[Thập Niên 60] Vợ Chồng Son Trong Đại Viện
Chương 41: Yêu Cầu Bồi Thường (1)
Lưu Yên La
21/02/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng rõ ràng đây là những gì Vương Hiểu Lệ tự suy nghĩ, những người khác đều đang có khoảng thời gian rất vui vẻ. Khi tiếng chuông tan ca "Reng reng" vang lên, mọi người đều dừng lại công việc đang làm, rời khỏi nơi làm việc, thảo luận sôi nổi xem bữa tối nên ăn gì.
Lâm Tĩnh theo dòng người ra khỏi cổng, băng qua đường trở về nhà. Đang là giờ cao điểm đi lại, khu tập thể đâu đâu cũng là người, tuy vội vàng đi làm không có thời gian chào nhau nhưng khi gặp nhau họ luôn gật đầu với nhau.
Lâm Tĩnh gật đầu đi thẳng về nhà, Trương Tú Mai đang rửa bát, hiển nhiên là Lâm Quốc Văn và con trai đã ăn xong. Thấy con gái trở về, Trương Tú Mai cười nói: "Con về rồi à? Đi tắm trước đi, chờ chị dâu về chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Trần Phương cũng tan sở lúc sáu giờ chiều, nhưng đơn vị của cô ta ở rất xa, đi bộ về mất khoảng mười phút.
Lâm Tĩnh đồng ý, lấy quần áo mà Trương Tú Mai đã giúp cô giặt vào sáng nay, cầm một cái thùng ra ngoài lấy nước nóng.
Vào giờ này, mọi người trong khu tập thể đều đang bận nấu cơm chiều, ngọn lửa bập bùng trong lòng bếp, trong không trung có đủ loại mùi thức ăn quậy vào nhau. Ngửi mùi thơm, đột nhiên Lâm Tĩnh nhớ tới bữa cơm giữa trưa ngày mai.
Tuy rằng là đi xem mắt, nhưng vốn cô và phó đoàn trưởng Kỷ là người xa lạ, nếu hợp nhau thì không nói làm gì, nhưng nếu xem mắt thất bại, chắc chắn đối phương sẽ không mời cô ăn cơm, cho nên ngày mai cô còn phải mang theo ít tiền và phiếu đi dự phòng.
Tiền thì Lâm Tĩnh có, dù tháng nào cô cũng nộp tiền lương, nhưng mẹ cô sẽ cho cô ít tiền tiêu vặt. Số tiền ấy trừ đi tiền mua các đồ dùng sinh hoạt cần thiết ra, cô vẫn còn tích góp được một khoản tiền kha khá, tính ra trong tay cô đang có mấy tệ. Phiếu gạo thì cô cũng đang có hai tấm, đó là phiếu mẹ cô cho cô cầm để dự phòng, vì mấy năm nay sức khỏe mẹ cô không tốt lắm, thi thoảng trong nhà sẽ không nấu cơm, nên cô phải tới khu nhà ăn của xưởng để ăn cơm.
Vấn đề là, tới nhà hàng cũng đâu thể chỉ ăn mỗi cơm không, dù sao cũng phải có ít thức ăn mặn, hoặc là các thứ như trứng gà, đậu chế phẩm. Trong nhà không có phiếu thịt, nhưng thực ra cô có thể hỏi mẹ xem có phiếu trứng gà hay không, hoặc là mang ít phiếu đậu chế phẩm đi, đến lúc đó trước khi gọi món, nói rõ với đối phương là tốt rồi.
Nước trong thùng đã sắp đầy, Lâm Tĩnh xách thùng về phòng, thuận tiện đóng cửa phòng lại.
Mùa hè nên tắm rửa khá nhanh, Lâm Tĩnh không ở trong phòng quá lâu, rất nhanh đã tắm rửa xong đi ra ngoài. Lúc ra ngoài, Lâm Tĩnh có ngẩng đầu nhìn qua đồng hồ treo tường, đã 6 giờ 20 mà Trần Phương còn chưa về nhà.
