Chương 11: Không Vui Sao Được?
Cửu Châu Đại Nhân
09/07/2023
Lúc này một ý tưởng chợt nảy ra.
Mấy ông liếc mắt nhìn nhau, mỗi người chọn một phương hướng ra ngoài đi dạo một vòng, khi trở về chụm đầu thì thầm với nhau, kết luận rằng trong thôn không chỉ có nhà bọn họ, mà tất cả các cây đều trĩu quả.
Điều kỳ lạ và vui mừng hơn nữa là hoa màu trên ruộng đã đơm hoa kết trái và có thể thu hoạch ngay lập tức.
Với vụ mùa thu hoạch này, có thể đảm bảo rằng Lý gia thôn sẽ không phải lo lắng về việc ăn uống trong năm tới.
Thế này không vui sao được?
“Đại hỷ rồi, đại hỷ rồi! Đại đội trưởng à, các thần tiên của thôn chúng ta đã hiển linh rồi.” Thôn dân cả đêm không ngủ vui mừng chạy ào về phía nhà ông Lý.
“Đại đội trưởng, chúng ta không phải sợ hạn hán và thiếu lương thực nữa, các thần tiên đã gửi cho chúng ta cam lộ và lương thực rồi.”
“Đúng vậy, đại đội trưởng à, ông ra ruộng xem đi, bao giờ thì chúng ta có thể nhanh chóng thu thập lương thực đây?”
“Ôi chao, cây giống khoai lang tăng vọt đủ nuôi lợn cừu, còn cả cây cao lương trĩu hạt gập eo kia nữa…”
Thôn dân mừng rỡ báo tin cho ông Lý, tất cả lời nói đều tràn ngập cảm kích và phấn khích vì điều kỳ diệu đêm qua.
“Khụ khụ, mọi người yên lặng, yên lặng nào.” Ông Lý đứng ở trên ghế đá giữa tiếng ồn ào của đám đông, lớn tiếng vẫy tay để tập trung sự chú ý.
Là đại đội trưởng của đội sản xuất ở Lý gia thôn, ông Lý có uy tín rất cao trước thôn dân, sau khi ông lên tiếng, hiện trường nhanh chóng yên tĩnh lại.
Họ nhìn ông với khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt mong đợi, chỉ chờ có lệnh là có thể lao ngay ra đồng thu hoạch.
“Thưa các hương thân, mọi người hãy trở về chuẩn bị đi, lưỡi hái đều mài sắc, giá đỡ, bao tải, sọt tre đều phải chuẩn, chờ tôi cùng mấy ông già nữa thỏa thuận quy định xong xuôi, chúng ta sẽ bắt tay vào làm!”
Ông Lý đã trấn an những người thôn dân thiếu kiên nhẫn bằng một vài lời nói và đưa ra lời bảo đảm.
Hoa màu trên ruộng nhất định phải được thu hoạch, đó là lễ vật cứu mạng được các vị thần tiên gửi đến Lý gia thôn, không thu hoạch gấp đúng là ngu ngốc.
Chỉ là thu hoạch như thế nào, có tính là thu hoạch vụ mùa này hay không, có nộp công lương hay không, những nơi khác có như vậy hay không… Tất cả vấn đề này đều phải được làm rõ trước.
Tới lúc đó dại dột mà thu hoạch xong, bên trên bắt nộp hết, thế thì bọn họ lấy gì mà ăn?
Ông Lý nhìn xa hơn những thôn dân khác, suy nghĩ cũng nhiều hơn, sau khi thôn dân giải tán, ông dẫn theo mấy ông bác già đáng kính trong thôn đến từ đường để họp bàn.
Tất cả đàn ông trong nhà đều đi bàn việc, nên bà Lý dẫn hai cô con dâu đi hái một chậu đào và táo ta, rửa sạch gửi cho bọn họ ăn thử.
Chớ có kích động máu xộc lên não mà đem hết lương thực có được nhờ phép màu giao cho công xã.
Đối với mấy bà vợ, ôm lòng yêu nước là tốt, nhưng cũng chỉ khi trong tình trạng cơm no áo ấm, chứ đói bụng thì mặc kệ.
Chủ tịch đã từng nói, cơ thể là tiền vốn của cách mạng.
Sau khi trái cây được rửa sạch sẽ, con cháu trong nhà chia nhau mỗi người một quả đào lớn, số còn lại được bà Lý sai hai người con dâu mang tới từ đường.
Triệu Phượng Tiên bưng chậu gốm qua đó.
Dọc đường nhìn thấy làng quê xanh tươi, cành lá xum xuê, tràn đầy sức sống, cảm giác như chỉ có thế này mới giống dáng vẻ mùa xuân.
