Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Tri Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát
Chương 46: Khi Quay Lại Cô Ta Chết Chắc
Lục Thời Thất
16/08/2023
Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Nhân viên công tác cũng là một cô gái trẻ, nghe vậy cười, “Được, vậy cô ký tên vào đây đi.”
Lâm Kinh Nguyệt ký tên xong, đi vào và mang theo bưu kiện thật lớn dễ dàng ra khỏi bưu điện.
Nhân viên: “!!!”
Sức lực này đúng thật là không nhỏ.
Lâm Kinh Nguyệt hơi lảo đảo một chút, bưu kiện này chắc khoảng tầm năm mươi sáu mươi cân.
Bên trong cũng không biết chứa cái gì nữa, nhìn dấu bưu điện ở phía trên, hình như là từ An Thị gửi tới.
Cái này thì lại kỳ quái, Ngô gia và Lâm gia đều không có khả năng gửi đồ cho cô.
Vậy sẽ là ai đây?
Cô vừa định buộc bưu kiện ở yên sau, lên xe đạp trở về đại đội.
Nửa đường lại cảm thấy không thể tới vô ích một chuyến, nên cô tìm một chỗ đưa xe đạp và bưu kiện thu vào không gian, sau khi trang điểm, cô đi dạo phố và đi chợ đen một vòng.
Trong túi thu được hơn bảy mươi tệ, cảm thấy như vậy cũng đã mỹ mãn rồi nên cô đổi lại váy, lấy xe đạp và bưu kiện ra, lúc này mới trở về đại đội.
“Lâm Tri Thanh, Lâm Tri Thanh v.v...”
Nửa đường, cô lại gặp được thím Lưu, ánh mắt của Lâm Kinh Nguyệt vừa liếc thoáng qua, nhanh chóng đạp xe đạp đi, giống như một cơn gió lướt qua bên cạnh bà.
“Lâm Tri Thanh, Lâm Kinh Nguyệt...” Thím Lưu trơ mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt đi xa.
Bà tức giận đến ngã ngửa, lăn lộn qua lại mắng Lâm Kinh Nguyệt một phen.
Tâm trạng của Lâm Kinh Nguyệt cũng rất tốt, thím Lưu luôn xếp ở sau lưng cô, đáng!
“Đứng lại!” Lâm Kinh Nguyệt đang ngâm nga một bài ca dao, sau một khắc từ vui vẻ lập tức biến thành bi thương.
Cô nhìn hai người từ hai bên rừng cây lao ra, vẻ mặt hung thần ác sát, trong tay còn cầm dao.
Cô sửng sốt một lát, tay đang nắm phanh đột nhiên buông ra, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, “A a a, mau tránh ra, tôi dừng được xe, a a a, mau né ra, mau né ra, tôi không khống chế được...”
“Cô, cô, mau dừng lại! Đừng qua đây!”
“Rầm ——“
“Mẹ kiếp!”
Người đàn ông đứng ở giữa đường bị ngã xuống con mương bên cạnh, con dao trong tay cũng bay ra ngoài!
Nó quệt vào đầu anh ta rồi rơi xuống với một tiếng sũng.
“! ! !”
Lâm Kinh Nguyệt và một đồng bọn khác của tên kia đều có chút ngạc nhiên, thế này cũng quá trùng hợp đi.
Suýt chút nữa, con dao kia có thể đã cho anh ta một nhát, vậy thì xong đời luôn rồi.
“Nha đầu chết tiệt, bảo mày dừng lại, mày nhất định không nghe phải không? Hôm nay ông đây nhất định sẽ dạy dỗ mày lại cho đằng hoàng.” Những tên đàn ông còn lại vẻ mặt nham hiểm, trong tay ai cũng có một con dao.
Lâm Kinh Nguyệt ở trên xe đạp, vẻ mặt vô tội, “Đại ca, là các anh đột nhiên lao ra mà, sao lại trách tôi?”
Đúng là ủy khuất mà.
