Thập Niên 60: Xuyên Thành Hòn Đá Lót Đường Của Nữ Chính Tâm Cơ
Chương 47:
Nguyệt Tàng Vân Na Lý
03/04/2024
Tháng 8, học sinh ở trường thực hiện “đại đoàn kết cách mạng cả nước”, Từ Kiến Thiết cũng tích cực tham gia.
Không tích cực không được, cậu ta đã ngán làm việc nhà rồi!
Vừa hô khẩu hiệu “Không tốn một xu đi khắp cả Trung Quốc”, các học sinh trẻ trung nhiệt huyết không hề băn khoăn gia nhập vào, hơn nữa họ đều rất gan dạ.
Nghe thấy miễn phí ăn, ở, đi lại cho học sinh liên kết, Từ Kiến Thiết không còn kiên nhẫn nữa, theo đám bạn rời xa nhà.
“Cha mẹ, con đi đây!”
“Thằng tư, con nghe mẹ, chúng ta không đi…” Cha mẹ Từ có khuyên thế nào cũng không ngăn được. Từ Kiến Thiết chạy đi như bay!
Chỉ chưa tới hai tháng, hệ thống vận tải đường sắt cả nước đã tê liệt.
Khoảng thời gian này, Từ Kiến Thiết xem kéo quốc kỳ ở Thiên An Môn, leo Vạn Lý Trường Thành, đi khắp những nơi nổi tiếng khắp thủ đô.
Kết quả đợi khi cậu ta muốn đi tàu lửa về, đã không còn tàu để đi nữa. Khắp nơi trong ga tàu đều là Hồng Vệ Binh mặc quân trang xanh.
Từ Kiến Thiết ý thức được tình hình không ổn.
Lúc này, trong loa phát thanh của ga tàu truyền tới âm thanh.
“Hồng Quân không sợ viễn chinh khó, núi non trùng bể vượt băng băng.
Ngũ Lĩnh uốn lượn cuộn sóng trào, Ô Mông hùng vĩ như hòn đất
Kim Sa nước vỗ vần mây ấm, Đại Độ cầu sắt lạnh căm căm.
Mân Sơn ngàn dặm tuyết càng thích, ba quân qua khỏi hớn hở cười.”
“Các đồng chí, ưỡn cao lồng ngực, lấy ra tinh thần gian khổ phấn đấu tuyệt không chịu thua, học tập theo các tiền bối cách mạng! Dùng chân của chúng ta để đích thân đo lấy sông núi tươi đẹp của tổ quốc!”
Từ Kiến Thiết nghe xong, trước mắt tối sầm lại, hai chân nhũn ra. Bên tai còn truyền tới một đống tiếng hô “Được”!
Đợi khi cậu ta từ Bắc Kinh cà giật cà thọt đi tới nhà, đã sắp tới tết rồi.
Nằm trên giường chưa được mấy ngày, Từ Kiến Thiết liền không chịu nổi nữa. Trước giờ cậu ta không hề hay biết, trẻ con nhỏ như vậy sao lại phát ra âm thanh lớn như thế?
Từ sáng tới tối không có lúc nào yên tĩnh. Trong nhà loạn thành thế này, ai có chân mà chịu ở chứ?
Nhưng nhìn đôi chân đáng thương của mình, cậu ta cắn răng móc ra hai miếng bông từ trong chăn bông bịt tai lại, lại nằm xuống giường trùm đầu ngủ!
“Mẹ, hay là viết thư cho con ba?” Lúc ăn cơm, Từ Kiến Quốc đề nghị.
Bây giờ cuộc sống khó khăn, phải tìm một người gánh chứ!
“Nói với nó cái gì? Đồ vô ơn!” Mẹ Từ nhắc tới là tức giận, vốn dĩ thấy con ba thành thật, không đề phòng cô. Ai biết đi một cái là bay luôn, nói mỗi tháng gửi lương về, rắm chó!
Mỗi tháng đều đặn gửi thư tới, quan tâm sức khỏe người thân rồi hỏi han người này người nọ. Nhưng tiền thì chẳng có một đồng!
Trên thư toàn khóc lóc kể nghèo, nói mình khó khăn cỡ nào. Không phải nói chứ, văn phong của Từ Tĩnh An quả thực không tồi. Nửa năm nay mỗi bức thư gửi về mỗi khác, nhưng đều có cùng một ý – không có tiền.
Nếu có hộ khẩu ở đây, không lo cô không về. Ai biết cô lại lén lút chuyển hộ khẩu đi rồi!
Nghĩ tới đây mẹ Từ càng tức giận: “Viết cái gì? Không đủ tiền tem!”
“Vậy thì ngày mai hỏi thử con hai, trong nhà khó khăn như vậy, con hai không thể mặc kệ làm ngơ được!” Cha Từ nói.
Từ Kiến Quốc nhìn sắc mặt của mẹ Từ, dò thám nói: “Mẹ, đơn vị chỉ có 40 ngày nghỉ thai sản. Đa Đa sắp ở cữ xong và chuẩn bị đi làm rồi, bọn trẻ phải làm sao?”
Mẹ Từ nghe xong, cười giễu: “Một nhân viên tạm thời, ở cữ xong còn muốn quay lại đi làm? Bây giờ là tình hình gì? Bởi vì một công việc, đầu người cũng sắp đánh thành đầu chó rồi. Ai còn giữ một nhân viên tạm thời chứ?”
“Tưởng mẹ con cái gì cũng không biết có phải không?” Mẹ Từ ngửa mặt nói to về hướng phòng của Hứa Đa Đa: “Bọn trẻ không phải mẹ sinh, cũng không phải sinh cho mẹ. Phải làm sao? Các con xem mà làm, bớt nhắm vào bà đây đi!”
