Thập Niên 60: Quân Tẩu Dựa Vào Nuôi Con Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 34:
Lạc Thiển Thiển
15/02/2024
Lý Chiêu Đệ trước kia đẹp thì có đẹp, nhưng lại là một người sống rất hờ hững, bụng dạ lại không tốt, làm cho người ta có cảm giác như cô đang sợ hãi rụt rè, u ám và hèn mọn.
Hiện tại đổi thành Lý Thanh Vận, cô là một cô gái cứng cỏi và quyết đoán, tính tình cũng rộng rãi hào phóng làm cho gương mặt xinh đẹp này càng thêm rạng rỡ đến chói mắt, ai nhìn cũng đều thấy cảnh đẹp ý vui.
Lý Thanh Vận sửa sang tất cả đồ vật mà bản thân mua được cất vào trong hai cái rổ, dùng hai mảnh vải phủ lên trên, sau đó đặt cùng chỗ với vôi còn bản thân mình thì ngồi cạnh hàng hóa.
Hiện tại chỉ còn thiếu hai người Liễu Thúy Hoa là chưa đến đây .
Lý Thanh Vận âm thầm phát hiện rằng khi đến đây, trong tay hai thím rõ ràng mang theo hai cái rổ thật nặng, nhưng hiện giờ đều trống rỗng, lúc nãy cũng không gặp họ đến quầy thu mua hoa màu ở xã cung ứng để bán đồ vật này nọ.
Hay là đi chợ đen nhỉ? Nhìn thấy nhưng không thể vạch trần.
"Xấp vải đỏ này của thím là chuẩn bị làm chăn ạ? Thật là đẹp." Lý Thanh Vận nhìn thấy trong một cái rổ của một người thím có một xấp vải đỏ, chủ động mở miệng bắt chuyện.
"Ây da, con gái út nhà thím năm nay xem mắt, chuẩn bị cuối năm sẽ kết hôn, cho nên mấy thứ này đều là chuẩn bị trước để làm của hồi môn mà thôi, hơn nữa hiện tại mua thì rẻ hơn được một chút, đến cuối năm hút hàng lắm." Các vị thím nhắc tới việc vui thì trong lòng vui vẻ, cũng không còn dè dặt nữa, hai người trái một câu phải một câu đều là để tài quay chung quanh chuyện gia đình nói chuyện phiếm cùng với Lý Thanh Vận.
Lý Thanh Vận đã đi làm được vài năm cũng không phải là làm cho có, lời cô nói ra thật chân thành lại dễ nghe, cho người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân, làm cho mấy người này nhìn cô với cặp mắt khác xưa, còn nghi ngờ đồn đãi về Lý Chiêu Đệ trước kia có phải đồn nhầm người rồi hay không, dù sao trước kia cô cũng không thích nói chuyện cùng người khác.
Mà hiệu quả Lý Thanh Vận muốn đó là giống như hiện tại, đã đến đây rồi thì cứ an tâm mà ở lại, tuy rằng khi bản thân đóng cửa lại là đã có thể sống thoải mái, nhưng người là động vật sống theo bầy đàn, cô có thể sống một mình, nhưng bọn nhỏ thì không được, hơn nữa thời điểm hiện tại lại là thời kỳ xã hội phức tạp, rất nhanh thôi sẽ có một trận gió to quét qua hết cả nước, cô phải thuận theo dòng chảy của thời đại, học được cách bảo vệ bản thân và bọn nhỏ.
Cho nên cô cần phải làm cho mọi người trong thôn thay đổi thái độ và cái nhìn đối với cô, tất nhiên, điều này cũng không thể nóng vội, chỉ có thể từ từ mà đi.
Trong quá trình nói chuyện phiếm, Lý Thanh Vận cũng biết đại khái về tình huống của hai người thím, người có vóc dáng cao gầy là thím Cao, chồng của bà ấy là thầy lang ở đại đội, gia cảnh trong nhà cũng khá, một vị khác dáng người mập mạp là thím Giang, chồng thím là người mổ heo, bình thường đi làm ở công xã, có tiền lương, cũng là một công việc tốt, hơn nữa khi trong nhà muốn ăn thịt cũng dễ hơn những nhà khác một chút.
Đều là những người có điều kiện gia đình khá tốt, hèn gì có thể cùng chung đề tài nói chuyện.
Lại qua tầm khoảng mười phút nữa thì nhóm hai người Liễu Thúy Hoa hai người mới chậm chạp đến muộn.
Ông Cố cất tẩu hút thuốc của mình vào, tháo dây thừng buộc xe bò thắt ở trên cây ra, ngồi lên xe bò thét to: "Xe chạy nhé."
