Chương 35: Người Trùng Sinh
Cửu Châu Đại Nhân
12/07/2023
Bé gái nhỏ bên cạnh rất yên tĩnh, thậm chí còn không phát ra âm thanh nào.
Nếu không có tiếng thở nhè nhẹ bên cạnh, Vinh Cẩm đã cho rằng người đang nằm bên cạnh mình chỉ là một cái xác không hồn.
Nhàn rỗi quá độ, Vinh Cẩm vừa vận chuyển thần lực trong cơ thể vừa quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Chết tiệt, cô đâm thẳng vào một đôi mắt đen láy, dọa cô sợ chết khiếp!
Vinh Cẩm bĩu môi, thấy người ta không sao, cô cũng không quan tâm nữa mà co chân duỗi người.
Xương của trẻ con quá mềm, cần được vận động thường xuyên.
Nhưng mà... sao cô cứ cảm thấy có gì đó không ổn?
Vinh Cẩm quay đầu lại liếc sang một bên, alo alo? Đôi mắt của bé gái này không thuần khiết chút nào!
Đôi đồng tử màu nâu sẫm ẩn chứa một loạt cảm xúc mà một đứa trẻ con không nên có, chẳng hạn như phức tạp, đố kị, ghen tị và hạnh phúc.
Vinh Cẩm: “...”
Trời ơi, ở đây còn một nhân tài đội lốt trẻ sơ sinh!
Rõ ràng trước đó người này là một đứa bé sắp chết, rốt cuộc nó bị đổi hồn từ bao giờ vậy?
Vinh Cẩm lộ ra chút khiếp sợ.
Sau đó, trong đôi mắt lưu ly mờ mịt lại lóe lên một tia thú vị, như thể tìm được một món đồ chơi thú vị.
Xuyên không? Trùng sinh? Người làm nhiệm vụ? Đủ loại suy đoán lướt qua đầu cô.
Tự dưng gặp được một đồng nghiệp, Vinh Cẩm nhất thời hơi phấn khích.
Nhưng mà…
Tân binh này từ đâu đến, mới phụ thân đã dám tiết lộ manh mối, còn muốn sống nữa không?
Cũng không phải kiểu vừa đầu thai đã mang theo hack giống cô, có cần phải phô trương như vậy không, nghĩ người dân ở đây đều là kẻ ngốc sao?
Vinh Cẩm tự nhiên nhổ bọt sữa vào người bên kia, trong lòng phê bình người đó một trận.
May mắn là cô không bị lộ thân phận, đôi mắt sương mù luôn mơ màng, khiến cô trông như một đứa bé trong sáng ngây thơ.
Đối phương thực sự không phát hiện ra điều gì, sau khi nhìn Vinh Cẩm bằng ánh mắt phức tạp, nó lại bắt đầu lặng lẽ đánh giá xung quanh.
Vinh Cẩm tò mò không biết linh hồn bé gái này mới được thay bởi linh hồn nào, rất muốn thử nghiệm xem, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào.
Cuối cùng, cô lãng phí một chút thần lực để thần lực ngưng tụ trên đôi mắt mình, sau đó lại liếc nhìn người chị em ngang hàng trên danh nghĩa bên cạnh.
Mẹ kiếp, hóa ra là trùng sinh, thảo nào ánh mắt phức tạp như vậy.
Đoán chừng đối phương cũng không chú ý tới một đứa bé mới sinh lắm, cho nên mới không hề che giấu trước mặt Vinh Cẩm.
Lúc này, cô bé trùng sinh đang nhìn Tiền Xuân Kiều ngồi ở chỗ kia nói chuyện với bà Lý, trong mắt có ngấn lệ.
Không biết kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, không biết cô ấy đã làm chuyện tốt lớn lao gì mà có thể đổi được cho mình cơ hội trọng sinh.
Sau khi thẩm định xong, Vinh Cẩm chậc chậc cảm thán.
Cô đã xác định được không có người làm nhiệm vụ nào khác trà trộn vào đây, linh hồn trong cơ thể bé gái kia vẫn là chính bản thân đối phương, chỉ là linh hồn này đã trưởng thành, nên chắc chắn đối phương trùng sinh.
Loại người này khi trùng sinh trở về thường mang theo thù hận, bản thân mang theo một chút may mắn nhưng lại có xu hướng khiến những người xung quanh gặp xui xẻo, tốt hơn hết là không nên tiếp xúc quá nhiều với họ.
Không phải người một đường, Vinh Cẩm cũng không muốn lộ manh mối.
