Thập Niên 60: Xuyên Thành Cô Con Gái Yểu Mệnh Của Đồ Tể
Chương 50:
Cá Voi Bất Tại Tuyến
09/11/2024
Tào Xuân Phượng cười giễu một tiếng: “Không muốn cũng phải muốn, con bé Trúc nổi đóa lên, nói nếu không giải quyết thỏa đáng thì sẽ đến công xã kiện Thạch Đại Bảo, thằng nhóc hỗn láo đó nhát gan lắm, nghe nói phải vào đồn công an thì chân lập tức mềm nhũn, vừa khóc vừa bảo bà nội đưa tiền.”
Triệu Mai Hoa thở dài: “Ba mẹ con nhà này cũng thật đáng thương, may mà còn có con bé Trúc.” Tào Xuân Phượng gật đầu: “Còn không phải sao, thật đáng tiếc.”
Các bà thím vẫn còn đang nói chuyện, Mục Miên dựa vào người bà nội, khớp những người trong câu chuyện của họ với trí nhớ của mình.
Lại nói tiếp, cô rất quen Thạch Tiểu Trúc, bởi vì Thạch Tiểu Trúc là giáo viên dạy ngữ văn cấp một trong đội sản xuất.
Năm nay cô ấy mới mười bảy tuổi, giống cha, là một người thông minh, sau khi tốt nghiệp cấp hai còn thi đỗ cấp ba nhưng vì Thạch Hưng Phú đột ngột qua đời, nên cô ấy không học cấp ba nữa.
Dù sao thì mẹ cô ấy là Điền Hồng Quyên sức khỏe không tốt lắm, em gái Thạch Tiểu Liên lại còn nhỏ, sao cô ấy có thể yên tâm để hai mẹ con ở lại nông thôn một mình, huống chi trong đại đội còn có cả nhà chú thím của cô ấy nữa.
Thạch Tiểu Trúc đã cùng mẹ và em gái trở về đại đội, đội trưởng rất quan tâm chăm sóc gia đình họ, thêm vào đó Thạch Tiểu Trúc cũng thật sự là người có năng lực, nên đã trở thành giáo viên cấp một.
Chuyện nhà họ Thạch không được nói đến lâu, mấy bà thím nói một lúc rồi lại chuyển sang chuyện nhà khác.
Trong lúc xe bò lắc lư, thời gian cứ thế trôi qua.
Xuống xe bò, mọi người xách giỏ, đeo gùi đi thẳng đến trạm thu mua, trong giỏ của Triệu Mai Hoa không có nhiều trứng gà nên đếm rất nhanh, sau khi lấy tiền xong đi ra thì nhìn thấy cháu gái mình ngoan ngoãn đứng ở cửa, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Triệu Mai Hoa: “Muốn đi chơi à? Cha cháu và mọi người chắc còn phải một lúc nữa mới tới.”
Mục Miên lắc đầu: “Không muốn chơi, cháu chỉ nhìn thôi.”
Thật ra công xã chẳng có gì để chơi, không có rạp chiếu phim, không có sở thú, những thứ này chỉ có ở huyện, phải đi xe buýt mới tới được.
Mục Miên nhìn về phía bà nội: “Bà muốn đi mua đồ ạ?”
Cô vừa mới thấy, sau khi bán đồ xong, mấy bà thím đều chạy thẳng đến hợp tác xã cung tiêu, vừa đi vừa chạy, giống giống như đi muộn thì đồ tốt sẽ bị người ta mua hết vậy.
Triệu Mai Hoa: “Nhà mình chỉ thiếu mấy hộp diêm, bà lười đi chen chúc nên đã nhờ bà Xuân Phượng mua hộ rồi.”
Triệu Mai Hoa nói xong dắt cháu gái đi về phía bưu điện, đi được một đoạn thì dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bà đoán chắc là phải đợi anh cháu gọi điện thoại về còn phải mất một tiếng đồng hồ nữa, chúng ta đi đến chỗ bán đồ phế liệu lấy một xấp báo về trước.”
Tường nhà bị bong tróc một chút, phải dán thêm một lớp giấy báo mới.
Mục Miên mở to mắt: “Trạm thu mua phế liệu ạ?”
Triệu Mai Hoa nhìn ánh mắt long lanh của cháu gái mình, cười nói: “Cũng không phải chỗ gì thú vị đâu.”
Mục Miên cười hì hì, đúng là không thú vị nhưng cô đọc nhiều tiểu thuyết lắm, trong những bộ truyện về thời kỳ đó, nam nữ chính cứ đến trạm thu mua phế liệu là có thể nhặt được đồ tốt.
Cô đang gặp may, cũng muốn thử xem sao!
Nhặt được đồ tốt mà, chẳng phải là do vận may sao?
