Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 40:
Cá Voi Bất Tại Tuyến
07/11/2024
Ở nông thôn, bởi vì xuống ruộng phải xem thời tiết cho nên khá tùy ý. Gặp phải trời mưa liên tiếp thì sẽ nghỉ nhưng lúc quan trọng như cày bừa vụ xuân thu hoạch vụ thu, trên cơ bản đều là làm mười ngày nửa tháng không nghỉ, ngay cả trẻ con đi học cũng sẽ được nghỉ để đi phụ giúp làm việc.
Ngày Mục Miên bị bắt cóc là thứ Hai, lúc ấy cày bừa vụ xuân đã bắt đầu được mấy ngày.
Gần một tuần trôi qua, gieo hạt giống rốt cuộc đã xong, nhưng cơn mưa mà đội trưởng bọn họ dự đoán trước đó vẫn chưa rơi xuống.
Nhưng cơn mưa này dù có rơi hay không, những người dân mệt mỏi đã lâu cũng có thể nghỉ ngơi hai ngày.
Nhà Mục Miên.
Cha cô, đồng chí Mục Phú Quý không thể nghỉ ngơi, chỉ có thể đợi đến Chủ nhật, hôm nay mới thứ Sáu, đồng chí Mục Phú Quý còn phải làm một ngày.
Tuy còn chưa tới Chủ nhật nhưng hai vợ chồng Mục Phú Quý đã sắp xếp xong chuyện Chủ nhật. Nói đúng ra là không phải sắp xếp.
Là báo cho Mục Miên biết, Chủ nhật phải đến công xã, chủ yếu là lịch trình...Đi bưu điện chờ anh trai cô gọi điện thoại tới.
Trên bàn cơm, Mục Miên uống canh cá, nghe cha cô nói xong thì sững sờ một chút, vô thức lặp lại một câu: “Gọi điện thoại cho anh cả?”
Mục Phú Quý: “Tuần trước anh con viết thư về, con quên rồi sao?”
Trong trí nhớ quả thật hình như có chuyện như vậy, Mục Miên lắc đầu: “Chưa quên.”
Đại đội Thanh Phong không có điện, đương nhiên cũng không lắp điện thoại, muốn gọi điện thoại chỉ có thể đến bưu điện công xã, rất bất tiện.
Thêm vào đó tính chất công việc này của anh trai Mục Trác, tính bất định quá nhiều thì càng thêm bất tiện.
Cho nên trước kia gọi điện thoại đều là Mục Trác nói trong thư anh ấy sẽ gọi đến lúc nào, sau đó hai vợ chồng Mục Phú Quý lại đến bưu điện chờ.
Cũng không phải lần nào cũng có thể nhận được, dù sao thư gửi đến cũng phải hơn nửa tháng.
Hơn nửa tháng có thể xảy ra rất nhiều chuyện, nếu như đúng lúc Mục Trác vội đi làm nhiệm vụ, điện thoại tự nhiên không gọi được.
Nghĩ đến con trai cả, Mục Phú Quý còn đa sầu đa cảm một chút: “Cũng không biết lần này có thể nhận được không? Lần trước không nhận được.”
Vậy ra đã hơn nửa năm không nhận được. Con trai đi hơn một năm, chỉ nhận được một lần điện thoại.
Mục Miên an ủi cha: “Chắc chắn có thể!”
Mục Phú Quý được con gái an ủi, cười ha ha: “Được! Con gái của cha vận khí tốt, con nói có thể thì chắc chắn có thể!”
Mục Miên cũng cười một cái, trên mặt thoạt nhìn vô ưu vô lo thật đáng yêu nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến anh trai cô.
Cô còn nhớ lời bà hàng xóm nói ở kiếp trước, nói con trai cả nhà họ Mục đột nhiên nghe nói em gái mất tích, sau khi bà nội qua đời, lúc làm nhiệm vụ đã mất.
Vậy bây giờ cô vẫn còn, bà nội cũng khỏe mạnh, bi kịch của anh trai cô chắc cũng có thể tránh được.