Hiển nhiên Trương Tú Mai cũng thấy là lạ, bà ấy đi ra ngoài nhìn ngó đường xá xung quanh nửa ngày trời, rồi quay về nói: “Lạ quá, bình thường 6 giờ 15 là nó đã về rồi, sao hôm nay còn chưa thấy bóng dáng đâu nhỉ? Thôi, không đợi nữa, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Lâm Tĩnh đáp vâng, đi tới giúp dọn cơm.
Kết quả khi họ dọn cơm xong xuôi, vừa mới đặt mông ngồi xuống thì Trần Phương liền hấp tấp xông vào cửa, thở phì phò hỏi: “Mẹ, mẹ có biết lúc con về con nghe thấy gì không?”
“Gì?” Trương Tú Mai nhàn nhạt hỏi lại một câu, rồi đứng dậy đi ra ngoài xới cơm cho cô ta.
Trần Phương vào nhà cởi mũ ném lên bàn, nhìn Lâm Yĩnh một cái, chọn ngồi xuống bên cạnh cô: “Mẹ bảo Tĩnh Tĩnh nói đi, chắc chắn là em ấy có biết!”
“Biết gì cơ?” Lâm Tĩnh hỏi.
“Là chuyện của Phương Á Lan đó!” Trần Phương nói xong, thấy sắc mặt của Lâm Tĩnh bình thản, cô ta còn tưởng rằng cô chưa biết chuyện này, thế là không dám tin hỏi lại: “Chuyện Phương Á Lan có người yêu là doanh trưởng đã truyền khắp nơi rồi, chẳng lẽ em còn chưa biết sao?”
Năm trước Trần Phương mới kết hôn với Lâm Vệ Đông, hai năm cũng đủ để Lâm Tĩnh hiểu rõ tính cách của người chị dâu này. Cô nghe được lời này liền biết ngay cô ta muốn cái gì, cô không tránh khỏi có chút đau đầu nói: “Cô ta tìm được đối tượng như thế nào, thì có liên quan gì đến nhà chúng ta đâu?"
“Tại sao không có liên quan?” Trần Phương nghĩ là Lâm Tĩnh quên liền nói: “Nếu cô ta không cố ý khiến em bỏ lỡ Hội Ái Hữu, sao cô ta có thể được doanh trưởng coi trọng, sao cô ta có thể hẹn hò với doanh trưởng? Tĩnh Tĩnh, chuyện này không thể để yên như vậy!”
Trương Tú Mai trừ lúc đi chợ mua rau thì chưa bao giờ ra khỏi khu tập thể, tất nhiên tin tức sẽ không lạc hậu hơn Trần Phương.
Trên thực tế, sau khi biết chuyện này, Trương Tú Mai đã buồn bã cả ngày, không phải vì hối hận vì con gái mình đã bỏ lỡ Hội Ái Hữu, không tìm được đối tượng tốt, mà vì bà ấy bị tức nhà họ Phương.
Trương Tú Mai đã cãi nhau một trận với mẹ của Phương Á Lan, Mã Tiểu Liên, từ khi bà ấy biết là Phương Á Lan đã cố tình làm bẩn quần áo của Lâm Tĩnh để lên kế hoạch cho cô bỏ lỡ Hội Ái Hữu. Kết quả, Mã Tiểu Liên vô liêm sỉ đến mức khăng khăng cho là Lâm Tĩnh chỉ là bị ướt quần áo, chứ không phải là do Phương Á Lan cố tình làm cho cô bỏ lỡ Hội Ái Ái Hữu, việc này không thể đổ lỗi hết lên đầu Phương Á Lan, làm Trương Tú Mai tức giận đến thở không được.
Kể từ đó, nhà họ Lâm và nhà họ Phương chính thức trở thành kẻ thù của nhau.
Vì vậy, sau khi nghe tin đối tượng của Phương Á Lan là doanh trưởng, phản ứng đầu tiên của Trương Tú Mai chính là nghĩ ông trời mù rồi, tại sao lại để những người như Phương Á Lan gặp may như vậy? Phản ứng thứ hai là, con tiện nhân Mã Tiểu Liên đó lại sắp đắc ý rồi!