Hứa Đa Đa nghiến chặt răng, không nói một câu.
Không tích cực không được, cậu ta đã ngán làm việc nhà rồi!
Vừa hô khẩu hiệu “Không tốn một xu đi khắp cả Trung Quốc”, các học sinh trẻ trung nhiệt huyết không hề băn khoăn gia nhập vào, hơn nữa họ đều rất gan dạ.
Nghe thấy miễn phí ăn, ở, đi lại cho học sinh liên kết, Từ Kiến Thiết không còn kiên nhẫn nữa, theo đám bạn rời xa nhà.
“Cha mẹ, con đi đây!”
“Thằng tư, con nghe mẹ, chúng ta không đi…” Cha mẹ Từ có khuyên thế nào cũng không ngăn được. Từ Kiến Thiết chạy đi như bay!
Chỉ chưa tới hai tháng, hệ thống vận tải đường sắt cả nước đã tê liệt.
Khoảng thời gian này, Từ Kiến Thiết xem kéo quốc kỳ ở Thiên An Môn, leo Vạn Lý Trường Thành, đi khắp những nơi nổi tiếng khắp thủ đô.
Kết quả đợi khi cậu ta muốn đi tàu lửa về, đã không còn tàu để đi nữa. Khắp nơi trong ga tàu đều là Hồng Vệ Binh mặc quân trang xanh.
Từ Kiến Thiết ý thức được tình hình không ổn.
Lúc này, trong loa phát thanh của ga tàu truyền tới âm thanh.
“Hồng Quân không sợ viễn chinh khó, núi non trùng bể vượt băng băng.
Ngũ Lĩnh uốn lượn cuộn sóng trào, Ô Mông hùng vĩ như hòn đất
Kim Sa nước vỗ vần mây ấm, Đại Độ cầu sắt lạnh căm căm.
Mân Sơn ngàn dặm tuyết càng thích, ba quân qua khỏi hớn hở cười.”
“Các đồng chí, ưỡn cao lồng ngực, lấy ra tinh thần gian khổ phấn đấu tuyệt không chịu thua, học tập theo các tiền bối cách mạng! Dùng chân của chúng ta để đích thân đo lấy sông núi tươi đẹp của tổ quốc!”
Từ Kiến Thiết nghe xong, trước mắt tối sầm lại, hai chân nhũn ra. Bên tai còn truyền tới một đống tiếng hô “Được”!
Đợi khi cậu ta từ Bắc Kinh cà giật cà thọt đi tới nhà, đã sắp tới tết rồi.
Nằm trên giường chưa được mấy ngày, Từ Kiến Thiết liền không chịu nổi nữa. Trước giờ cậu ta không hề hay biết, trẻ con nhỏ như vậy sao lại phát ra âm thanh lớn như thế?
Từ sáng tới tối không có lúc nào yên tĩnh. Trong nhà loạn thành thế này, ai có chân mà chịu ở chứ?
Nhưng nhìn đôi chân đáng thương của mình, cậu ta cắn răng móc ra hai miếng bông từ trong chăn bông bịt tai lại, lại nằm xuống giường trùm đầu ngủ!
“Mẹ, hay là viết thư cho con ba?” Lúc ăn cơm, Từ Kiến Quốc đề nghị.
Bây giờ cuộc sống khó khăn, phải tìm một người gánh chứ!
“Nói với nó cái gì? Đồ vô ơn!” Mẹ Từ nhắc tới là tức giận, vốn dĩ thấy con ba thành thật, không đề phòng cô. Ai biết đi một cái là bay luôn, nói mỗi tháng gửi lương về, rắm chó!
Mỗi tháng đều đặn gửi thư tới, quan tâm sức khỏe người thân rồi hỏi han người này người nọ. Nhưng tiền thì chẳng có một đồng!
Trên thư toàn khóc lóc kể nghèo, nói mình khó khăn cỡ nào. Không phải nói chứ, văn phong của Từ Tĩnh An quả thực không tồi. Nửa năm nay mỗi bức thư gửi về mỗi khác, nhưng đều có cùng một ý – không có tiền.
Nếu có hộ khẩu ở đây, không lo cô không về. Ai biết cô lại lén lút chuyển hộ khẩu đi rồi!
Nghĩ tới đây mẹ Từ càng tức giận: “Viết cái gì? Không đủ tiền tem!”
“Vậy thì ngày mai hỏi thử con hai, trong nhà khó khăn như vậy, con hai không thể mặc kệ làm ngơ được!” Cha Từ nói.
Từ Kiến Quốc nhìn sắc mặt của mẹ Từ, dò thám nói: “Mẹ, đơn vị chỉ có 40 ngày nghỉ thai sản. Đa Đa sắp ở cữ xong và chuẩn bị đi làm rồi, bọn trẻ phải làm sao?”
Mẹ Từ nghe xong, cười giễu: “Một nhân viên tạm thời, ở cữ xong còn muốn quay lại đi làm? Bây giờ là tình hình gì? Bởi vì một công việc, đầu người cũng sắp đánh thành đầu chó rồi. Ai còn giữ một nhân viên tạm thời chứ?”
“Tưởng mẹ con cái gì cũng không biết có phải không?” Mẹ Từ ngửa mặt nói to về hướng phòng của Hứa Đa Đa: “Bọn trẻ không phải mẹ sinh, cũng không phải sinh cho mẹ. Phải làm sao? Các con xem mà làm, bớt nhắm vào bà đây đi!”
Hứa Đa Đa nghiến chặt răng, không nói một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.