“Còn ngụy biện!” Người đàn ông trừng mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt, “Qua đây, đem bưu kiện và xe đạp đều để lại, tiền trong túi cũng lấy ra.”
Đây thật sự là một con cừu béo mà, ha ha.
Ánh mắt tên kia quét qua quét lại trên người Lâm Kinh Nguyệt, trong mắt lộ ra vẻ mặt khiến người ta ghê tởm, “Cô gái nhỏ nhắn như này, còn có làn da trắng trõn này nữa, thật không hổ là cô gái đến từ trong thành mà.”
Mùi vị chắc hẳn là rất tốt.
Ánh mắt Lâm Kinh Nguyệt trở nên lạnh lẽo, làm sao biết anh ta biết cô ở trong thành?
“Lão tam, nói nhảm cái gì vậy, kéo người đi vào trong rừng đi.” Người đàn ông từ trong mương đứng lên, đi khập khiễng, ánh mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt như hận không thể lột xác cô.
Lão Tam dường như cũng nhớ tới ở đây là đường lớn, vì vậy anh ta đi về phía trước hai bước muốn kéo Lâm Kinh Nguyệt đi.
“Đừng động tay động chân, có gì thì cứ nói chuyện đằng hoàng, không phải là muốn chơi trò chơi sao? Tôi sẽ tự đi.” Lâm Kinh Nguyệt cười cực kỳ rạng rỡ.
Nhưng trong mắt lại không có một độ ấm nào.
Phải, đây là đường lớn, làm chuyện lớn cũng không tiện.
“Coi như cô thức thời.” Hai người nghĩ rằng Lâm Kinh Nguyệt là một cô gái nhỏ nũng nịu, chắc là cô đang sợ, nên nhất thời có chút đắc ý.
“Nhưng còn bưu kiện và xe đạp thì sao? Tất cả đều là những thứ tốt.” Lâm Kinh Nguyệt vẻ mặt khó xử.
“Để tụi tao tự khiêng.”
Ôi chao, thật sự là tốt bụng nha.
Lâm Kinh Nguyệt cười tủm tỉm đi vào trong rừng, còn hai người đàn ông ở phía sau cô thì vất vả khiêng xe đạp cùng với bưu kiện.
Tổ hợp này, nhìn như thế nào cũng cảm thấy hơi kỳ quái.
“Cô gái nhỏ này dáng người thật tốt, không biết so với ả quả phụ kia mạnh hơn bao nhiêu lần.” Đôi mắt của người đàn ông rơi xuống mương gần như dán chặt vào người Lâm Kinh Nguyệt.
Ánh mắt Lâm Kinh Nguyệt càng trở nên lạnh lùng hơn.
Vào rừng, tránh xa con đường lớn, cô quay đầu lại, “Được rồi, ở đây đi.”
“Yo, cô gái nhỏ còn rất hiểu chuyện nha. Rầm!”
“A!” Tên kia vừa mới buông bưu kiện xuống, thì lập tức bị Lâm Kinh Nguyệt một cước đá bay ra ngoài, đụng vào thân cây rồi trượt xuống.
Người đàn ông bên cạnh sững sờ trong giây lát, rồi ngay sau đó bắt đầu tức giận.
“Tiện nhân, mày dám phản kháng!”
“Tôi không dám mà, tôi rất sợ nha~” Giọng nói của Lâm Kinh Nguyệt vừa lạnh lẽo vừa giả tạo, nhưng giọng điệu lại cực kỳ lạnh.
Một tay cô bắt lấy một tên đang xông tới, xoay người quật ngã vai của tên kia.
Người đàn ông bị đập mạnh xuống đất.
Nhân lúc tên kia kêu rên, cô nhanh tay đoạt lấy con dao từ trong tay anh ta, “Nói đi, là ai bảo các người đối phó tôi?”
“A....”
“Xoạt!” Lâm Kinh Nguyệt dùng dao trực tiếp quẹt qua, khóe miệng của người đàn ông ngay lập tức chảy máu.
Người đàn ông cuộn tròn trên mặt đất ở phía bên cũng kia choáng váng.
