Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 35:
Cá Voi Bất Tại Tuyến
07/11/2024
Mục Miên chạy theo, đến ngã ba đường, cô nhìn về phía nhà đại đội trưởng: “Em đi với bọn nó trước đi, chị đi gọi Nhạc Nhạc.”
Cô bé đó lúc nào đi đâu cũng muốn gọi cô.
Tiểu Tranh Tử bĩu môi, ra vẻ người lớn nói: “Mấy đứa con gái các chị lúc nào cũng thích dính lấy nhau.”
Mục Miên hừ một tiếng, giơ tay ra túm lấy đầu thằng nhóc, xoa xoa: “Ngứa đòn phải không? Còn dám nói chị mày!”
Tiểu Tranh Tử la oai oái, vùng vẫy loạn xạ, vừa kêu vừa hướng về phía Đại Tráng và mấy đứa bạn: “Đại Tráng! Cẩu Đản! Cứu tớ với!”
Cậu bé không kêu thì thôi, vừa kêu là mấy đứa con trai kia chạy biến, giống như có chó đuổi theo sau vậy.
Đại Tráng vừa chạy vừa kêu: “Bọn tớ đánh không lại chị cậu đâu, mẹ tớ nói rồi, không được chọc vào chị cậu! Chị ấy thích đá chim con trai!”
Mục Miên: “...”
Mấy bà thím này làm sao thế?!
Mục Miên còn đang cạn lời thì Tiểu Tranh Tử đã vùng ra được và chạy mất dạng. Đại Tráng và mấy đứa thấy thế mới dám dừng lại.
Mục Miên chậc một tiếng, nhặt cái liềm vừa ném xuống đất lên, đổi hướng đi gọi Hứa Nhạc Nhạc.
Lúc hai người họ đến bờ sông, chỗ nước nông đã có khá nhiều trẻ con, vừa lúc có một cậu bé mò được một con cá nhỏ, cầm con cá cười khanh khách. Mấy đứa khác thấy thế thì cũng xúm lại chỗ đó tìm, xem còn cá nào không.
Mùa này chỗ nước sâu chắc là có nhiều cá, dù sao cũng nuôi cả một mùa đông rồi nhưng mà không dễ bắt, câu cũng không dễ câu, mấy con cá lớn đều rất trơn.
Hứa Nhạc Nhạc sốt ruột, bước nhanh hơn: “Chị Miên Miên, nhanh lên! Chúng ta cũng đi xem đi.”
Mục Miên bước nhanh theo, nước sông tháng này thật ra vẫn còn khá lạnh, có mấy đứa trẻ không sợ lạnh thì xuống sông mò, còn mấy đứa sợ lạnh thì mò ở mép nước.
Mục Miên sờ thử nước, thấy hơi lạnh nên không xuống.
Ngày nào cũng có người đến, thật ra cũng không dễ nhặt, Mục Miên tìm nửa ngày, trong giỏ cũng chỉ được mười mấy con, lại còn toàn loại bé tí, không đủ nhét kẽ răng.
Tìm một lúc, Mục Miên cũng không thèm tìm nữa, quay sang hái rau dại, rau dại mùa này ăn cũng khá ngon, non và xanh mướt.
Rau dại thì nhiều, dù sao cũng mọc hết đám này đến đám khác.
Hứa Nhạc Nhạc không thích ăn rau dại, nên cứ chăm chăm nhặt ốc, lúc Mục Miên ngẩng lên nhìn thì cô bé đã đi sang chỗ khác rồi.
Mục Miên dời tầm mắt, lại tinh mắt phát hiện ra một đám rau dại cách đó chừng năm mét, loại này mà gói sủi cảo thì ngon phải biết, tiếc là bây giờ gạo mì đều rất quý.
Nghĩ đến sủi cảo, Mục Miên chép miệng đi đến gần, vừa mới vạch đám cỏ dại ra thì bỗng nhiên nhìn thấy bên trong có mấy quả trứng nằm im lìm, vừa nhìn là biết là trứng vịt trời.
Mục Miên mỉm cười, lại còn có thêm thu hoạch ngoài ý muốn nữa chứ, sáu bảy quả đấy! Mang về mỗi người được hai quả!
