(Thập Niên 60) Xuyên Thành Bảo Bối 2 Tuổi Được Cả Nhà Yêu Thương
Chương 28:
Mâm Xôi
07/08/2023
" Chúng mày tới đánh nó cho tao, kéo con bé kia ra, dám tranh cãi với tao thì chúng mày đừng mong sống" tên bặm trợn tức điên sai đàn em hắn đánh cả nhà Hứa Thanh Sương
Chuyện này kể từ vài ngày trước, cả nhà bác cả Hứa Thanh Sương đã đi khắp nơi lưu lạc, cùng với đoàn tị nạn khác nhưng đi chỗ nào cũng không tìm thấy đồ ăn, cùng lắm chỉ có vỏ cây duy trì, đến hiện tại vỏ cây cũng không còn nữa, ba mẹ và mấy đứa nhỏ quá đói, đã mơ màng không còn sức sống rồi, ba mẹ Hứa Thanh Sương nói quyết định trở về quê, dù có chết cũng muốn chết ở nhà.
Cả gia đình cầm cự bằng ít vỏ cây mất nửa tháng trở về tới đây, tình trạng đói khát, hạn hán vẫn như vậy, dân tị nạn đầy đường ngày nào cũng có người chết, nhưng bây giờ cả nhà cũng chết lặng rồi. chỉ còn phó mặc cho ông trời, hai hôm trước, ba mẹ vì không có nước và thức ăn lâu ngày đã hôn mê rồi.
Hứa Thanh Sương và Lý Thúy Hoa gấp nhưng không biết phải làm sao, đi khắp nơi cầu xin từng người xin chút nước hoặc chút đồ ăn, nhưng đều không có, ai cũng vô cảm có người có lòng nhưng cũng không giúp được gì cả.
Hôm đó, Hứa Thanh Sương đi mượn khắp nơi không có chút đồ ăn nào, một tên đi tới nói có lương thực, sẽ cho ông mượn nhưng phải trả lãi, vì quá gấp gáp lo cho ba mẹ, Hứa Thanh Sương vay của hắn nửa cân bột ngô.
Sau khi mang về tới nhà, Hứa Thanh Sương đưa vợ mình nấu một ít cháo bột ngô gấp gáp cho ba mẹ ăn. Mấy đứa nhỏ cũng được một ngụm nhỏ, anh ta cũng không nấu hết mà chỉ dám nấu lên một chút thôi, hiện tại nước cũng không có, anh ta phải xin khắp nơi mới được một cốc nhỏ.
Đến hôm qua, tên cho vay tới đòi nợ, hai vợ chồng mới tá hỏa ra, đám người này chuyên đi lừa người, bọn chúng lấy một chút lương thực cho vay sau đó mấy ngày sẽ đi đòi lại gấp mấy lần, nếu ai không có để trả bọn chúng sẽ gây rối, đánh người, hoặc lấy con cái gán nợ.
Bọn chúng từ nửa cân bột ngô đòi thành 2 cân, Hứa Thanh Sương cả nhà cửa đều chỉ có chỗ bột đã mượn và đã ăn một ít, làm sao có để trả, sau khi cầu xin đủ kiểu, bọn chúng mới hạn đến hai ngày sau đến lấy cả gốc lẫn lãi, nhưng mới đến ngày hôm sau khi hai vợ chồng ra ngoài tìm đồ ăn thì bọn chúng đã tới.
Vì nhắm tới trong nhà có con gái nên định bắt đi, hai ông bà vừa tỉnh dậy chỉ có thể trơ mắt nhìn cháu bị kéo đi, không bò dậy nổi. Đúng lúc này thì cả nhà Hứa Đại Mộc đi qua nghe thấy tiếng ồn ào, khóc nháo đang định đi qua thì Tiểu Lạc thấy Minh Sơn nên mới gọi ba nó lại.
Cả nhà nhanh chóng chạy qua, Hứa Đại Mộc nhanh chóng đưa giỏ đựng Mễ Mễ cho mấy đứa nhỏ, sau đó hai vợ chồng nhào tới chỗ đám người đánh anh trai mình, mấy nay do được ăn uống đủ nên sức lực hai vợ chồng đều lớn, Hứa Đại Mộc dùng hai tay kéo tên đang đá vào người anh trai mình và Minh Sơn ra, đấm mấy đấm vào bụng hắn, tên kia mặc dù đi theo tên đại ca có ăn nhưng cũng không đủ no, sức lực không bằng Hứa Đại Mộc, Vương Phán Hoa thì khỏi cần nói, cô nổi tiếng đanh đá cả thôn.