Lâm Kinh Nguyệt cũng không thèm để ý, cô đi qua, kéo tên kia lại đây, giống như là kéo để giết chó vậy.
Sau khi đặt hai người lại với nhau, thì cô bắt đầu dạy dỗ một phen.
“Cặn bã chết tiệc, dám cướp tới trên đầu tổ tông chúng mày!”
“Hai tên ngốc, đầu óc ngu si tứ chi không phát triển, để tao giúp chúng mày tỉnh táo lại, bốp! Bốp!”
“Sống yên ổn không chịu, nhất quyết phải tìm chết, để bà cô này thành toàn cho chúng mày nhé, đánh chết tụi bây....”
“Sống lãng phí không khí, chết lãng phí đất đai. Đối với loại người như tụi mày, sống dở chết dở mới là hợp lý....”
“Mất mặt tổ tiên, nếu như tổ tiên của tụi bây biết con cháu mình như vậy, chắc ngay cả ván quan tài cũng bị lật ra mất....”
“Hôm nay bà cô này, sẽ thay bọn họ dạy dỗ lại đám con cháu bất hiếu như tụi bây một bài học!”
Khi cô nổi giận, khuôn mặt của hai người đàn ông kia đã hoàn toàn thay đổi, đến cả mẹ ruột cũng không nhận ra.
Họ sợ hãi cuộn mình cùng một chỗ, cả người đều mặc kệ đau đớn, ánh mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt giống như đang nhìn ma quỷ.
“Chúng tôi... Chúng tôi... Sai rồi...”
Con dao trong tay Lâm Kinh Nguyệt bị cô chơi ra đủ loại thao tác, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo bức người.
Hai người lá gan đều vỡ, “Bà cô ơi, chúng con sai rồi mà, chúng con không nên.... chúng con không dám nữa, cầu xin người, xin người hãy tha cho chúng con một cái mạng chó....”
“Là ai bảo các người tới đây?” Lâm Kinh Nguyệt vuốt tóc một cái, nhấc mí mắt lên, lạnh lẽo nhìn bọn họ một cái.
“Là, là một cô gái trông rất xinh đẹp.”
“Nhưng không xinh đẹp bằng cô.” Một người đàn ông khác vội vàng lên tiếng.
Lâm Kinh Nguyệt, “.... Mô tả khuôn mặt của cô ta, ừm, kiểu như có nốt ruồi trên mặt gì đó hay không, v.v...”
“Mắt to, mí mắt hai mí, cằm có nốt ruồi...”
“Cô ta bảo các người đối phó tôi như thế nào?” Là tiểu tiện nhân Lâm Tâm Nhu kia, đúng là đáng ghét.
Khi cô quay lại cô ta chết chắc!
Hai người hoảng sợ nhìn Lâm Kinh Nguyệt, không dám nói chuyện.
“Nói đi.” Lâm Kinh Nguyệt cười ôn hoà.
Nhưng nụ cười này lại làm cho hai người kia rùng mình một cái, “Lấy, lấy đồ đạc và tiền bạc của cô, sau đó, còn, còn chà đạp cô.”
Nói xong, vẻ mặt của hai người kia giống như mình sắp bị hành hình tới nơi.
Lâm Kinh Nguyệt cười càng tươi hơn, nhưng trong đáy mắt lại không có ý cười nào, “Cho các người một cơ hội để sống.”
“Cái, cái gì?”
“Trị nhân tri đạo, trả cho trị nhân chi thân.” (Gậy ông đập lưng ông.)
“...... Ý, ý cô là sao?”
Lâm Kinh Nguyệt cạn lời, “Thì là cô ta bảo các người đối phó với tôi như thế nào, thì các người cứ đối phó lại với cô ta y chang như vậy là được rồi.”
“Vậy cô có thể bỏ qua cho chúng tôi được không?” Hai người thật sự rất sợ, người phụ nữ này đúng là lòng dạ độc ác mà.
Xem bộ dạng vừa rồi của cô, có khi cô thật sự muốn đánh chết bọn họ.