Thậm chí còn đẹp hơn những mùa màng thu hoạch tốt nhất trước đây.
Mấy ông liếc mắt nhìn nhau, mỗi người chọn một phương hướng ra ngoài đi dạo một vòng, khi trở về chụm đầu thì thầm với nhau, kết luận rằng trong thôn không chỉ có nhà bọn họ, mà tất cả các cây đều trĩu quả.
Điều kỳ lạ và vui mừng hơn nữa là hoa màu trên ruộng đã đơm hoa kết trái và có thể thu hoạch ngay lập tức.
Với vụ mùa thu hoạch này, có thể đảm bảo rằng Lý gia thôn sẽ không phải lo lắng về việc ăn uống trong năm tới.
Thế này không vui sao được?
“Đại hỷ rồi, đại hỷ rồi! Đại đội trưởng à, các thần tiên của thôn chúng ta đã hiển linh rồi.” Thôn dân cả đêm không ngủ vui mừng chạy ào về phía nhà ông Lý.
“Đại đội trưởng, chúng ta không phải sợ hạn hán và thiếu lương thực nữa, các thần tiên đã gửi cho chúng ta cam lộ và lương thực rồi.”
“Đúng vậy, đại đội trưởng à, ông ra ruộng xem đi, bao giờ thì chúng ta có thể nhanh chóng thu thập lương thực đây?”
“Ôi chao, cây giống khoai lang tăng vọt đủ nuôi lợn cừu, còn cả cây cao lương trĩu hạt gập eo kia nữa…”
Thôn dân mừng rỡ báo tin cho ông Lý, tất cả lời nói đều tràn ngập cảm kích và phấn khích vì điều kỳ diệu đêm qua.
“Khụ khụ, mọi người yên lặng, yên lặng nào.” Ông Lý đứng ở trên ghế đá giữa tiếng ồn ào của đám đông, lớn tiếng vẫy tay để tập trung sự chú ý.
Là đại đội trưởng của đội sản xuất ở Lý gia thôn, ông Lý có uy tín rất cao trước thôn dân, sau khi ông lên tiếng, hiện trường nhanh chóng yên tĩnh lại.
Họ nhìn ông với khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt mong đợi, chỉ chờ có lệnh là có thể lao ngay ra đồng thu hoạch.
“Thưa các hương thân, mọi người hãy trở về chuẩn bị đi, lưỡi hái đều mài sắc, giá đỡ, bao tải, sọt tre đều phải chuẩn, chờ tôi cùng mấy ông già nữa thỏa thuận quy định xong xuôi, chúng ta sẽ bắt tay vào làm!”
Ông Lý đã trấn an những người thôn dân thiếu kiên nhẫn bằng một vài lời nói và đưa ra lời bảo đảm.
Hoa màu trên ruộng nhất định phải được thu hoạch, đó là lễ vật cứu mạng được các vị thần tiên gửi đến Lý gia thôn, không thu hoạch gấp đúng là ngu ngốc.
Chỉ là thu hoạch như thế nào, có tính là thu hoạch vụ mùa này hay không, có nộp công lương hay không, những nơi khác có như vậy hay không… Tất cả vấn đề này đều phải được làm rõ trước.
Tới lúc đó dại dột mà thu hoạch xong, bên trên bắt nộp hết, thế thì bọn họ lấy gì mà ăn?
Ông Lý nhìn xa hơn những thôn dân khác, suy nghĩ cũng nhiều hơn, sau khi thôn dân giải tán, ông dẫn theo mấy ông bác già đáng kính trong thôn đến từ đường để họp bàn.
Tất cả đàn ông trong nhà đều đi bàn việc, nên bà Lý dẫn hai cô con dâu đi hái một chậu đào và táo ta, rửa sạch gửi cho bọn họ ăn thử.
Chớ có kích động máu xộc lên não mà đem hết lương thực có được nhờ phép màu giao cho công xã.
Đối với mấy bà vợ, ôm lòng yêu nước là tốt, nhưng cũng chỉ khi trong tình trạng cơm no áo ấm, chứ đói bụng thì mặc kệ.
Chủ tịch đã từng nói, cơ thể là tiền vốn của cách mạng.
Sau khi trái cây được rửa sạch sẽ, con cháu trong nhà chia nhau mỗi người một quả đào lớn, số còn lại được bà Lý sai hai người con dâu mang tới từ đường.
Triệu Phượng Tiên bưng chậu gốm qua đó.
Dọc đường nhìn thấy làng quê xanh tươi, cành lá xum xuê, tràn đầy sức sống, cảm giác như chỉ có thế này mới giống dáng vẻ mùa xuân.
Thậm chí còn đẹp hơn những mùa màng thu hoạch tốt nhất trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.