Chuyện này kể từ vài ngày trước, cả nhà bác cả Hứa Thanh Sương đã đi khắp nơi lưu lạc, cùng với đoàn tị nạn khác nhưng đi chỗ nào cũng không tìm thấy đồ ăn, cùng lắm chỉ có vỏ cây duy trì, đến hiện tại vỏ cây cũng không còn nữa, ba mẹ và mấy đứa nhỏ quá đói, đã mơ màng không còn sức sống rồi, ba mẹ Hứa Thanh Sương nói quyết định trở về quê, dù có chết cũng muốn chết ở nhà.
Cả gia đình cầm cự bằng ít vỏ cây mất nửa tháng trở về tới đây, tình trạng đói khát, hạn hán vẫn như vậy, dân tị nạn đầy đường ngày nào cũng có người chết, nhưng bây giờ cả nhà cũng chết lặng rồi. chỉ còn phó mặc cho ông trời, hai hôm trước, ba mẹ vì không có nước và thức ăn lâu ngày đã hôn mê rồi.
Hứa Thanh Sương và Lý Thúy Hoa gấp nhưng không biết phải làm sao, đi khắp nơi cầu xin từng người xin chút nước hoặc chút đồ ăn, nhưng đều không có, ai cũng vô cảm có người có lòng nhưng cũng không giúp được gì cả.
Hôm đó, Hứa Thanh Sương đi mượn khắp nơi không có chút đồ ăn nào, một tên đi tới nói có lương thực, sẽ cho ông mượn nhưng phải trả lãi, vì quá gấp gáp lo cho ba mẹ, Hứa Thanh Sương vay của hắn nửa cân bột ngô.
Sau khi mang về tới nhà, Hứa Thanh Sương đưa vợ mình nấu một ít cháo bột ngô gấp gáp cho ba mẹ ăn. Mấy đứa nhỏ cũng được một ngụm nhỏ, anh ta cũng không nấu hết mà chỉ dám nấu lên một chút thôi, hiện tại nước cũng không có, anh ta phải xin khắp nơi mới được một cốc nhỏ.
Đến hôm qua, tên cho vay tới đòi nợ, hai vợ chồng mới tá hỏa ra, đám người này chuyên đi lừa người, bọn chúng lấy một chút lương thực cho vay sau đó mấy ngày sẽ đi đòi lại gấp mấy lần, nếu ai không có để trả bọn chúng sẽ gây rối, đánh người, hoặc lấy con cái gán nợ.
Bọn chúng từ nửa cân bột ngô đòi thành 2 cân, Hứa Thanh Sương cả nhà cửa đều chỉ có chỗ bột đã mượn và đã ăn một ít, làm sao có để trả, sau khi cầu xin đủ kiểu, bọn chúng mới hạn đến hai ngày sau đến lấy cả gốc lẫn lãi, nhưng mới đến ngày hôm sau khi hai vợ chồng ra ngoài tìm đồ ăn thì bọn chúng đã tới.
Vì nhắm tới trong nhà có con gái nên định bắt đi, hai ông bà vừa tỉnh dậy chỉ có thể trơ mắt nhìn cháu bị kéo đi, không bò dậy nổi. Đúng lúc này thì cả nhà Hứa Đại Mộc đi qua nghe thấy tiếng ồn ào, khóc nháo đang định đi qua thì Tiểu Lạc thấy Minh Sơn nên mới gọi ba nó lại.
Cả nhà nhanh chóng chạy qua, Hứa Đại Mộc nhanh chóng đưa giỏ đựng Mễ Mễ cho mấy đứa nhỏ, sau đó hai vợ chồng nhào tới chỗ đám người đánh anh trai mình, mấy nay do được ăn uống đủ nên sức lực hai vợ chồng đều lớn, Hứa Đại Mộc dùng hai tay kéo tên đang đá vào người anh trai mình và Minh Sơn ra, đấm mấy đấm vào bụng hắn, tên kia mặc dù đi theo tên đại ca có ăn nhưng cũng không đủ no, sức lực không bằng Hứa Đại Mộc, Vương Phán Hoa thì khỏi cần nói, cô nổi tiếng đanh đá cả thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.