Nhân viên công tác cũng là một cô gái trẻ, nghe vậy cười, “Được, vậy cô ký tên vào đây đi.”
Lâm Kinh Nguyệt ký tên xong, đi vào và mang theo bưu kiện thật lớn dễ dàng ra khỏi bưu điện.
Nhân viên: “!!!”
Sức lực này đúng thật là không nhỏ.
Lâm Kinh Nguyệt hơi lảo đảo một chút, bưu kiện này chắc khoảng tầm năm mươi sáu mươi cân.
Bên trong cũng không biết chứa cái gì nữa, nhìn dấu bưu điện ở phía trên, hình như là từ An Thị gửi tới.
Cái này thì lại kỳ quái, Ngô gia và Lâm gia đều không có khả năng gửi đồ cho cô.
Vậy sẽ là ai đây?
Cô vừa định buộc bưu kiện ở yên sau, lên xe đạp trở về đại đội.
Nửa đường lại cảm thấy không thể tới vô ích một chuyến, nên cô tìm một chỗ đưa xe đạp và bưu kiện thu vào không gian, sau khi trang điểm, cô đi dạo phố và đi chợ đen một vòng.
Trong túi thu được hơn bảy mươi tệ, cảm thấy như vậy cũng đã mỹ mãn rồi nên cô đổi lại váy, lấy xe đạp và bưu kiện ra, lúc này mới trở về đại đội.
“Lâm Tri Thanh, Lâm Tri Thanh v.v...”
Nửa đường, cô lại gặp được thím Lưu, ánh mắt của Lâm Kinh Nguyệt vừa liếc thoáng qua, nhanh chóng đạp xe đạp đi, giống như một cơn gió lướt qua bên cạnh bà.
“Lâm Tri Thanh, Lâm Kinh Nguyệt...” Thím Lưu trơ mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt đi xa.
Bà tức giận đến ngã ngửa, lăn lộn qua lại mắng Lâm Kinh Nguyệt một phen.
Tâm trạng của Lâm Kinh Nguyệt cũng rất tốt, thím Lưu luôn xếp ở sau lưng cô, đáng!
“Đứng lại!” Lâm Kinh Nguyệt đang ngâm nga một bài ca dao, sau một khắc từ vui vẻ lập tức biến thành bi thương.
Cô nhìn hai người từ hai bên rừng cây lao ra, vẻ mặt hung thần ác sát, trong tay còn cầm dao.
Cô sửng sốt một lát, tay đang nắm phanh đột nhiên buông ra, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, “A a a, mau tránh ra, tôi dừng được xe, a a a, mau né ra, mau né ra, tôi không khống chế được...”
“Cô, cô, mau dừng lại! Đừng qua đây!”
“Rầm ——“
“Mẹ kiếp!”
Người đàn ông đứng ở giữa đường bị ngã xuống con mương bên cạnh, con dao trong tay cũng bay ra ngoài!
Nó quệt vào đầu anh ta rồi rơi xuống với một tiếng sũng.
“! ! !”
Lâm Kinh Nguyệt và một đồng bọn khác của tên kia đều có chút ngạc nhiên, thế này cũng quá trùng hợp đi.
Suýt chút nữa, con dao kia có thể đã cho anh ta một nhát, vậy thì xong đời luôn rồi.
“Nha đầu chết tiệt, bảo mày dừng lại, mày nhất định không nghe phải không? Hôm nay ông đây nhất định sẽ dạy dỗ mày lại cho đằng hoàng.” Những tên đàn ông còn lại vẻ mặt nham hiểm, trong tay ai cũng có một con dao.
Lâm Kinh Nguyệt ở trên xe đạp, vẻ mặt vô tội, “Đại ca, là các anh đột nhiên lao ra mà, sao lại trách tôi?”
Đúng là ủy khuất mà.
“Còn ngụy biện!” Người đàn ông trừng mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt, “Qua đây, đem bưu kiện và xe đạp đều để lại, tiền trong túi cũng lấy ra.”