Thời buổi này trứng là thứ quý lắm, vì không có thịt ăn, nên trứng gà là món mặn duy nhất.
Cô bé đó lúc nào đi đâu cũng muốn gọi cô.
Tiểu Tranh Tử bĩu môi, ra vẻ người lớn nói: “Mấy đứa con gái các chị lúc nào cũng thích dính lấy nhau.”
Mục Miên hừ một tiếng, giơ tay ra túm lấy đầu thằng nhóc, xoa xoa: “Ngứa đòn phải không? Còn dám nói chị mày!”
Tiểu Tranh Tử la oai oái, vùng vẫy loạn xạ, vừa kêu vừa hướng về phía Đại Tráng và mấy đứa bạn: “Đại Tráng! Cẩu Đản! Cứu tớ với!”
Cậu bé không kêu thì thôi, vừa kêu là mấy đứa con trai kia chạy biến, giống như có chó đuổi theo sau vậy.
Đại Tráng vừa chạy vừa kêu: “Bọn tớ đánh không lại chị cậu đâu, mẹ tớ nói rồi, không được chọc vào chị cậu! Chị ấy thích đá chim con trai!”
Mục Miên: “...”
Mấy bà thím này làm sao thế?!
Mục Miên còn đang cạn lời thì Tiểu Tranh Tử đã vùng ra được và chạy mất dạng. Đại Tráng và mấy đứa thấy thế mới dám dừng lại.
Mục Miên chậc một tiếng, nhặt cái liềm vừa ném xuống đất lên, đổi hướng đi gọi Hứa Nhạc Nhạc.
Lúc hai người họ đến bờ sông, chỗ nước nông đã có khá nhiều trẻ con, vừa lúc có một cậu bé mò được một con cá nhỏ, cầm con cá cười khanh khách. Mấy đứa khác thấy thế thì cũng xúm lại chỗ đó tìm, xem còn cá nào không.
Mùa này chỗ nước sâu chắc là có nhiều cá, dù sao cũng nuôi cả một mùa đông rồi nhưng mà không dễ bắt, câu cũng không dễ câu, mấy con cá lớn đều rất trơn.
Hứa Nhạc Nhạc sốt ruột, bước nhanh hơn: “Chị Miên Miên, nhanh lên! Chúng ta cũng đi xem đi.”
Mục Miên bước nhanh theo, nước sông tháng này thật ra vẫn còn khá lạnh, có mấy đứa trẻ không sợ lạnh thì xuống sông mò, còn mấy đứa sợ lạnh thì mò ở mép nước.
Mục Miên sờ thử nước, thấy hơi lạnh nên không xuống.
Ngày nào cũng có người đến, thật ra cũng không dễ nhặt, Mục Miên tìm nửa ngày, trong giỏ cũng chỉ được mười mấy con, lại còn toàn loại bé tí, không đủ nhét kẽ răng.
Tìm một lúc, Mục Miên cũng không thèm tìm nữa, quay sang hái rau dại, rau dại mùa này ăn cũng khá ngon, non và xanh mướt.
Rau dại thì nhiều, dù sao cũng mọc hết đám này đến đám khác.
Hứa Nhạc Nhạc không thích ăn rau dại, nên cứ chăm chăm nhặt ốc, lúc Mục Miên ngẩng lên nhìn thì cô bé đã đi sang chỗ khác rồi.
Mục Miên dời tầm mắt, lại tinh mắt phát hiện ra một đám rau dại cách đó chừng năm mét, loại này mà gói sủi cảo thì ngon phải biết, tiếc là bây giờ gạo mì đều rất quý.
Nghĩ đến sủi cảo, Mục Miên chép miệng đi đến gần, vừa mới vạch đám cỏ dại ra thì bỗng nhiên nhìn thấy bên trong có mấy quả trứng nằm im lìm, vừa nhìn là biết là trứng vịt trời.
Mục Miên mỉm cười, lại còn có thêm thu hoạch ngoài ý muốn nữa chứ, sáu bảy quả đấy! Mang về mỗi người được hai quả!
Thời buổi này trứng là thứ quý lắm, vì không có thịt ăn, nên trứng gà là món mặn duy nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.