Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 46:
Cá Voi Bất Tại Tuyến
09/11/2024
Có điều tuy không ăn được bao nhiêu nhưng dưới sự kích thích mãnh liệt của vị cay, đầu óc cô đã hơi choáng váng, cay đến vừa sảng khoái vừa ngây ngốc, nhất thời không kịp phản ứng, cứ tưởng mình vẫn còn hai mươi mấy tuổi, kết hợp với chủ đề vừa nghe được, vô thức tiếp lời: “A? Nói gì về em? Em cũng không muốn tìm đối tượng.”
Cô còn chưa từng yêu đương, chủ yếu là cũng chưa gặp được người thích hợp.
“Phụt!”
“Khụ khụ khụ...”
Gần như ngay khi Mục Miên vừa dứt lời, mấy người lớn đồng thời phát ra âm thanh giống nhau, bà cụ thì bị sặc nước bọt đến ho sặc sụa.
Liễu Song Thúy vừa vỗ lưng cho mẹ chồng, vừa trừng mắt nhìn con gái: “Nói bậy bạ gì đó?!”
Mục Phú Quý càng trợn tròn mắt, một người đàn ông to lớn nhìn hơi ngốc nghếch.
Liễu Đào cười đến chảy cả nước mắt, vừa lau khóe mắt vừa cười không ngừng: “Ha ha ha... Ai bảo tìm đối tượng cho em, ý chị là em ăn cay như vậy, cẩn thận ngày mai bị đau bụng đấy.”
Mục Miên chậm chạp phản ứng lại: QAQ
Vừa rồi cô nói gì vậy?
À đúng rồi, tìm đối tượng!
Bây giờ cô mới tám tuổi! Ai thèm tìm đối tượng cho cô chứ?!
Mục Phú Quý cuối cùng cũng hoàn hồn sau câu nói chấn động của con gái, vừa nghĩ đến thằng nhóc thối tha có khả năng sẽ cướp con gái mình đi, trong nháy mắt cảm thấy cơm nước trên bàn cũng không còn ngon nữa, vỗ bàn một cái hùng hồn tuyên bố: “Đúng! Không tìm đối tượng! Cha có thể nuôi con cả đời!”
Ông vừa dứt lời, sau lưng đã bị Liễu Song Thúy vỗ một cái thật mạnh. Liễu Song Thúy trừng mắt nhìn chồng, làm cha mà không ra dáng cha, cứ nói mấy lời bậy bạ!
Mục Miên gây ra chuyện cười, xấu hổ nhưng không kém phần lịch sự lấy khăn tay lau miệng, cô nhảy xuống ghế, cứng nhắc chuyển chủ đề: “Con ăn xong rồi, đi xem gà mái có đẻ trứng không ạ!”
Ba con gà mái già đã ngủ say: “??”
Cho chúng nó cõng nồi lớn thế!
Mục Miên nói xong cũng không để ý đến phản ứng của người lớn, chạy về phòng mình, cũng không thèm liếc nhìn con gà mái già bị lấy làm cái cớ kia.
Ớt do bà cụ tự trồng cay miệng chứ không cay dạ dày, tuy vừa rồi Mục Miên bị cay đến đỏ hoe mắt nhưng thật ra cũng không khó chịu lắm, nghỉ một lát là khỏi.
Mục Miên nằm nghiêng trên giường một lúc, sau đó lại mò mẫm lấy quần áo và giày dép ngày mai phải mặc ra, đợi trời sáng mặc vào là có thể đi.
Buổi tối Mục Miên ngủ cùng Liễu Đào, hai chị em họ chênh lệch hơn mười tuổi cũng rất thân thiết.
Liễu Song Thúy và Liễu Đông Bình ngủ trong phòng của Mục Trác, Mục Miên thấy mẹ không ngủ cùng cha, trên mặt lộ ra vẻ “Con biết ngay mà”.
Hai chị em ruột có chuyện muốn nói, chẳng qua không biết có cãi nhau hay không.
