Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 39:
Cá Voi Bất Tại Tuyến
07/11/2024
Mục Miên cuối cùng cũng chạm đất, nhanh chóng rời xa cha cô, thấy canh cá đã xong, cô chịu khó lấy hộp cơm: “Bà cho vào hộp đi, cháu mang đến cho thím út.”
Sau khi cho vào hộp Triệu Mai Hoa lại dùng sức cài nắp mới đưa cho cháu gái: “Trên đường đi, cháu đi chậm một chút, coi chừng bị bỏng.”
Mục Miên thử nhiệt độ, hơi nóng, lại tìm một miếng vải rách gói lại, sau đó mới bưng đến nhà chú út của cô.
Mục Miên vừa vào sân đã thấy chú út của cô đang nấu cơm, trong lúc cày bừa vụ xuân ban ngày bận rộn, thím út của cô lại đang ở cữ, cho nên cơm trưa đều là bà cụ nấu, cơm sáng cơm tối bọn họ tự làm.
Mục Miên gọi một tiếng: “Chú út, cháu mang canh cá tới cho thím út.”
Mục Hưng Long đi ra từ phòng bếp hai ba bước, nhận lấy mở ra nhìn nhìn, màu trắng sữa, thơm phức.
Tiểu Tranh Tử nuốt nước miếng: “Chị! Có của em không?”
Mục Miên: “Cho mẹ em ăn.”
Tiểu Tranh Tử ra vẻ tiếc nuối: “Sao em lại không ở cữ nhỉ, em cũng rất muốn ở cữ!”
Mục Hưng Long không để ý tới đứa con ngốc nghếch, mà cười sang sảng với cháu gái: “Mục Miên ngoan, còn biết nhớ thương thím út của cháu, mấy năm nay không có uổng công chú út thương cháu!”
Gần như ngay khi ông ấy mở miệng, Mục Miên đã cảm thấy nách mình bị người ta kẹp lấy, ngay sau đó là cảm giác quen thuộc ập đến, hai chân cô cách mặt đất hai mét.
Mục Miên: “??”
Mục Miên: “!!”
Hai anh em này bị làm sao vậy?! Vì sao cứ vui vẻ là bế trẻ con lên cao?!
Mục Miên nhắm mắt thét chói tai: “Chú út! Chú mau thả cháu xuống!”
Chú út của cô còn quá đáng hơn cả cha cô, bế thì bế đi, thế mà còn tung lên!
Có bà lão hàng xóm nghe được lắc đầu, nói thầm với bạn già: “Mục Tiểu Ngũ lớn tuổi như vậy rồi còn giống như một thanh niên, thích nô đùa với trẻ con.”
Ông lão thuận miệng trả lời: “Giống thằng Cả.”
Có thể thấy được trên đời này thật sự là không thiếu người nhìn thấu bản chất.
Đáng tiếc Mục Miên không nhìn thấu, nếu không cô sẽ không tích cực nhận việc này như vậy.
Cũng may, cô vừa kêu chú út lập tức thả cô xuống.
Mục Miên chân chạm đất thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo lập tức phát hiện chú út của cô lắc lắc cánh tay.
Mục Hưng Long liếc nhìn cháu gái nhỏ của mình, đúng là đừng nói, cháu gái nhỏ của ông ấy thật sự rất nặng, vợ ông ấy nói cô có vẻ gầy một chút, ông ấy lại không cảm nhận được chút nào.
Tiểu Tranh Tử giơ cánh tay: “Cha, con cũng muốn! Bế con!”
Mục Hưng Long ôm lấy con trai bế lên xuống hai cái.
Tiểu Tranh Tử không hài lòng: “Cha, con muốn tung lên! Tung cao cao!”
Mục Hưng Long cảm thấy con trai mình cũng không nhẹ: “...”
Mục Miên cười ha ha: “Cha em không có sức.”
Mục Hưng Long vừa định tìm cái cớ qua loa lấy lệ với con trai: “...”
Bây giờ cháu gái của ông ấy thật sự là láu cá.