Nhưng rõ ràng đây là những gì Vương Hiểu Lệ tự suy nghĩ, những người khác đều đang có khoảng thời gian rất vui vẻ. Khi tiếng chuông tan ca "Reng reng" vang lên, mọi người đều dừng lại công việc đang làm, rời khỏi nơi làm việc, thảo luận sôi nổi xem bữa tối nên ăn gì.
Lâm Tĩnh theo dòng người ra khỏi cổng, băng qua đường trở về nhà. Đang là giờ cao điểm đi lại, khu tập thể đâu đâu cũng là người, tuy vội vàng đi làm không có thời gian chào nhau nhưng khi gặp nhau họ luôn gật đầu với nhau.
Lâm Tĩnh gật đầu đi thẳng về nhà, Trương Tú Mai đang rửa bát, hiển nhiên là Lâm Quốc Văn và con trai đã ăn xong. Thấy con gái trở về, Trương Tú Mai cười nói: "Con về rồi à? Đi tắm trước đi, chờ chị dâu về chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Trần Phương cũng tan sở lúc sáu giờ chiều, nhưng đơn vị của cô ta ở rất xa, đi bộ về mất khoảng mười phút.
Lâm Tĩnh đồng ý, lấy quần áo mà Trương Tú Mai đã giúp cô giặt vào sáng nay, cầm một cái thùng ra ngoài lấy nước nóng.
Vào giờ này, mọi người trong khu tập thể đều đang bận nấu cơm chiều, ngọn lửa bập bùng trong lòng bếp, trong không trung có đủ loại mùi thức ăn quậy vào nhau. Ngửi mùi thơm, đột nhiên Lâm Tĩnh nhớ tới bữa cơm giữa trưa ngày mai.
Tuy rằng là đi xem mắt, nhưng vốn cô và phó đoàn trưởng Kỷ là người xa lạ, nếu hợp nhau thì không nói làm gì, nhưng nếu xem mắt thất bại, chắc chắn đối phương sẽ không mời cô ăn cơm, cho nên ngày mai cô còn phải mang theo ít tiền và phiếu đi dự phòng.
Tiền thì Lâm Tĩnh có, dù tháng nào cô cũng nộp tiền lương, nhưng mẹ cô sẽ cho cô ít tiền tiêu vặt. Số tiền ấy trừ đi tiền mua các đồ dùng sinh hoạt cần thiết ra, cô vẫn còn tích góp được một khoản tiền kha khá, tính ra trong tay cô đang có mấy tệ. Phiếu gạo thì cô cũng đang có hai tấm, đó là phiếu mẹ cô cho cô cầm để dự phòng, vì mấy năm nay sức khỏe mẹ cô không tốt lắm, thi thoảng trong nhà sẽ không nấu cơm, nên cô phải tới khu nhà ăn của xưởng để ăn cơm.
Vấn đề là, tới nhà hàng cũng đâu thể chỉ ăn mỗi cơm không, dù sao cũng phải có ít thức ăn mặn, hoặc là các thứ như trứng gà, đậu chế phẩm. Trong nhà không có phiếu thịt, nhưng thực ra cô có thể hỏi mẹ xem có phiếu trứng gà hay không, hoặc là mang ít phiếu đậu chế phẩm đi, đến lúc đó trước khi gọi món, nói rõ với đối phương là tốt rồi.
Nước trong thùng đã sắp đầy, Lâm Tĩnh xách thùng về phòng, thuận tiện đóng cửa phòng lại.
Mùa hè nên tắm rửa khá nhanh, Lâm Tĩnh không ở trong phòng quá lâu, rất nhanh đã tắm rửa xong đi ra ngoài. Lúc ra ngoài, Lâm Tĩnh có ngẩng đầu nhìn qua đồng hồ treo tường, đã 6 giờ 20 mà Trần Phương còn chưa về nhà.
