Chương 3: Được Mẹ Chồng Nấu Mì
Cửu Châu Đại Nhân
01/10/2022
Thế nhưng bà Lý vẫn đè con trai xuống, còn bưng một bát nước tới cho con trai, nói còn lâu mới sinh.
Con dâu mới vừa vỡ ối, còn phải đợi thêm một thời gian mới có thể thuận lợi sinh đứa bé ra được.
Quả nhiên, Lý Trị Dân mới vừa uống xong bát nước đã thấy chị dâu Triệu Phượng Tiên đỡ cô vợ bụng bự nhà mình ra ngoài dạo vài vòng.
Lý Trị Dân tranh thủ đứng lên giúp đỡ, cẩn thận đỡ vợ đi qua cánh cửa, luống cuống tay chân nhìn cái bụng ưỡn cao.
“Mẹ, chắc phải nấu bát mì cho em dâu trước đã, phải ăn rồi chút nữa mới có sức sinh cháu trai cho mẹ.”
Triệu Phượng Tiên nhắc nhở mẹ chồng.
Bà Lý vỗ đùi, nói to thiếu chút nữa quên mất chuyện này, sau đó để hai người chờ trong viện, bà thì vội vàng chạy vào nhà chính mở tủ đồ ăn làm mì.
Vương Nguyệt Cầm cảm kích nhìn chị dâu, hai cánh tay ôm bụng, cố gắng chậm rãi đi lại.
Đây là cái thai đầu tiên của cô, sắp tới giờ sinh, trong lòng cô vừa kích động vừa sợ hãi, còn mơ hồ lo lắng lỡ thai đầu sinh ra con gái không biết có khiến mẹ chồng khó chịu hay không.
Trong nhà bếp, bà Lý nhanh tay nhanh chân, mau chóng nấu ra một bát mỳ sợi khoai lang.
Bà tiếc không nỡ dùng trứng gà nên chỉ bỏ hai giọt mỡ lợn phi với hành và tỏi, mùi thơm lan ra rất xa.
Con dâu nhà chú hai sát vách đang rửa tã trong viện, ngửi được mùi thơm, cô như con mèo tinh, chỉ hít hít một chút đã trèo lên đầu tường.
“Bác, nhà bác nấu gì mà thơm quá vậy? Còn nữa không?”
Cô thèm tới chảy nước miếng, muốn ăn.
“Đi đi đi, vợ thằng ba sắp sinh con, bác nấu cho nó bát mì sợi khoai lang, cháu muốn ăn thì kêu mẹ Chí Cường nấu cho mà ăn.”
Bà Lý xua tay.
Con dâu nhà Chí Cường nghe vậy bĩu môi, hâm mộ liếc mắt nhìn Vương Nguyệt Cầm.
Mẹ chồng nhà cô ấy keo kiệt tới độ chuột cũng không có, nào có thể nhiệt tình nấu mì sợi cho cô ấy ăn.
Cho dù cô ấy mới vừa sinh con, nhưng vì sinh ra một đứa con gái nên cô ấy không chỉ không được ăn ngon lại còn bị mẹ chồng trừng mắt ghét bỏ.
Dưới ánh mắt thèm thuồng của người phụ nữ, Vương Nguyệt Cầm ăn từng miếng từng miếng mì sợi khoai lang một cách cẩn thận, ngay cả chút váng dầu trong nước cô cũng thấy ngon như được ăn thịt.
Trong nồi còn lại ít nước mì, bà Lý cố ý múc ra bát bưng tới cho Lý Trị Dân uống, để hắn cũng được dính một chút đồ ăn mặn.
Sau đó, Vương Nguyệt Cầm ôm bụng rên rỉ. Phần bụng sắp sinh co rút từng cơn khiến cô gần như không thể đứng nổi.
Bà Lý và Triệu Phượng Tiên thấy vậy lại tranh thủ dìu cô quay về phòng nằm lên giường, đợi khi hết đau rồi mới đỡ ra đi lại một chút.
Mãi tới khi mọi người làm xong việc đồng ruộng, Vương Nguyệt Cầm đã đau nửa buổi chiều vẫn chưa thể sinh con ra được.