Vốn dĩ cô còn nghĩ nếu là người cùng ngành thì cô sẽ nhờ đối phương mang chút quà nhỏ về cho cấp trên, nhưng không phải thì thôi vậy.
Nếu không có tiếng thở nhè nhẹ bên cạnh, Vinh Cẩm đã cho rằng người đang nằm bên cạnh mình chỉ là một cái xác không hồn.
Nhàn rỗi quá độ, Vinh Cẩm vừa vận chuyển thần lực trong cơ thể vừa quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Chết tiệt, cô đâm thẳng vào một đôi mắt đen láy, dọa cô sợ chết khiếp!
Vinh Cẩm bĩu môi, thấy người ta không sao, cô cũng không quan tâm nữa mà co chân duỗi người.
Xương của trẻ con quá mềm, cần được vận động thường xuyên.
Nhưng mà... sao cô cứ cảm thấy có gì đó không ổn?
Vinh Cẩm quay đầu lại liếc sang một bên, alo alo? Đôi mắt của bé gái này không thuần khiết chút nào!
Đôi đồng tử màu nâu sẫm ẩn chứa một loạt cảm xúc mà một đứa trẻ con không nên có, chẳng hạn như phức tạp, đố kị, ghen tị và hạnh phúc.
Vinh Cẩm: “...”
Trời ơi, ở đây còn một nhân tài đội lốt trẻ sơ sinh!
Rõ ràng trước đó người này là một đứa bé sắp chết, rốt cuộc nó bị đổi hồn từ bao giờ vậy?
Vinh Cẩm lộ ra chút khiếp sợ.
Sau đó, trong đôi mắt lưu ly mờ mịt lại lóe lên một tia thú vị, như thể tìm được một món đồ chơi thú vị.
Xuyên không? Trùng sinh? Người làm nhiệm vụ? Đủ loại suy đoán lướt qua đầu cô.
Tự dưng gặp được một đồng nghiệp, Vinh Cẩm nhất thời hơi phấn khích.
Nhưng mà…
Tân binh này từ đâu đến, mới phụ thân đã dám tiết lộ manh mối, còn muốn sống nữa không?
Cũng không phải kiểu vừa đầu thai đã mang theo hack giống cô, có cần phải phô trương như vậy không, nghĩ người dân ở đây đều là kẻ ngốc sao?
Vinh Cẩm tự nhiên nhổ bọt sữa vào người bên kia, trong lòng phê bình người đó một trận.
May mắn là cô không bị lộ thân phận, đôi mắt sương mù luôn mơ màng, khiến cô trông như một đứa bé trong sáng ngây thơ.
Đối phương thực sự không phát hiện ra điều gì, sau khi nhìn Vinh Cẩm bằng ánh mắt phức tạp, nó lại bắt đầu lặng lẽ đánh giá xung quanh.
Vinh Cẩm tò mò không biết linh hồn bé gái này mới được thay bởi linh hồn nào, rất muốn thử nghiệm xem, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào.
Cuối cùng, cô lãng phí một chút thần lực để thần lực ngưng tụ trên đôi mắt mình, sau đó lại liếc nhìn người chị em ngang hàng trên danh nghĩa bên cạnh.
Mẹ kiếp, hóa ra là trùng sinh, thảo nào ánh mắt phức tạp như vậy.
Đoán chừng đối phương cũng không chú ý tới một đứa bé mới sinh lắm, cho nên mới không hề che giấu trước mặt Vinh Cẩm.
Lúc này, cô bé trùng sinh đang nhìn Tiền Xuân Kiều ngồi ở chỗ kia nói chuyện với bà Lý, trong mắt có ngấn lệ.
Không biết kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, không biết cô ấy đã làm chuyện tốt lớn lao gì mà có thể đổi được cho mình cơ hội trọng sinh.
Sau khi thẩm định xong, Vinh Cẩm chậc chậc cảm thán.
Cô đã xác định được không có người làm nhiệm vụ nào khác trà trộn vào đây, linh hồn trong cơ thể bé gái kia vẫn là chính bản thân đối phương, chỉ là linh hồn này đã trưởng thành, nên chắc chắn đối phương trùng sinh.
Loại người này khi trùng sinh trở về thường mang theo thù hận, bản thân mang theo một chút may mắn nhưng lại có xu hướng khiến những người xung quanh gặp xui xẻo, tốt hơn hết là không nên tiếp xúc quá nhiều với họ.
Không phải người một đường, Vinh Cẩm cũng không muốn lộ manh mối.
Vốn dĩ cô còn nghĩ nếu là người cùng ngành thì cô sẽ nhờ đối phương mang chút quà nhỏ về cho cấp trên, nhưng không phải thì thôi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.