Đây thật sự là một con cừu béo mà, ha ha.
Ánh mắt tên kia quét qua quét lại trên người Lâm Kinh Nguyệt, trong mắt lộ ra vẻ mặt khiến người ta ghê tởm, “Cô gái nhỏ nhắn như này, còn có làn da trắng trõn này nữa, thật không hổ là cô gái đến từ trong thành mà.”
Mùi vị chắc hẳn là rất tốt.
Ánh mắt Lâm Kinh Nguyệt trở nên lạnh lẽo, làm sao biết anh ta biết cô ở trong thành?
“Lão tam, nói nhảm cái gì vậy, kéo người đi vào trong rừng đi.” Người đàn ông từ trong mương đứng lên, đi khập khiễng, ánh mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt như hận không thể lột xác cô.
Lão Tam dường như cũng nhớ tới ở đây là đường lớn, vì vậy anh ta đi về phía trước hai bước muốn kéo Lâm Kinh Nguyệt đi.
“Đừng động tay động chân, có gì thì cứ nói chuyện đằng hoàng, không phải là muốn chơi trò chơi sao? Tôi sẽ tự đi.” Lâm Kinh Nguyệt cười cực kỳ rạng rỡ.
Nhưng trong mắt lại không có một độ ấm nào.
Phải, đây là đường lớn, làm chuyện lớn cũng không tiện.
“Coi như cô thức thời.” Hai người nghĩ rằng Lâm Kinh Nguyệt là một cô gái nhỏ nũng nịu, chắc là cô đang sợ, nên nhất thời có chút đắc ý.
“Nhưng còn bưu kiện và xe đạp thì sao? Tất cả đều là những thứ tốt.” Lâm Kinh Nguyệt vẻ mặt khó xử.
“Để tụi tao tự khiêng.”
Ôi chao, thật sự là tốt bụng nha.
Lâm Kinh Nguyệt cười tủm tỉm đi vào trong rừng, còn hai người đàn ông ở phía sau cô thì vất vả khiêng xe đạp cùng với bưu kiện.
Tổ hợp này, nhìn như thế nào cũng cảm thấy hơi kỳ quái.
“Cô gái nhỏ này dáng người thật tốt, không biết so với ả quả phụ kia mạnh hơn bao nhiêu lần.” Đôi mắt của người đàn ông rơi xuống mương gần như dán chặt vào người Lâm Kinh Nguyệt.
Ánh mắt Lâm Kinh Nguyệt càng trở nên lạnh lùng hơn.
Vào rừng, tránh xa con đường lớn, cô quay đầu lại, “Được rồi, ở đây đi.”
“Yo, cô gái nhỏ còn rất hiểu chuyện nha. Rầm!”
“A!” Tên kia vừa mới buông bưu kiện xuống, thì lập tức bị Lâm Kinh Nguyệt một cước đá bay ra ngoài, đụng vào thân cây rồi trượt xuống.
Người đàn ông bên cạnh sững sờ trong giây lát, rồi ngay sau đó bắt đầu tức giận.
“Tiện nhân, mày dám phản kháng!”
“Tôi không dám mà, tôi rất sợ nha~” Giọng nói của Lâm Kinh Nguyệt vừa lạnh lẽo vừa giả tạo, nhưng giọng điệu lại cực kỳ lạnh.
Một tay cô bắt lấy một tên đang xông tới, xoay người quật ngã vai của tên kia.
Người đàn ông bị đập mạnh xuống đất.
Nhân lúc tên kia kêu rên, cô nhanh tay đoạt lấy con dao từ trong tay anh ta, “Nói đi, là ai bảo các người đối phó tôi?”
“A....”
“Xoạt!” Lâm Kinh Nguyệt dùng dao trực tiếp quẹt qua, khóe miệng của người đàn ông ngay lập tức chảy máu.
Người đàn ông cuộn tròn trên mặt đất ở phía bên cũng kia choáng váng.