Trạm thu mua phế liệu không lớn lắm, bên trong chỉ có một ông cụ đang trông coi, đồ đạc không nhiều, nhìn chung không đến nỗi quá bẩn thỉu, vẫn có thể xem được.
Nhưng chờ thêm hai ba năm nữa, nơi này chắc sẽ càng ngày càng lộn xộn.
Triệu Mai Hoa thở dài: “Ba mẹ con nhà này cũng thật đáng thương, may mà còn có con bé Trúc.” Tào Xuân Phượng gật đầu: “Còn không phải sao, thật đáng tiếc.”
Các bà thím vẫn còn đang nói chuyện, Mục Miên dựa vào người bà nội, khớp những người trong câu chuyện của họ với trí nhớ của mình.
Lại nói tiếp, cô rất quen Thạch Tiểu Trúc, bởi vì Thạch Tiểu Trúc là giáo viên dạy ngữ văn cấp một trong đội sản xuất.
Năm nay cô ấy mới mười bảy tuổi, giống cha, là một người thông minh, sau khi tốt nghiệp cấp hai còn thi đỗ cấp ba nhưng vì Thạch Hưng Phú đột ngột qua đời, nên cô ấy không học cấp ba nữa.
Dù sao thì mẹ cô ấy là Điền Hồng Quyên sức khỏe không tốt lắm, em gái Thạch Tiểu Liên lại còn nhỏ, sao cô ấy có thể yên tâm để hai mẹ con ở lại nông thôn một mình, huống chi trong đại đội còn có cả nhà chú thím của cô ấy nữa.
Thạch Tiểu Trúc đã cùng mẹ và em gái trở về đại đội, đội trưởng rất quan tâm chăm sóc gia đình họ, thêm vào đó Thạch Tiểu Trúc cũng thật sự là người có năng lực, nên đã trở thành giáo viên cấp một.
Chuyện nhà họ Thạch không được nói đến lâu, mấy bà thím nói một lúc rồi lại chuyển sang chuyện nhà khác.
Trong lúc xe bò lắc lư, thời gian cứ thế trôi qua.
Xuống xe bò, mọi người xách giỏ, đeo gùi đi thẳng đến trạm thu mua, trong giỏ của Triệu Mai Hoa không có nhiều trứng gà nên đếm rất nhanh, sau khi lấy tiền xong đi ra thì nhìn thấy cháu gái mình ngoan ngoãn đứng ở cửa, hết nhìn đông tới nhìn tây.
Triệu Mai Hoa: “Muốn đi chơi à? Cha cháu và mọi người chắc còn phải một lúc nữa mới tới.”
Mục Miên lắc đầu: “Không muốn chơi, cháu chỉ nhìn thôi.”
Thật ra công xã chẳng có gì để chơi, không có rạp chiếu phim, không có sở thú, những thứ này chỉ có ở huyện, phải đi xe buýt mới tới được.
Mục Miên nhìn về phía bà nội: “Bà muốn đi mua đồ ạ?”
Cô vừa mới thấy, sau khi bán đồ xong, mấy bà thím đều chạy thẳng đến hợp tác xã cung tiêu, vừa đi vừa chạy, giống giống như đi muộn thì đồ tốt sẽ bị người ta mua hết vậy.
Triệu Mai Hoa: “Nhà mình chỉ thiếu mấy hộp diêm, bà lười đi chen chúc nên đã nhờ bà Xuân Phượng mua hộ rồi.”
Triệu Mai Hoa nói xong dắt cháu gái đi về phía bưu điện, đi được một đoạn thì dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bà đoán chắc là phải đợi anh cháu gọi điện thoại về còn phải mất một tiếng đồng hồ nữa, chúng ta đi đến chỗ bán đồ phế liệu lấy một xấp báo về trước.”
Tường nhà bị bong tróc một chút, phải dán thêm một lớp giấy báo mới.
Mục Miên mở to mắt: “Trạm thu mua phế liệu ạ?”
Triệu Mai Hoa nhìn ánh mắt long lanh của cháu gái mình, cười nói: “Cũng không phải chỗ gì thú vị đâu.”
Mục Miên cười hì hì, đúng là không thú vị nhưng cô đọc nhiều tiểu thuyết lắm, trong những bộ truyện về thời kỳ đó, nam nữ chính cứ đến trạm thu mua phế liệu là có thể nhặt được đồ tốt.
Cô đang gặp may, cũng muốn thử xem sao!
Nhặt được đồ tốt mà, chẳng phải là do vận may sao?
Trạm thu mua phế liệu không lớn lắm, bên trong chỉ có một ông cụ đang trông coi, đồ đạc không nhiều, nhìn chung không đến nỗi quá bẩn thỉu, vẫn có thể xem được.
Nhưng chờ thêm hai ba năm nữa, nơi này chắc sẽ càng ngày càng lộn xộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.