(Thập Niên 60) Xuyên Thành Bảo Bối 2 Tuổi Được Cả Nhà Yêu Thương
Chương 17:
Mâm Xôi
03/08/2023
"Bằng này ngộ nếu xay ra chúng ta có thể ăn được nửa tháng, hiện tại đang đi trên đường cũng không nên lộ liễu quá, em sẽ chia ra thành mấy túi ngô, để mỗi người sẽ cầm một ít, nếu một túi bị mất còn có thể lấy của người kia ăn, hoặc nếu lạc nhau cũng có thể duy trì được mấy ngày"
"Bây giờ không nên để Mễ Mễ cầm hạt ngô, con gái cũng có vẻ chưa biết chuyện gì đâu, lúc nãy nó còn giật mình, rồi ném đống hạ vào góc tường đó" Vương Phán Hoa nhớ lại lúc đó thì cười nói
" Thật sao" Hứa Đại Mộc nghe vợ nói thì cười ha hả
"Đúng vậy, anh không xem lúc nãy con bé giật mình, sợ ngây người ra đâu, để phòng ngừa, em sẽ để lại một nắm nhỏ, khi nào hết hạt ngô, sẽ để Mễ Mễ biến ra sau"
"Nghe vợ hết, bây giờ cả nhà chúng ta không lo về lương thực nữa rồi, vợ mình tính toán về lại nhà cũ hay không" Hứa Đại Mộc nói suy nghĩ của mình, anh ta cũng không muốn đi lang thang khắp nơi, bây giờ thời buổi loạn lạc và nguy hiểm, không bằng trở về nhà là tốt nhất
" Cả nhà bị ly tán, mỗi người một nơi, nếu muốn tìm lại nhau, chỉ có thể trở về, không biết cha mẹ chồng đi theo bên anh cả thế nào rồi, còn bên ba mẹ của em nữa" Vương Phán Hoa thở dài nghĩ, lúc đói không còn gì để ăn, cả nhà quyết định đi nơi khác tìm kiếm, nhưng nếu đi chung một chỗ thì sợ rằng cơ hội không có nhiều, nên sau khi bàn bạc đã quyết định mỗi người đi một hướng. Ba mẹ chồng sống chung với anh cả nên đã đi theo bên đó, nhưng lúc đi bà cũng chia đôi và đưa số lương thực cuối cùng cho cô để dành cho Mễ Mễ, chỉ hy vọng ba mẹ chồng và nhà anh cả vẫn có thể kiên trì.
Ba mẹ đẻ cô trước lúc ly tán cũng tới thăm cô một lần, nhưng sau đó cũng chưa gặp lại nhau, chỉ hy vọng mọi thứ đều ổn. Bây giờ nhà cô đã có lương thực rồi, cô nghĩ cũng nên trở về thôi, không ai muốn phải lang thang khắp nơi, không có chỗ nương thân.
"Chúng ta trở về đi" Sau khi cùng chồng nói chuyện thì hai vợ chồng quyết định trở lại quê nếu may mắn có thể gặp lại người nhà
"Được, hôm nay chúng ta phải ăn một bữa thật tốt, để ngày mai sẽ trở về nhà" Hứa Đại Mộc vui mừng nói, ai mà lại muốn tha hương xứ người.
"Anh xay hết chỗ hạt ngô này đi, em sẽ lấy nồi, nấu cháo ngô" Vương Phán Hoa lấy nồi sắt mang theo, lấy nước trong ống sắt buổi chiều Mễ Mễ đổ đầy, dự định nấu nồi cháo ngô đặc cho cả nhà ăn buổi tối.
Cái nồi sắt này là tài sản của cả nhà, lúc đi cũng chỉ mang theo ống sắt đựng nước, nồi sắt và hai chiếc bát mẻ. Tất cả đồ dùng không cần thiết đều bị bỏ lại, Vương Phán Hoa thuần thục lấy nồi, đổ hết nước trong ống ra, hòa bột ngô vào trong, bột ngô không có đồ xay nát, nên hơi to, cần nấu lâu một chút, nếu có nồi riêng thì đã nấu cho Mễ Mễ phần bột mịn rồi.
"Bây giờ không nên để Mễ Mễ cầm hạt ngô, con gái cũng có vẻ chưa biết chuyện gì đâu, lúc nãy nó còn giật mình, rồi ném đống hạ vào góc tường đó" Vương Phán Hoa nhớ lại lúc đó thì cười nói
" Thật sao" Hứa Đại Mộc nghe vợ nói thì cười ha hả
"Đúng vậy, anh không xem lúc nãy con bé giật mình, sợ ngây người ra đâu, để phòng ngừa, em sẽ để lại một nắm nhỏ, khi nào hết hạt ngô, sẽ để Mễ Mễ biến ra sau"
"Nghe vợ hết, bây giờ cả nhà chúng ta không lo về lương thực nữa rồi, vợ mình tính toán về lại nhà cũ hay không" Hứa Đại Mộc nói suy nghĩ của mình, anh ta cũng không muốn đi lang thang khắp nơi, bây giờ thời buổi loạn lạc và nguy hiểm, không bằng trở về nhà là tốt nhất
" Cả nhà bị ly tán, mỗi người một nơi, nếu muốn tìm lại nhau, chỉ có thể trở về, không biết cha mẹ chồng đi theo bên anh cả thế nào rồi, còn bên ba mẹ của em nữa" Vương Phán Hoa thở dài nghĩ, lúc đói không còn gì để ăn, cả nhà quyết định đi nơi khác tìm kiếm, nhưng nếu đi chung một chỗ thì sợ rằng cơ hội không có nhiều, nên sau khi bàn bạc đã quyết định mỗi người đi một hướng. Ba mẹ chồng sống chung với anh cả nên đã đi theo bên đó, nhưng lúc đi bà cũng chia đôi và đưa số lương thực cuối cùng cho cô để dành cho Mễ Mễ, chỉ hy vọng ba mẹ chồng và nhà anh cả vẫn có thể kiên trì.
Ba mẹ đẻ cô trước lúc ly tán cũng tới thăm cô một lần, nhưng sau đó cũng chưa gặp lại nhau, chỉ hy vọng mọi thứ đều ổn. Bây giờ nhà cô đã có lương thực rồi, cô nghĩ cũng nên trở về thôi, không ai muốn phải lang thang khắp nơi, không có chỗ nương thân.
"Chúng ta trở về đi" Sau khi cùng chồng nói chuyện thì hai vợ chồng quyết định trở lại quê nếu may mắn có thể gặp lại người nhà
"Được, hôm nay chúng ta phải ăn một bữa thật tốt, để ngày mai sẽ trở về nhà" Hứa Đại Mộc vui mừng nói, ai mà lại muốn tha hương xứ người.
"Anh xay hết chỗ hạt ngô này đi, em sẽ lấy nồi, nấu cháo ngô" Vương Phán Hoa lấy nồi sắt mang theo, lấy nước trong ống sắt buổi chiều Mễ Mễ đổ đầy, dự định nấu nồi cháo ngô đặc cho cả nhà ăn buổi tối.
Cái nồi sắt này là tài sản của cả nhà, lúc đi cũng chỉ mang theo ống sắt đựng nước, nồi sắt và hai chiếc bát mẻ. Tất cả đồ dùng không cần thiết đều bị bỏ lại, Vương Phán Hoa thuần thục lấy nồi, đổ hết nước trong ống ra, hòa bột ngô vào trong, bột ngô không có đồ xay nát, nên hơi to, cần nấu lâu một chút, nếu có nồi riêng thì đã nấu cho Mễ Mễ phần bột mịn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.