơi, Kim Đan hậu kỳ giết chết Nguyên Anh hậu kỳ, hắn nhảy qua cấp bậc, giết chết hai con rắn này, đây xem như là Vệ sư đệ có năng lực nên không mất mạng. Không có gì đáng ngạc nhiên khi một nửa linh phủ đã bị phá hủy.
Hắn ngồi xuống nói: “Vệ sư đệ, ngươi thật lợi hại.”
Vệ Khinh Lam mỉm cười.
Giang Ly Thanh sửng sốt khi Vệ Khinh Lam thực sự có thể cười.
Có lẽ vì nàng quá kinh ngạc, nên khi Vệ Khinh Lam nhìn sang, nàng lập tức đứng thẳng dậy.
Vệ Khinh Lam nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Giang Ly Thanh, nói với nàng: “Giang sư muội, ngươi không cần nghe lời Ứng Đường chủ, ngươi trở về đi, ta không cần ngươi giúp.”
Giang Ly Thanh do dự một chút, sau đó thấp giọng nói: “Ta còn chưa trả ơn cứu mạng của Vệ sư huynh, nếu có cơ hội này, để ta báo đáp ơn cứu mạng của Vệ sư huynh!”
Nàng không muốn nợ ai, đặc biệt là không muốn nợ Vệ Khinh Lam, không thể nợ được đâu.
Vệ Khinh Lam đột nhiên lại cười nhẹ: “Ngươi đã nói như vậy thì thôi.”
Giang Ly Thanh đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy nụ cười rất nhẹ nhàng này, giống như gió xuân thổi qua trên mặt nàng, cũng giống như hàng liễu nhẹ nhàng đung đưa, như đào ba mùa xuân, mơ mận tranh nhau tỏa hương thơm ngát, thực sự vô cùng tươi sáng và đẹp đẽ.
Nàng hít một hơi rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
An Như Hứa ở bên cạnh cũng sửng sốt, quên hỏi về ân cứu mạng: “Vệ sư đệ, ngươi cười như vậy, đừng có mê hoặc ta.”
Vệ Khinh Lam dừng một chút, lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn An Như Hứa: “An sư huynh, ngươi đến mua Thiên Hương Đan à?”
An Như Hứa gật đầu: “Đúng vậy, ta tới mua Thiên Hương Đan.”
Vệ Khinh Lam đưa tay, đi vào tủ phía sau, lấy ra một bình đưa cho hắn: “Năm mươi viên linh thạch thượng phẩm, An sư huynh, ngươi có muốn mua một bình không?”
An Như Hứa chậm rãi gật đầu: “Mua.”
Hắn nhanh chóng lấy ra năm mươi viên linh thạch, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi Giang Ly Thanh: “Giang sư muội, ta sẽ trả lại cho ngươi ba viên Thiên Hương Đan và thêm một viên nữa tính là bồi thường cho thanh kiếm của ngươi? Chúng ta cũng không cần phải đi Kiếm Đường nữa.”
Một viên Thiên Hương Đan đổi lấy hai thanh kiếm thông thường hắn hứa bồi thường cho nàng, Giang Ly Thanh kiếm được lời.
Giang Ly Thanh vui vẻ đồng ý: “Được, cảm ơn An sư huynh rất nhiều.”
Sau đó, An Như Hứa đưa linh thạch cho Vệ Khinh Lam, nhìn y cất linh thạch vào tủ nơi y vừa lấy Thiên Hương Đan. An Như Hứa mở lọ Thiên Hương Đan ra, đếm tổng cộng có mười viên, đổ ra bốn viên đưa cho Giang Ly Thanh.
Giang Ly Thanh lấy lọ của mình đặt vào.
An Như Hứa đau lòng: “Này, hôm nay ta đã mất tổng cộng năm viên Thiên Hương Đan. Hạ tiên sinh nói ngày mai sẽ thi khảo hạch. Nếu ta lại bị thương, ta có thể chỉ uống một viên thuốc này không?”
Giang Ly Thanh vội vàng nói: “An sư huynh, ngươi trở về nhanh chóng điều chỉnh hơi thở đi! Sau khi điều chỉnh hơi thở xong, ngươi có thể nhanh chóng luyện tập chiêu đó, ngày mai phải kiên trì.”
Nàng cũng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, An Như Hứa sẽ rất lãng phí, luôn bị thương và luôn phải uống thuốc, không đủ khả năng chi trả được nữa đâu. Không như nàng, có bị đánh cũng không sao, tệ nhất là ngày mai một thanh kiếm nữa sẽ bị gãy.
An Như Hứa lắc đầu: “Ta cùng ngươi đi tới, làm sao có thể để ngươi một mình? Ta liền ngồi ở chỗ này điều chỉnh hơi thở, cùng ngươi chờ Ứng Đường chủ trở về.”
Nói xong, hắn hỏi Vệ Khinh Lam: “Vệ sư đệ, Ngươi không phiền để ta ở đây chứ?”
“Không sao.”
An Như Hứa yên tâm, tìm một chỗ, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu điều chỉnh hơi thở.
Giang Ly Thanh vốn là đang nghĩ hôm nay có thể hay không xuống núi mua một ít bùa cùng giấy bút, nhưng hiện tại không thể rời đi, chỉ có thể đi tắm.
Vệ Khinh Lam đột nhiên hỏi nàng: “Hôm nay ngươi có việc gì cần làm không?”
Giang Ly Thanh quả quyết lắc đầu: “Không có.”