Lý Trị Dân lo lắng đi vòng quanh trong viện, bị anh hai Lý Trì Phú kéo đi hái rau dại, giúp đỡ chị dâu nấu cơm tối, tránh để hắn như con ruồi không đầu quấy rối linh tinh.
Con dâu mới vừa vỡ ối, còn phải đợi thêm một thời gian mới có thể thuận lợi sinh đứa bé ra được.
Quả nhiên, Lý Trị Dân mới vừa uống xong bát nước đã thấy chị dâu Triệu Phượng Tiên đỡ cô vợ bụng bự nhà mình ra ngoài dạo vài vòng.
Lý Trị Dân tranh thủ đứng lên giúp đỡ, cẩn thận đỡ vợ đi qua cánh cửa, luống cuống tay chân nhìn cái bụng ưỡn cao.
“Mẹ, chắc phải nấu bát mì cho em dâu trước đã, phải ăn rồi chút nữa mới có sức sinh cháu trai cho mẹ.”
Triệu Phượng Tiên nhắc nhở mẹ chồng.
Bà Lý vỗ đùi, nói to thiếu chút nữa quên mất chuyện này, sau đó để hai người chờ trong viện, bà thì vội vàng chạy vào nhà chính mở tủ đồ ăn làm mì.
Vương Nguyệt Cầm cảm kích nhìn chị dâu, hai cánh tay ôm bụng, cố gắng chậm rãi đi lại.
Đây là cái thai đầu tiên của cô, sắp tới giờ sinh, trong lòng cô vừa kích động vừa sợ hãi, còn mơ hồ lo lắng lỡ thai đầu sinh ra con gái không biết có khiến mẹ chồng khó chịu hay không.
Trong nhà bếp, bà Lý nhanh tay nhanh chân, mau chóng nấu ra một bát mỳ sợi khoai lang.
Bà tiếc không nỡ dùng trứng gà nên chỉ bỏ hai giọt mỡ lợn phi với hành và tỏi, mùi thơm lan ra rất xa.
Con dâu nhà chú hai sát vách đang rửa tã trong viện, ngửi được mùi thơm, cô như con mèo tinh, chỉ hít hít một chút đã trèo lên đầu tường.
“Bác, nhà bác nấu gì mà thơm quá vậy? Còn nữa không?”
Cô thèm tới chảy nước miếng, muốn ăn.
“Đi đi đi, vợ thằng ba sắp sinh con, bác nấu cho nó bát mì sợi khoai lang, cháu muốn ăn thì kêu mẹ Chí Cường nấu cho mà ăn.”
Bà Lý xua tay.
Con dâu nhà Chí Cường nghe vậy bĩu môi, hâm mộ liếc mắt nhìn Vương Nguyệt Cầm.
Mẹ chồng nhà cô ấy keo kiệt tới độ chuột cũng không có, nào có thể nhiệt tình nấu mì sợi cho cô ấy ăn.
Cho dù cô ấy mới vừa sinh con, nhưng vì sinh ra một đứa con gái nên cô ấy không chỉ không được ăn ngon lại còn bị mẹ chồng trừng mắt ghét bỏ.
Dưới ánh mắt thèm thuồng của người phụ nữ, Vương Nguyệt Cầm ăn từng miếng từng miếng mì sợi khoai lang một cách cẩn thận, ngay cả chút váng dầu trong nước cô cũng thấy ngon như được ăn thịt.
Trong nồi còn lại ít nước mì, bà Lý cố ý múc ra bát bưng tới cho Lý Trị Dân uống, để hắn cũng được dính một chút đồ ăn mặn.
Sau đó, Vương Nguyệt Cầm ôm bụng rên rỉ. Phần bụng sắp sinh co rút từng cơn khiến cô gần như không thể đứng nổi.
Bà Lý và Triệu Phượng Tiên thấy vậy lại tranh thủ dìu cô quay về phòng nằm lên giường, đợi khi hết đau rồi mới đỡ ra đi lại một chút.
Mãi tới khi mọi người làm xong việc đồng ruộng, Vương Nguyệt Cầm đã đau nửa buổi chiều vẫn chưa thể sinh con ra được.
Lý Trị Dân lo lắng đi vòng quanh trong viện, bị anh hai Lý Trì Phú kéo đi hái rau dại, giúp đỡ chị dâu nấu cơm tối, tránh để hắn như con ruồi không đầu quấy rối linh tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.