Chương 47: Thần Tích Xuất Hiện
Cửu Châu Đại Nhân
15/07/2023
Nếu là thật, cho dù phải liều mạng thì Lý gia thôn hay thậm chí là toàn tộc Lý thị cũng sẽ nỗ lực hết sức để bảo vệ cho cô trong thời điểm bấp bênh này, kết mối thiện duyên.
Nhưng nếu chỉ là trùng hợp, nuôi nấng cô như một đứa trẻ bình thường là được rồi. Cô có nền tảng tốt như vậy, tương lai trưởng thành chắc chắn sẽ có tiền đồ không tồi.
Tuy ánh mắt của mọi người đều rất nóng bỏng, nhưng trong lòng vẫn giữ lại vài phần lý trí giống như bác tộc trưởng.
Chỉ chờ một lời khẳng định cuối cùng, bọn họ còn có thể dập đầu trước vị thần tiên đã cứu mạng bọn họ.
Lần này, bọn họ không cần bí mật khắc bài vị trường sinh nữa, cứ vái trực tiếp người thật là được!
Ông Lý hiểu những lo lắng và nghi ngờ của họ.
Thực ra ông còn muốn nói rằng đó chỉ là một đứa trẻ bình thường, bọn họ sẽ tự đưa về nhà nuôi dạy cho tốt, không để người khác nhúng tay vào.
Nhưng đã có những kế hoạch và ý tưởng ban nãy, cũng không tiện che đậy như thế này nữa.
Nếu Phúc Oa đã bị lộ ra trước mặt mọi người, vậy phải xác định rõ thân phận thần tiên của Phúc Oa, tất cả ân huệ và công lao mà Phúc Oa mang tới, không ai có quyền cướp đoạt.
Đúng lúc này, ông Lý quay đầu ra hiệu với bà Lý.
Dưới ánh mắt của bao người, bà Lý lấy một cánh hoa màu trắng ngọc bích ra.
Cánh hoa này được hái xuống từ trên giường hoa, mấy ngày không héo, có thể nhìn ra nó không phải phàm vật, bằng không sao có thể vừa ý cháu gái tiên nữ.
Bà Lý vừa đưa cánh hoa cho Vinh Cẩm đã bị cô túm lấy, bắt đầu gặm từng chút một.
“Phúc Oa ơi, biến ra cái cây cho bà nội xem đi.” Bà Lý âu yếm dỗ dành Vinh Cẩm.
Cho mọi người xem một thủ thuật thần tiên đi, cho mọi người biết Phúc Oa nhà ta là tiên nữ hạ phàm chính tông.
Vinh Cẩm chớp mắt, ngoài mặt lộ vẻ bối rối, trong lòng lại trợn trắng mắt.
Cô không phải khỉ làm xiếc ảo thuật, hao phí thần lực biến ra một cái cây chỉ để bọn họ nhìn sao? Còn lâu cô mới làm!
Vinh Cẩm không phối hợp, nhưng có thứ lại phối hợp với cô.
Sau khi bà Lý dỗ dành, Vinh Cẩm cũng không có động tĩnh gì nhiều, tiếp tục nhàn nhã bổ sung thần lực, mọi người nín thở, dốc toàn lực chờ đợi tiểu thần tiên thi triển phép thuật.
Sau một hồi im lặng, ngay khi mọi người sắp thất vọng, một đàn chim dưới ánh trăng ngơ ngác bay tới.
Tiếp đến là giây phút chứng kiến thần tích!
Chim tước vỗ cánh phành phạch bay tới, mọi người có mặt đều nín thở, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
Chỉ thấy những con chim đáp xuống chiếc bàn gỗ lớn ở giữa, vây quanh đứa bé đang quấn tã.
Trong đó có một con chim hoàng anh nhảy đến bên cạnh Vinh Cẩm, lúc này mọi người mới nhận ra con chim đang ngậm một cành hoa trên mỏ.
Lông của chim hoàng anh có màu vàng cam, hoa đón xuân cũng có màu vàng tươi, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không nhìn ra được.
Chỉ có điều bông hoa đón xuân này quá to thì phải?
Bông hoa này to hơn hoa đón xuân bình thường rất nhiều, trên cành cây chỉ có lác đác vài bông hoa, nhưng đè cành nặng trĩu.
Sau khi đáp xuống bàn, chim hoàng anh thở hắt ra một hơi, kéo bông hoa mà nó đã dày công mang về tới trước mặt Vinh Cẩm, sau đó cất lên một tiếng hót trong trẻo.
Vinh Cẩm ngửi được mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, cái mũi nhăn lại hít hờ, quay sang tìm đúng nơi tỏa ra.
Một cành hoa đón xuân màu vàng tươi được đặt bên cạnh, hương thơm ngào ngạt quyến rũ cô.