Hiển nhiên Trương Tú Mai cũng thấy là lạ, bà ấy đi ra ngoài nhìn ngó đường xá xung quanh nửa ngày trời, rồi quay về nói: “Lạ quá, bình thường 6 giờ 15 là nó đã về rồi, sao hôm nay còn chưa thấy bóng dáng đâu nhỉ? Thôi, không đợi nữa, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Lâm Tĩnh đáp vâng, đi tới giúp dọn cơm.
Kết quả khi họ dọn cơm xong xuôi, vừa mới đặt mông ngồi xuống thì Trần Phương liền hấp tấp xông vào cửa, thở phì phò hỏi: “Mẹ, mẹ có biết lúc con về con nghe thấy gì không?”
“Gì?” Trương Tú Mai nhàn nhạt hỏi lại một câu, rồi đứng dậy đi ra ngoài xới cơm cho cô ta.
Trần Phương vào nhà cởi mũ ném lên bàn, nhìn Lâm Yĩnh một cái, chọn ngồi xuống bên cạnh cô: “Mẹ bảo Tĩnh Tĩnh nói đi, chắc chắn là em ấy có biết!”
“Biết gì cơ?” Lâm Tĩnh hỏi.
“Là chuyện của Phương Á Lan đó!” Trần Phương nói xong, thấy sắc mặt của Lâm Tĩnh bình thản, cô ta còn tưởng rằng cô chưa biết chuyện này, thế là không dám tin hỏi lại: “Chuyện Phương Á Lan có người yêu là doanh trưởng đã truyền khắp nơi rồi, chẳng lẽ em còn chưa biết sao?”
Năm trước Trần Phương mới kết hôn với Lâm Vệ Đông, hai năm cũng đủ để Lâm Tĩnh hiểu rõ tính cách của người chị dâu này. Cô nghe được lời này liền biết ngay cô ta muốn cái gì, cô không tránh khỏi có chút đau đầu nói: “Cô ta tìm được đối tượng như thế nào, thì có liên quan gì đến nhà chúng ta đâu?"
“Tại sao không có liên quan?” Trần Phương nghĩ là Lâm Tĩnh quên liền nói: “Nếu cô ta không cố ý khiến em bỏ lỡ Hội Ái Hữu, sao cô ta có thể được doanh trưởng coi trọng, sao cô ta có thể hẹn hò với doanh trưởng? Tĩnh Tĩnh, chuyện này không thể để yên như vậy!”
Trương Tú Mai trừ lúc đi chợ mua rau thì chưa bao giờ ra khỏi khu tập thể, tất nhiên tin tức sẽ không lạc hậu hơn Trần Phương.
Trên thực tế, sau khi biết chuyện này, Trương Tú Mai đã buồn bã cả ngày, không phải vì hối hận vì con gái mình đã bỏ lỡ Hội Ái Hữu, không tìm được đối tượng tốt, mà vì bà ấy bị tức nhà họ Phương.
Trương Tú Mai đã cãi nhau một trận với mẹ của Phương Á Lan, Mã Tiểu Liên, từ khi bà ấy biết là Phương Á Lan đã cố tình làm bẩn quần áo của Lâm Tĩnh để lên kế hoạch cho cô bỏ lỡ Hội Ái Hữu. Kết quả, Mã Tiểu Liên vô liêm sỉ đến mức khăng khăng cho là Lâm Tĩnh chỉ là bị ướt quần áo, chứ không phải là do Phương Á Lan cố tình làm cho cô bỏ lỡ Hội Ái Ái Hữu, việc này không thể đổ lỗi hết lên đầu Phương Á Lan, làm Trương Tú Mai tức giận đến thở không được.
Kể từ đó, nhà họ Lâm và nhà họ Phương chính thức trở thành kẻ thù của nhau.
Vì vậy, sau khi nghe tin đối tượng của Phương Á Lan là doanh trưởng, phản ứng đầu tiên của Trương Tú Mai chính là nghĩ ông trời mù rồi, tại sao lại để những người như Phương Á Lan gặp may như vậy? Phản ứng thứ hai là, con tiện nhân Mã Tiểu Liên đó lại sắp đắc ý rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.