Dường như người vừa nãy còn muốn làm việc gì khác không phải là nàng.
Vệ Khinh Lam đầy ẩn ý nhìn nàng: “Giang sư muội, có ai đã từng nói với ngươi rằng, suy nghĩ của ngươi rất dễ đoán, toàn bộ đều hiển hiện trên gương mặt không?
Giang Ly Thanh cười lạnh: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Vệ Khinh Lam xua tay: “Cứ đi đi.”
Giang Ly Thanh lắc đầu, trầm mặc một lát, mới thành thật nói: “Ta chỉ là muốn xuống núi mua một ít lá bùa, bút, đồ dùng luyện khí, lúc tới đây vội vàng, cho nên ta không mang theo những thứ này.”
“Ngươi muốn xuống núi? Hay là muốn mua những thứ này?” Vệ Khinh Lam hỏi.
Giang Ly Thanh sửng sốt: “Xuống núi mua những thứ này.”
“Ngươi nếu như chính là muốn mua những thứ này, Vân sư huynh hôm nay vừa vặn ở dưới chân núi, ta kêu hắn mang về cho ngươi? Dù sao, ngươi cũng không cần phải tự mình xuống núi, môn phái có lệnh cấm, người đã vào Giới Luật Đường sẽ không được phép xuống núi cho đến khi rời khỏi Giới Luật Đường.”
“A? Vẫn còn có quy định như vậy.” Giang Ly Thanh gãi đầu. Trong hơn một ngàn giới luật ở Côn Lôn, nàng chỉ nhớ được một phần nhỏ, nàng không biết có quy định như vậy, nếu như nàng thực sự xuống núi, gần như là vi phạm quy định.
Vệ Khinh Lam gật đầu: “Vậy ngươi có muốn để Vân sư huynh mang về cho ngươi không?”
“Muốn.” Giang Ly Thanh vội vàng lấy ra năm mươi viên linh thạch thượng phẩm: “Yêu cầu của ta không cao, chỉ cần ít lá bùa, bút, đồ dùng luyện khí thông thường là được.”
Nói xong, nàng suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm mười viên linh thạch thượng phẩm: “Còn một cái đĩa Bát Quái, một cái bình thường đi!”
Ôi, nàng nghèo đến mức không khỏi tiêu tốn một trăm viên linh thạch thượng phẩm trong thời gian ngắn như vậy, phần lớn đều đã ra ngoài.
Vệ Khinh Lam gật đầu, cất đi sáu mươi viên linh thạch thượng phẩm: “Được, ta sẽ nhận giúp Vân sư huynh, giúp ngươi chuyển lại cho huynh ấy.”
Giang Ly Thanh thấp giọng cảm ơn: “Cám ơn Vệ sư huynh. “
Vệ Khinh Lam không nói gì, cúi đầu sử dụng thẻ truyền tin liên lạc với Vân Đoan.
Giang Ly Thanh nhìn đầu ngón tay hắn gõ nhẹ, tín hiệu liên lạc nhấp nháy, nàng không khỏi hưng phấn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy ngươi có thể nhờ Vân sư huynh giúp ta mua thêm một ít đồ ăn vặt được không? Những loại đồ ăn vặt do người dân dưới núi làm, như hoa quả sấy, các loại hạt, cơm que, thịt khô, v.v.”
Nói xong, nàng đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Hôm qua lúc ta ra khỏi cấm địa, đã gặp phải một con thổ lộc, nó hung dữ đến nỗi nó đuổi theo và ăn hết đồ ăn vặt trên người ta”.
Nàng mím môi: “Ta không có gì để ăn, không còn một chút nào cả.”
Vệ Khinh Lam dừng lại. Hắn quay lại nhìn nàng một lúc rồi quay đi, chậm rãi gật đầu: “Được.”
Giang Ly Thanh thở dài một hơi, nhanh chóng lấy ra mười viên linh thạch thượng phẩm đẩy về phía Vệ Khinh Lam: “Thêm một túi đựng đồ!”
Nàng bây giờ có quá nhiều thứ phải đựng trong chiếc túi càn khôn này, không thể chứa thêm được nữa, nên phải mua một cái khác.
Vệ Khinh Lam thản nhiên cất nó đi: “Được.”
Hắn lại gõ một lúc nữa, sau đó mới đặt thẻ truyền tin xuống.
Một lúc sau, thẻ truyền tin sáng lên, Vệ Khinh Lam liếc mắt nhìn xuống, vẻ mặt có chút cứng ngắc, trong chốc lát lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm, không để ý tới, đặt nó sang một bên.
Bên kia thẻ liên lạc, Vân Đoan sửng sốt. Vệ sư đệ bảo hắn mua cái gì? Nhìn xem những thứ này, chúng chỉ là một đống linh tinh vụn vặt, phía sau lại còn có một đống đồ ăn vặt?
Y nghi ngờ thẻ liên lạc của mình có vấn đề gì đó, chẳng lẽ đây là việc Vệ sư đệ yêu cầu y làm?
Nhìn kỹ lại, ồ, hóa ra là dành cho Giang sư muội. Nhưng Giang sư muội cùng Vệ sư đệ từ khi nào thân thiết như vậy? Ngày hắn trở về Côn Lôn, khi gặp người, chẳng phải hắn chỉ đi không nói một lời, không tỏ ra quan tâm, không hỏi thăm gì sao?
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com” để đọc truyện đầy đủ nhé mọi người. (ghép các từ trong ngoặc kép lại nhé mọi người)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.