Lâm Kinh Nguyệt cũng không thèm để ý, cô đi qua, kéo tên kia lại đây, giống như là kéo để giết chó vậy.
Sau khi đặt hai người lại với nhau, thì cô bắt đầu dạy dỗ một phen.
“Cặn bã chết tiệc, dám cướp tới trên đầu tổ tông chúng mày!”
“Hai tên ngốc, đầu óc ngu si tứ chi không phát triển, để tao giúp chúng mày tỉnh táo lại, bốp! Bốp!”
“Sống yên ổn không chịu, nhất quyết phải tìm chết, để bà cô này thành toàn cho chúng mày nhé, đánh chết tụi bây....”
“Sống lãng phí không khí, chết lãng phí đất đai. Đối với loại người như tụi mày, sống dở chết dở mới là hợp lý....”
“Mất mặt tổ tiên, nếu như tổ tiên của tụi bây biết con cháu mình như vậy, chắc ngay cả ván quan tài cũng bị lật ra mất....”
“Hôm nay bà cô này, sẽ thay bọn họ dạy dỗ lại đám con cháu bất hiếu như tụi bây một bài học!”
Khi cô nổi giận, khuôn mặt của hai người đàn ông kia đã hoàn toàn thay đổi, đến cả mẹ ruột cũng không nhận ra.
Họ sợ hãi cuộn mình cùng một chỗ, cả người đều mặc kệ đau đớn, ánh mắt nhìn Lâm Kinh Nguyệt giống như đang nhìn ma quỷ.
“Chúng tôi... Chúng tôi... Sai rồi...”
Con dao trong tay Lâm Kinh Nguyệt bị cô chơi ra đủ loại thao tác, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo bức người.
Hai người lá gan đều vỡ, “Bà cô ơi, chúng con sai rồi mà, chúng con không nên.... chúng con không dám nữa, cầu xin người, xin người hãy tha cho chúng con một cái mạng chó....”
“Là ai bảo các người tới đây?” Lâm Kinh Nguyệt vuốt tóc một cái, nhấc mí mắt lên, lạnh lẽo nhìn bọn họ một cái.
“Là, là một cô gái trông rất xinh đẹp.”
“Nhưng không xinh đẹp bằng cô.” Một người đàn ông khác vội vàng lên tiếng.
Lâm Kinh Nguyệt, “.... Mô tả khuôn mặt của cô ta, ừm, kiểu như có nốt ruồi trên mặt gì đó hay không, v.v...”
“Mắt to, mí mắt hai mí, cằm có nốt ruồi...”
“Cô ta bảo các người đối phó tôi như thế nào?” Là tiểu tiện nhân Lâm Tâm Nhu kia, đúng là đáng ghét.
Khi cô quay lại cô ta chết chắc!
Hai người hoảng sợ nhìn Lâm Kinh Nguyệt, không dám nói chuyện.
“Nói đi.” Lâm Kinh Nguyệt cười ôn hoà.
Nhưng nụ cười này lại làm cho hai người kia rùng mình một cái, “Lấy, lấy đồ đạc và tiền bạc của cô, sau đó, còn, còn chà đạp cô.”
Nói xong, vẻ mặt của hai người kia giống như mình sắp bị hành hình tới nơi.
Lâm Kinh Nguyệt cười càng tươi hơn, nhưng trong đáy mắt lại không có ý cười nào, “Cho các người một cơ hội để sống.”
“Cái, cái gì?”
“Trị nhân tri đạo, trả cho trị nhân chi thân.” (Gậy ông đập lưng ông.)
“...... Ý, ý cô là sao?”
Lâm Kinh Nguyệt cạn lời, “Thì là cô ta bảo các người đối phó với tôi như thế nào, thì các người cứ đối phó lại với cô ta y chang như vậy là được rồi.”
“Vậy cô có thể bỏ qua cho chúng tôi được không?” Hai người thật sự rất sợ, người phụ nữ này đúng là lòng dạ độc ác mà.
Xem bộ dạng vừa rồi của cô, có khi cô thật sự muốn đánh chết bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.