Nhóm người ngồi trên xe bò giống như lúc sáng, rổ của những người khác đều trống không, chỉ có Lý Thanh Vận là mang rổ không đi, bây giờ lại thắng lợi trở về.
Hiện tại đổi thành Lý Thanh Vận, cô là một cô gái cứng cỏi và quyết đoán, tính tình cũng rộng rãi hào phóng làm cho gương mặt xinh đẹp này càng thêm rạng rỡ đến chói mắt, ai nhìn cũng đều thấy cảnh đẹp ý vui.
Lý Thanh Vận sửa sang tất cả đồ vật mà bản thân mua được cất vào trong hai cái rổ, dùng hai mảnh vải phủ lên trên, sau đó đặt cùng chỗ với vôi còn bản thân mình thì ngồi cạnh hàng hóa.
Hiện tại chỉ còn thiếu hai người Liễu Thúy Hoa là chưa đến đây .
Lý Thanh Vận âm thầm phát hiện rằng khi đến đây, trong tay hai thím rõ ràng mang theo hai cái rổ thật nặng, nhưng hiện giờ đều trống rỗng, lúc nãy cũng không gặp họ đến quầy thu mua hoa màu ở xã cung ứng để bán đồ vật này nọ.
Hay là đi chợ đen nhỉ? Nhìn thấy nhưng không thể vạch trần.
"Xấp vải đỏ này của thím là chuẩn bị làm chăn ạ? Thật là đẹp." Lý Thanh Vận nhìn thấy trong một cái rổ của một người thím có một xấp vải đỏ, chủ động mở miệng bắt chuyện.
"Ây da, con gái út nhà thím năm nay xem mắt, chuẩn bị cuối năm sẽ kết hôn, cho nên mấy thứ này đều là chuẩn bị trước để làm của hồi môn mà thôi, hơn nữa hiện tại mua thì rẻ hơn được một chút, đến cuối năm hút hàng lắm." Các vị thím nhắc tới việc vui thì trong lòng vui vẻ, cũng không còn dè dặt nữa, hai người trái một câu phải một câu đều là để tài quay chung quanh chuyện gia đình nói chuyện phiếm cùng với Lý Thanh Vận.
Lý Thanh Vận đã đi làm được vài năm cũng không phải là làm cho có, lời cô nói ra thật chân thành lại dễ nghe, cho người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân, làm cho mấy người này nhìn cô với cặp mắt khác xưa, còn nghi ngờ đồn đãi về Lý Chiêu Đệ trước kia có phải đồn nhầm người rồi hay không, dù sao trước kia cô cũng không thích nói chuyện cùng người khác.
Mà hiệu quả Lý Thanh Vận muốn đó là giống như hiện tại, đã đến đây rồi thì cứ an tâm mà ở lại, tuy rằng khi bản thân đóng cửa lại là đã có thể sống thoải mái, nhưng người là động vật sống theo bầy đàn, cô có thể sống một mình, nhưng bọn nhỏ thì không được, hơn nữa thời điểm hiện tại lại là thời kỳ xã hội phức tạp, rất nhanh thôi sẽ có một trận gió to quét qua hết cả nước, cô phải thuận theo dòng chảy của thời đại, học được cách bảo vệ bản thân và bọn nhỏ.
Cho nên cô cần phải làm cho mọi người trong thôn thay đổi thái độ và cái nhìn đối với cô, tất nhiên, điều này cũng không thể nóng vội, chỉ có thể từ từ mà đi.
Trong quá trình nói chuyện phiếm, Lý Thanh Vận cũng biết đại khái về tình huống của hai người thím, người có vóc dáng cao gầy là thím Cao, chồng của bà ấy là thầy lang ở đại đội, gia cảnh trong nhà cũng khá, một vị khác dáng người mập mạp là thím Giang, chồng thím là người mổ heo, bình thường đi làm ở công xã, có tiền lương, cũng là một công việc tốt, hơn nữa khi trong nhà muốn ăn thịt cũng dễ hơn những nhà khác một chút.
Đều là những người có điều kiện gia đình khá tốt, hèn gì có thể cùng chung đề tài nói chuyện.
Lại qua tầm khoảng mười phút nữa thì nhóm hai người Liễu Thúy Hoa hai người mới chậm chạp đến muộn.
Ông Cố cất tẩu hút thuốc của mình vào, tháo dây thừng buộc xe bò thắt ở trên cây ra, ngồi lên xe bò thét to: "Xe chạy nhé."
Nhóm người ngồi trên xe bò giống như lúc sáng, rổ của những người khác đều trống không, chỉ có Lý Thanh Vận là mang rổ không đi, bây giờ lại thắng lợi trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.