Thập Niên 60: Xuyên Thành Em Dâu Boss Phản Diện
Chương 22
Nguyệt Bán Tường Vi
17/06/2023
"Cái gì? Tại sao Tô Tam Nha lại hư như vậy? Sao Nam Nam không
phải là con của chúng ta? Tô Lai Vượng dạy con kiểu gì, không được, bà phải đi nói rõ ràng.” Trần Tương Vân nghe nguyên nhân như vậy, bà cụ vốn luôn tốt tính giờ như muốn bùng nổ, không ăn nổi cơm, đặt bát xuống định lao ra ngoài.
Tô Tây và Tịch Ngạn Nam nhanh chóng ngăn bà cụ lại.
Tịch Ngạn Nam cảm thấy ấm áp không thôi, nhưng anh ta căn bản không quan tâm đến điều đó, anh ta đã nghe rất nhiều lời khó nghe từ khi còn nhỏ, vì vậy chỉ mỉm cười an ủi: "Bà à, cứ để bọn họ nói đi, bản thân chúng ta không nghĩ như vậy là được rồi, cháu không coi mình là người ngoài, hơn nữa, Tây Tây đã giúp cháu trả thù rồi không phải sao, chưa kể đây là xích mích giữa bạn bè,còn biết ném đá người khác, cháu nghe bác gái kể, Tô Tam Nha bị trúng đá ngã bay cái răng cửa.”
Trong lòng Trần Tương Vân vẫn không vui, cháu mình bị người ra nói ra nói vào, nếu là bà cụ thì có thể để bản thân chịu oan ức, nhưng con cháu thì không được, bà cụ không thể chịu đựng nổi điều này.
Tuy nhiên, bà cụ tán dương nhìn cháu gái: “Ném tốt lắm, ban đầu bà
cũng nghĩ Tô Tam Nha là người tốt, còn tưởng rằng tre xấu lại sinh ra măng lành, không ngờ cả nhà lại không có nổi một điểm tốt, về sau đừng lui tới với nó nữa, có biết không?”
Tô Tây ngoan ngoãn gật đầu, âm thầm than thở: "Cháu biết rồi, bà ơi, cái lần cháu đến sau núi, cũng là chị ta khuyên cháu đi, cháu cứ cảm thấy chị ta quái lạ kiểu gì.”
“Bộp.” Tịch Ngạn Nam đập bàn, nhìn chằm chằm Tô Tây với ánh mắt
tức giận, ra lệnh: "Sau này em tránh xa cô ta ra, nghe rõ không?"
Tịch Ngạn Nam không quan tâm Tô Tam Nha có thực sự cố ý hay không,
dù sao thì anh ta cũng đã nhìn ra cô gái kia không phải là một chiếc đèn cạn dầu.
Vốn dĩ cũng chỉ lừa ăn lừa uống mà thôi, Tây Tây không có bạn bè, anh ta cho ăn cũng chính là để ở bên cạnh chơi với Tây Tây, không ngờ cô ta lại có ý đồ khác, hơn nữa còn rõ ràng đến mức để người ngốc nghếch như Tây Tây nhìn ra, chứng tỏ là quá mức rồi.
Xem ra anh ta định xem một chút, muốn bắt nạt con cái nhà họ, còn phải xem anh ta có cho phép hay không, nghĩ tới đây, ánh mắt Tịch Ngạn Nam hơi tối sầm lại.
Người nhà họ Tô là những người thân thiết nhất trong lòng anh ta, anh vẫn luôn bênh vực người nhà, việc này không thể cứ để như vậy, có điều không cần phải nói cho con bé biết, cứ để cô đơn giản như vậy là tốt rồi, dù sao cũng có anh ta và anh lớn ở bên, giữ cô luôn an toàn.
Cơm nước xong. Cả ba người đều không đi ngủ trưa ngay, mà trải chiếc chiếu trúc bằng tre dưới bóng cây táo tàu trong sân, khoanh chân ngồi trên đó hưởng thụ hơi mát.
Bây giờ mặt trời lên cao, trong phòng cửa sổ nhỏ, không có thông gió mát mẻ như ngoài sân.
Tịch Ngạn Nam lấy chiếc chậu bị Tô Tây làm hỏng hôm qua từ phòng kho ra, ngồi dưới gốc cây táo tàu mày mò sửa chữa.
Vừa quạt cho hai cháu, Trần Tương Vân vừa thắc mắc: "Sao dạo này bà cứ thấy cháu sửa đồ vậy?"
Tô Tây ngừng lật sách, cắn rứt lương tâm nhìn anh nhỏ mình, lại cúi đầu xuống.