Vấn đề này Mục Miên không biết, cô ngủ một giấc đến sáng, bị chị họ gọi dậy, sau khi mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, lập tức nghe thấy mẹ nói: “Con và bà đi ra đầu làng trước, đến công xã đừng chạy lung tung, đi theo bà nhé.”
Cô còn chưa từng yêu đương, chủ yếu là cũng chưa gặp được người thích hợp.
“Phụt!”
“Khụ khụ khụ...”
Gần như ngay khi Mục Miên vừa dứt lời, mấy người lớn đồng thời phát ra âm thanh giống nhau, bà cụ thì bị sặc nước bọt đến ho sặc sụa.
Liễu Song Thúy vừa vỗ lưng cho mẹ chồng, vừa trừng mắt nhìn con gái: “Nói bậy bạ gì đó?!”
Mục Phú Quý càng trợn tròn mắt, một người đàn ông to lớn nhìn hơi ngốc nghếch.
Liễu Đào cười đến chảy cả nước mắt, vừa lau khóe mắt vừa cười không ngừng: “Ha ha ha... Ai bảo tìm đối tượng cho em, ý chị là em ăn cay như vậy, cẩn thận ngày mai bị đau bụng đấy.”
Mục Miên chậm chạp phản ứng lại: QAQ
Vừa rồi cô nói gì vậy?
À đúng rồi, tìm đối tượng!
Bây giờ cô mới tám tuổi! Ai thèm tìm đối tượng cho cô chứ?!
Mục Phú Quý cuối cùng cũng hoàn hồn sau câu nói chấn động của con gái, vừa nghĩ đến thằng nhóc thối tha có khả năng sẽ cướp con gái mình đi, trong nháy mắt cảm thấy cơm nước trên bàn cũng không còn ngon nữa, vỗ bàn một cái hùng hồn tuyên bố: “Đúng! Không tìm đối tượng! Cha có thể nuôi con cả đời!”
Ông vừa dứt lời, sau lưng đã bị Liễu Song Thúy vỗ một cái thật mạnh. Liễu Song Thúy trừng mắt nhìn chồng, làm cha mà không ra dáng cha, cứ nói mấy lời bậy bạ!
Mục Miên gây ra chuyện cười, xấu hổ nhưng không kém phần lịch sự lấy khăn tay lau miệng, cô nhảy xuống ghế, cứng nhắc chuyển chủ đề: “Con ăn xong rồi, đi xem gà mái có đẻ trứng không ạ!”
Ba con gà mái già đã ngủ say: “??”
Cho chúng nó cõng nồi lớn thế!
Mục Miên nói xong cũng không để ý đến phản ứng của người lớn, chạy về phòng mình, cũng không thèm liếc nhìn con gà mái già bị lấy làm cái cớ kia.
Ớt do bà cụ tự trồng cay miệng chứ không cay dạ dày, tuy vừa rồi Mục Miên bị cay đến đỏ hoe mắt nhưng thật ra cũng không khó chịu lắm, nghỉ một lát là khỏi.
Mục Miên nằm nghiêng trên giường một lúc, sau đó lại mò mẫm lấy quần áo và giày dép ngày mai phải mặc ra, đợi trời sáng mặc vào là có thể đi.
Buổi tối Mục Miên ngủ cùng Liễu Đào, hai chị em họ chênh lệch hơn mười tuổi cũng rất thân thiết.
Liễu Song Thúy và Liễu Đông Bình ngủ trong phòng của Mục Trác, Mục Miên thấy mẹ không ngủ cùng cha, trên mặt lộ ra vẻ “Con biết ngay mà”.
Hai chị em ruột có chuyện muốn nói, chẳng qua không biết có cãi nhau hay không.
Vấn đề này Mục Miên không biết, cô ngủ một giấc đến sáng, bị chị họ gọi dậy, sau khi mặc quần áo chỉnh tề đi ra ngoài, lập tức nghe thấy mẹ nói: “Con và bà đi ra đầu làng trước, đến công xã đừng chạy lung tung, đi theo bà nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.