Nghĩ đến đây, Mục Miên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, quyết định chờ ngày kia gọi điện thoại, phải dặn dò anh trai cô thêm vài câu, lúc làm nhiệm vụ chắc chắn phải chú ý một chút.
Mục Miên suy nghĩ trong lòng, ngay cả buổi tối ngủ mơ cũng toàn là anh trai cô.
Ngày Mục Miên bị bắt cóc là thứ Hai, lúc ấy cày bừa vụ xuân đã bắt đầu được mấy ngày.
Gần một tuần trôi qua, gieo hạt giống rốt cuộc đã xong, nhưng cơn mưa mà đội trưởng bọn họ dự đoán trước đó vẫn chưa rơi xuống.
Nhưng cơn mưa này dù có rơi hay không, những người dân mệt mỏi đã lâu cũng có thể nghỉ ngơi hai ngày.
Nhà Mục Miên.
Cha cô, đồng chí Mục Phú Quý không thể nghỉ ngơi, chỉ có thể đợi đến Chủ nhật, hôm nay mới thứ Sáu, đồng chí Mục Phú Quý còn phải làm một ngày.
Tuy còn chưa tới Chủ nhật nhưng hai vợ chồng Mục Phú Quý đã sắp xếp xong chuyện Chủ nhật. Nói đúng ra là không phải sắp xếp.
Là báo cho Mục Miên biết, Chủ nhật phải đến công xã, chủ yếu là lịch trình...Đi bưu điện chờ anh trai cô gọi điện thoại tới.
Trên bàn cơm, Mục Miên uống canh cá, nghe cha cô nói xong thì sững sờ một chút, vô thức lặp lại một câu: “Gọi điện thoại cho anh cả?”
Mục Phú Quý: “Tuần trước anh con viết thư về, con quên rồi sao?”
Trong trí nhớ quả thật hình như có chuyện như vậy, Mục Miên lắc đầu: “Chưa quên.”
Đại đội Thanh Phong không có điện, đương nhiên cũng không lắp điện thoại, muốn gọi điện thoại chỉ có thể đến bưu điện công xã, rất bất tiện.
Thêm vào đó tính chất công việc này của anh trai Mục Trác, tính bất định quá nhiều thì càng thêm bất tiện.
Cho nên trước kia gọi điện thoại đều là Mục Trác nói trong thư anh ấy sẽ gọi đến lúc nào, sau đó hai vợ chồng Mục Phú Quý lại đến bưu điện chờ.
Cũng không phải lần nào cũng có thể nhận được, dù sao thư gửi đến cũng phải hơn nửa tháng.
Hơn nửa tháng có thể xảy ra rất nhiều chuyện, nếu như đúng lúc Mục Trác vội đi làm nhiệm vụ, điện thoại tự nhiên không gọi được.
Nghĩ đến con trai cả, Mục Phú Quý còn đa sầu đa cảm một chút: “Cũng không biết lần này có thể nhận được không? Lần trước không nhận được.”
Vậy ra đã hơn nửa năm không nhận được. Con trai đi hơn một năm, chỉ nhận được một lần điện thoại.
Mục Miên an ủi cha: “Chắc chắn có thể!”
Mục Phú Quý được con gái an ủi, cười ha ha: “Được! Con gái của cha vận khí tốt, con nói có thể thì chắc chắn có thể!”
Mục Miên cũng cười một cái, trên mặt thoạt nhìn vô ưu vô lo thật đáng yêu nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến anh trai cô.
Cô còn nhớ lời bà hàng xóm nói ở kiếp trước, nói con trai cả nhà họ Mục đột nhiên nghe nói em gái mất tích, sau khi bà nội qua đời, lúc làm nhiệm vụ đã mất.
Vậy bây giờ cô vẫn còn, bà nội cũng khỏe mạnh, bi kịch của anh trai cô chắc cũng có thể tránh được.
Nghĩ đến đây, Mục Miên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, quyết định chờ ngày kia gọi điện thoại, phải dặn dò anh trai cô thêm vài câu, lúc làm nhiệm vụ chắc chắn phải chú ý một chút.
Mục Miên suy nghĩ trong lòng, ngay cả buổi tối ngủ mơ cũng toàn là anh trai cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.