Trong mắt Tịch Ngạn Nam hiện lên một nụ cười: "Gần đây cháu luyện quyền, tay rất khỏe nên sơ ý làm hỏng, một thời gian nữa sẽ quen thôi.”
phải là con của chúng ta? Tô Lai Vượng dạy con kiểu gì, không được, bà phải đi nói rõ ràng.” Trần Tương Vân nghe nguyên nhân như vậy, bà cụ vốn luôn tốt tính giờ như muốn bùng nổ, không ăn nổi cơm, đặt bát xuống định lao ra ngoài.
Tô Tây và Tịch Ngạn Nam nhanh chóng ngăn bà cụ lại.
Tịch Ngạn Nam cảm thấy ấm áp không thôi, nhưng anh ta căn bản không quan tâm đến điều đó, anh ta đã nghe rất nhiều lời khó nghe từ khi còn nhỏ, vì vậy chỉ mỉm cười an ủi: "Bà à, cứ để bọn họ nói đi, bản thân chúng ta không nghĩ như vậy là được rồi, cháu không coi mình là người ngoài, hơn nữa, Tây Tây đã giúp cháu trả thù rồi không phải sao, chưa kể đây là xích mích giữa bạn bè,còn biết ném đá người khác, cháu nghe bác gái kể, Tô Tam Nha bị trúng đá ngã bay cái răng cửa.”
Trong lòng Trần Tương Vân vẫn không vui, cháu mình bị người ra nói ra nói vào, nếu là bà cụ thì có thể để bản thân chịu oan ức, nhưng con cháu thì không được, bà cụ không thể chịu đựng nổi điều này.
Tuy nhiên, bà cụ tán dương nhìn cháu gái: “Ném tốt lắm, ban đầu bà
cũng nghĩ Tô Tam Nha là người tốt, còn tưởng rằng tre xấu lại sinh ra măng lành, không ngờ cả nhà lại không có nổi một điểm tốt, về sau đừng lui tới với nó nữa, có biết không?”
Tô Tây ngoan ngoãn gật đầu, âm thầm than thở: "Cháu biết rồi, bà ơi, cái lần cháu đến sau núi, cũng là chị ta khuyên cháu đi, cháu cứ cảm thấy chị ta quái lạ kiểu gì.”
“Bộp.” Tịch Ngạn Nam đập bàn, nhìn chằm chằm Tô Tây với ánh mắt
tức giận, ra lệnh: "Sau này em tránh xa cô ta ra, nghe rõ không?"
Tịch Ngạn Nam không quan tâm Tô Tam Nha có thực sự cố ý hay không,
dù sao thì anh ta cũng đã nhìn ra cô gái kia không phải là một chiếc đèn cạn dầu.
Vốn dĩ cũng chỉ lừa ăn lừa uống mà thôi, Tây Tây không có bạn bè, anh ta cho ăn cũng chính là để ở bên cạnh chơi với Tây Tây, không ngờ cô ta lại có ý đồ khác, hơn nữa còn rõ ràng đến mức để người ngốc nghếch như Tây Tây nhìn ra, chứng tỏ là quá mức rồi.
Xem ra anh ta định xem một chút, muốn bắt nạt con cái nhà họ, còn phải xem anh ta có cho phép hay không, nghĩ tới đây, ánh mắt Tịch Ngạn Nam hơi tối sầm lại.
Người nhà họ Tô là những người thân thiết nhất trong lòng anh ta, anh vẫn luôn bênh vực người nhà, việc này không thể cứ để như vậy, có điều không cần phải nói cho con bé biết, cứ để cô đơn giản như vậy là tốt rồi, dù sao cũng có anh ta và anh lớn ở bên, giữ cô luôn an toàn.
Cơm nước xong. Cả ba người đều không đi ngủ trưa ngay, mà trải chiếc chiếu trúc bằng tre dưới bóng cây táo tàu trong sân, khoanh chân ngồi trên đó hưởng thụ hơi mát.
Bây giờ mặt trời lên cao, trong phòng cửa sổ nhỏ, không có thông gió mát mẻ như ngoài sân.
Tịch Ngạn Nam lấy chiếc chậu bị Tô Tây làm hỏng hôm qua từ phòng kho ra, ngồi dưới gốc cây táo tàu mày mò sửa chữa.
Vừa quạt cho hai cháu, Trần Tương Vân vừa thắc mắc: "Sao dạo này bà cứ thấy cháu sửa đồ vậy?"
Tô Tây ngừng lật sách, cắn rứt lương tâm nhìn anh nhỏ mình, lại cúi đầu xuống.
Trong mắt Tịch Ngạn Nam hiện lên một nụ cười: "Gần đây cháu luyện quyền, tay rất khỏe nên sơ ý làm hỏng, một thời gian nữa sẽ quen thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.