Thập Niên 70: Ác Nữ Chân Thiên Kim Đánh Mẹ Nuôi Xuống Nông Thôn
Chương 2: Trùng Sinh Trở Lại 2
Miểu Miểu Tưởng Bạo Phú
06/08/2024
Học phí em trai không đủ, cô gửi tiền, ba mẹ ốm đau, cô gửi tiền, nhà cần tiền mua gì, dù bản thân phải nhịn đói, cô cũng gửi tiền về.
Cứ như vậy, cho đến ngày thanh niên tri thức được trở về thành phố.
Lúc đó, Tô An mới 22 tuổi, nhưng đã già nua như người phụ nữ hơn 30.
Trở về, Tô An phát hiện, ngoại trừ cô mọi người trong nhà đều sống không khó khăn như những gì họ viết trong thư.
Ba cô từ một công nhân bình thường, đã lên chức phó giám đốc nhà máy, nhà họ căn bản không thiếu tiền, nhưng những năm qua, họ vẫn luôn lợi dụng tình cảm để bòn rút cô.
Sau khi trở về thành phố, dựa vào chức vụ phó giám đốc của ba Tô, đáng lẽ Tô An có thể được sắp xếp một công việc.
Nhưng nhà họ Tô lại bán cô cho một lão già góa vợ ở vùng núi, khiến cả đời cô không có cơ hội trở về thành phố, phải sống ở vùng núi làm máy đẻ cho lão già đó, cuối cùng chết thảm dưới nắm đấm của lão ta.
Sau khi chết, linh hồn Tô An trở về nhà họ Tô, lúc này cô mới biết, thì ra mình chỉ là con nuôi của họ.
Năm đó, ba Tô mẹ Tô kết hôn ba năm không có con, nghe theo lời người khác, nhận nuôi Tô An về, sau đó mới sinh ra được một trai một gái.
Sau khi cô chết thảm, nhà họ Tô không những không bị báo ứng, mà còn sống ngày càng tốt hơn.
Tô Nguyệt còn dựa vào miếng ngọc bội mà Tô An đeo trên người khi được nhận nuôi, được nhà họ Thẩm ở kinh thành nhận nuôi, trở thành tiểu thư nhà giàu có danh tiếng.
Nhà họ Tô đạp lên máu, hút máu thịt của cô để sống cuộc sống sung sướng, ăn ngon mặc đẹp, sao Tô An có thể không hận?
"Cạch" một tiếng, cửa phòng Tô An bị Tô Cường đạp tung.
Lúc này, Tô An đang nằm trên giường bỗng giật mình tỉnh táo, ngồi bật dậy.
"Tô An, tao biết ngay là mày giả vờ ngủ mà. Con khốn nạn, mấy ngày ba mẹ không đánh mày là mày ngứa ngáy phải không? Mau đi nấu cơm cho tao, mày có nghe thấy không?"
Ánh mắt Tô An rơi trên người Tô Cường đang đứng trước giường, ánh mắt sắc bén, như muốn lột da lóc thịt anh ta.
Kiếp trước, Tô Cường là cục vàng cục bạc của nhà họ Tô, cô không dám động vào một sợi tóc của anh ta.
Nhưng hiện tại thì khác.
Nhìn Tô Cường đang lớn tiếng quát tháo, Tô An thử dồn lực vào đầu ngón tay.
Rất tốt, dị năng ở mạt thế đã theo cô xuyên không đến đây.
Có lẽ là ông trời cũng thấy kiếp trước cô sống quá bi thảm nên đã cho cô một cơ hội được sống lại.
Cứ như vậy, cho đến ngày thanh niên tri thức được trở về thành phố.
Lúc đó, Tô An mới 22 tuổi, nhưng đã già nua như người phụ nữ hơn 30.
Trở về, Tô An phát hiện, ngoại trừ cô mọi người trong nhà đều sống không khó khăn như những gì họ viết trong thư.
Ba cô từ một công nhân bình thường, đã lên chức phó giám đốc nhà máy, nhà họ căn bản không thiếu tiền, nhưng những năm qua, họ vẫn luôn lợi dụng tình cảm để bòn rút cô.
Sau khi trở về thành phố, dựa vào chức vụ phó giám đốc của ba Tô, đáng lẽ Tô An có thể được sắp xếp một công việc.
Nhưng nhà họ Tô lại bán cô cho một lão già góa vợ ở vùng núi, khiến cả đời cô không có cơ hội trở về thành phố, phải sống ở vùng núi làm máy đẻ cho lão già đó, cuối cùng chết thảm dưới nắm đấm của lão ta.
Sau khi chết, linh hồn Tô An trở về nhà họ Tô, lúc này cô mới biết, thì ra mình chỉ là con nuôi của họ.
Năm đó, ba Tô mẹ Tô kết hôn ba năm không có con, nghe theo lời người khác, nhận nuôi Tô An về, sau đó mới sinh ra được một trai một gái.
Sau khi cô chết thảm, nhà họ Tô không những không bị báo ứng, mà còn sống ngày càng tốt hơn.
Tô Nguyệt còn dựa vào miếng ngọc bội mà Tô An đeo trên người khi được nhận nuôi, được nhà họ Thẩm ở kinh thành nhận nuôi, trở thành tiểu thư nhà giàu có danh tiếng.
Nhà họ Tô đạp lên máu, hút máu thịt của cô để sống cuộc sống sung sướng, ăn ngon mặc đẹp, sao Tô An có thể không hận?
"Cạch" một tiếng, cửa phòng Tô An bị Tô Cường đạp tung.
Lúc này, Tô An đang nằm trên giường bỗng giật mình tỉnh táo, ngồi bật dậy.
"Tô An, tao biết ngay là mày giả vờ ngủ mà. Con khốn nạn, mấy ngày ba mẹ không đánh mày là mày ngứa ngáy phải không? Mau đi nấu cơm cho tao, mày có nghe thấy không?"
Ánh mắt Tô An rơi trên người Tô Cường đang đứng trước giường, ánh mắt sắc bén, như muốn lột da lóc thịt anh ta.
Kiếp trước, Tô Cường là cục vàng cục bạc của nhà họ Tô, cô không dám động vào một sợi tóc của anh ta.
Nhưng hiện tại thì khác.
Nhìn Tô Cường đang lớn tiếng quát tháo, Tô An thử dồn lực vào đầu ngón tay.
Rất tốt, dị năng ở mạt thế đã theo cô xuyên không đến đây.
Có lẽ là ông trời cũng thấy kiếp trước cô sống quá bi thảm nên đã cho cô một cơ hội được sống lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.