Thời buổi này còn chưa có nghỉ hai ngày cuối tuần, công nhân trong thành sẽ nghỉ ngơi một ngày vào Chủ nhật.
Sau khi cho vào hộp Triệu Mai Hoa lại dùng sức cài nắp mới đưa cho cháu gái: “Trên đường đi, cháu đi chậm một chút, coi chừng bị bỏng.”
Mục Miên thử nhiệt độ, hơi nóng, lại tìm một miếng vải rách gói lại, sau đó mới bưng đến nhà chú út của cô.
Mục Miên vừa vào sân đã thấy chú út của cô đang nấu cơm, trong lúc cày bừa vụ xuân ban ngày bận rộn, thím út của cô lại đang ở cữ, cho nên cơm trưa đều là bà cụ nấu, cơm sáng cơm tối bọn họ tự làm.
Mục Miên gọi một tiếng: “Chú út, cháu mang canh cá tới cho thím út.”
Mục Hưng Long đi ra từ phòng bếp hai ba bước, nhận lấy mở ra nhìn nhìn, màu trắng sữa, thơm phức.
Tiểu Tranh Tử nuốt nước miếng: “Chị! Có của em không?”
Mục Miên: “Cho mẹ em ăn.”
Tiểu Tranh Tử ra vẻ tiếc nuối: “Sao em lại không ở cữ nhỉ, em cũng rất muốn ở cữ!”
Mục Hưng Long không để ý tới đứa con ngốc nghếch, mà cười sang sảng với cháu gái: “Mục Miên ngoan, còn biết nhớ thương thím út của cháu, mấy năm nay không có uổng công chú út thương cháu!”
Gần như ngay khi ông ấy mở miệng, Mục Miên đã cảm thấy nách mình bị người ta kẹp lấy, ngay sau đó là cảm giác quen thuộc ập đến, hai chân cô cách mặt đất hai mét.
Mục Miên: “??”
Mục Miên: “!!”
Hai anh em này bị làm sao vậy?! Vì sao cứ vui vẻ là bế trẻ con lên cao?!
Mục Miên nhắm mắt thét chói tai: “Chú út! Chú mau thả cháu xuống!”
Chú út của cô còn quá đáng hơn cả cha cô, bế thì bế đi, thế mà còn tung lên!
Có bà lão hàng xóm nghe được lắc đầu, nói thầm với bạn già: “Mục Tiểu Ngũ lớn tuổi như vậy rồi còn giống như một thanh niên, thích nô đùa với trẻ con.”
Ông lão thuận miệng trả lời: “Giống thằng Cả.”
Có thể thấy được trên đời này thật sự là không thiếu người nhìn thấu bản chất.
Đáng tiếc Mục Miên không nhìn thấu, nếu không cô sẽ không tích cực nhận việc này như vậy.
Cũng may, cô vừa kêu chú út lập tức thả cô xuống.
Mục Miên chân chạm đất thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo lập tức phát hiện chú út của cô lắc lắc cánh tay.
Mục Hưng Long liếc nhìn cháu gái nhỏ của mình, đúng là đừng nói, cháu gái nhỏ của ông ấy thật sự rất nặng, vợ ông ấy nói cô có vẻ gầy một chút, ông ấy lại không cảm nhận được chút nào.
Tiểu Tranh Tử giơ cánh tay: “Cha, con cũng muốn! Bế con!”
Mục Hưng Long ôm lấy con trai bế lên xuống hai cái.
Tiểu Tranh Tử không hài lòng: “Cha, con muốn tung lên! Tung cao cao!”
Mục Hưng Long cảm thấy con trai mình cũng không nhẹ: “...”
Mục Miên cười ha ha: “Cha em không có sức.”
Mục Hưng Long vừa định tìm cái cớ qua loa lấy lệ với con trai: “...”
Bây giờ cháu gái của ông ấy thật sự là láu cá.
Thời buổi này còn chưa có nghỉ hai ngày cuối tuần, công nhân trong thành sẽ nghỉ ngơi một ngày vào Chủ nhật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.