Con chim hoàng anh cất tiếng hót rộn ràng hân hoan, lũ chim xung quanh cũng ríu rít một hồi.
Nhưng nếu chỉ là trùng hợp, nuôi nấng cô như một đứa trẻ bình thường là được rồi. Cô có nền tảng tốt như vậy, tương lai trưởng thành chắc chắn sẽ có tiền đồ không tồi.
Tuy ánh mắt của mọi người đều rất nóng bỏng, nhưng trong lòng vẫn giữ lại vài phần lý trí giống như bác tộc trưởng.
Chỉ chờ một lời khẳng định cuối cùng, bọn họ còn có thể dập đầu trước vị thần tiên đã cứu mạng bọn họ.
Lần này, bọn họ không cần bí mật khắc bài vị trường sinh nữa, cứ vái trực tiếp người thật là được!
Ông Lý hiểu những lo lắng và nghi ngờ của họ.
Thực ra ông còn muốn nói rằng đó chỉ là một đứa trẻ bình thường, bọn họ sẽ tự đưa về nhà nuôi dạy cho tốt, không để người khác nhúng tay vào.
Nhưng đã có những kế hoạch và ý tưởng ban nãy, cũng không tiện che đậy như thế này nữa.
Nếu Phúc Oa đã bị lộ ra trước mặt mọi người, vậy phải xác định rõ thân phận thần tiên của Phúc Oa, tất cả ân huệ và công lao mà Phúc Oa mang tới, không ai có quyền cướp đoạt.
Đúng lúc này, ông Lý quay đầu ra hiệu với bà Lý.
Dưới ánh mắt của bao người, bà Lý lấy một cánh hoa màu trắng ngọc bích ra.
Cánh hoa này được hái xuống từ trên giường hoa, mấy ngày không héo, có thể nhìn ra nó không phải phàm vật, bằng không sao có thể vừa ý cháu gái tiên nữ.
Bà Lý vừa đưa cánh hoa cho Vinh Cẩm đã bị cô túm lấy, bắt đầu gặm từng chút một.
“Phúc Oa ơi, biến ra cái cây cho bà nội xem đi.” Bà Lý âu yếm dỗ dành Vinh Cẩm.
Cho mọi người xem một thủ thuật thần tiên đi, cho mọi người biết Phúc Oa nhà ta là tiên nữ hạ phàm chính tông.
Vinh Cẩm chớp mắt, ngoài mặt lộ vẻ bối rối, trong lòng lại trợn trắng mắt.
Cô không phải khỉ làm xiếc ảo thuật, hao phí thần lực biến ra một cái cây chỉ để bọn họ nhìn sao? Còn lâu cô mới làm!
Vinh Cẩm không phối hợp, nhưng có thứ lại phối hợp với cô.
Sau khi bà Lý dỗ dành, Vinh Cẩm cũng không có động tĩnh gì nhiều, tiếp tục nhàn nhã bổ sung thần lực, mọi người nín thở, dốc toàn lực chờ đợi tiểu thần tiên thi triển phép thuật.
Sau một hồi im lặng, ngay khi mọi người sắp thất vọng, một đàn chim dưới ánh trăng ngơ ngác bay tới.
Tiếp đến là giây phút chứng kiến thần tích!
Chim tước vỗ cánh phành phạch bay tới, mọi người có mặt đều nín thở, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
Chỉ thấy những con chim đáp xuống chiếc bàn gỗ lớn ở giữa, vây quanh đứa bé đang quấn tã.
Trong đó có một con chim hoàng anh nhảy đến bên cạnh Vinh Cẩm, lúc này mọi người mới nhận ra con chim đang ngậm một cành hoa trên mỏ.
Lông của chim hoàng anh có màu vàng cam, hoa đón xuân cũng có màu vàng tươi, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không nhìn ra được.
Chỉ có điều bông hoa đón xuân này quá to thì phải?
Bông hoa này to hơn hoa đón xuân bình thường rất nhiều, trên cành cây chỉ có lác đác vài bông hoa, nhưng đè cành nặng trĩu.
Sau khi đáp xuống bàn, chim hoàng anh thở hắt ra một hơi, kéo bông hoa mà nó đã dày công mang về tới trước mặt Vinh Cẩm, sau đó cất lên một tiếng hót trong trẻo.
Vinh Cẩm ngửi được mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, cái mũi nhăn lại hít hờ, quay sang tìm đúng nơi tỏa ra.
Một cành hoa đón xuân màu vàng tươi được đặt bên cạnh, hương thơm ngào ngạt quyến rũ cô.
Con chim hoàng anh cất tiếng hót rộn ràng hân hoan, lũ chim xung quanh cũng ríu rít một hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.