Thập Niên 70: Bia Đỡ Đạn Là Thiên Kim Thật
Chương 35:
Mạn Thu
11/12/2023
Sau khi Tiêu Thiết Đản nhận được tin tức này từ trong miệng Vương Hội Hỉ, đã bị tổn thương một vạn điểm, câu uất ức bĩu môi, người lớn sao lại như vậy, trẻ con phạm phải chút sai lầm, không thể rộng lượng tha thứ à, sao có thể tổn thương trái tim trẻ con, hu hu hu, sao lại bỏ lại một mình cậu, con có phải là bảo bối tâm can nhỏ của mọi người nữa hay không.
Tiêu Cửu bỏ lại lương tâm, vui vẻ đi theo ông lên núi.
“Cha, con ở đây.” Tiêu Định Quốc chào hỏi.
Tiêu Cửu từ trên lưng Tiêu Thủ Thành xuống, chạy đến bên người Tiêu Định Quốc, thật ra, thân thể cô hiện tại rất tốt, hoàn toàn có thể ctựhính mình lên núi, nhưng Tiêu Thủ Thành không đồng ý, sợ cô mệt mỏi, cũng sợ cô chậm trễ thời gian, trực tiếp cõng người lên.
“Tiểu Cửu, con còn nhớ nơi này không?” Tiêu Định Quốc hỏi.
Tiêu Cửu nghi hoặc, cô nhìn xung quanh, cây xanh rợp bóng, "Không nhớ, sao vậy ạ?”
Tiêu Định Quốc thấy phản ứng của Tiêu Cửu, biết muốn tìm được nguồn nước sợ là không thể nào, không nhịn được có hơi thất vọng.
Ngược lại Tiêu Thủ Thành nói thẳng: "Tiểu Cửu, lần trước tìm được Thiết Đản ở chỗ này, khi đó, cháu nói nghe được âm thanh có gì ở trong nước nhảy nhót, cháu còn nhớ rõ không?”
“Bây giờ con còn nghe thấy âm thanh đó không?" Tiêu Định Quốc không nhịn được hỏi.
“Thì ra là ở đây, để con nghe thử xem.” Tiêu Cửu cũng không xác định lần này còn có thể nghe thấy hay không.
Cô nhắm mắt lại, bắt đầu lắng nghe thanh âm bốn phía, Tiêu Thủ Thành và Tiêu Định Quốc hận không thể chính mình không cần hô hấp, miễn cho ảnh hưởng đến phán đoán của Tiêu Cửu.
Cũng may, vận may vẫn ở bên bọn họ, sau khi nghe một hồi, Tiêu Cửu nói: "Có thể nghe thấy âm thanh, không có tiếng nhảy nhót như lần trước, nhưng có rất nhiều âm thanh bơi trong nước.
Tiêu Định Quốc kinh hỉ, vội vàng hỏi: "Đứa nhỏ ngoan, con có thể chỉ phương hướng cho ông nội và cha không? Nhà chúng ta, đại đội chúng ta đều rất cần nước.”
Tiêu Cửu đương nhiên biết hiện tại nước quý giá bao nhiêu, cô vội vàng gật đầu, cũng không để ý tới sự nghiệp tìm rau dại mà mình mỗi lần lên núi đều phải làm, ngón tay út chỉ một hướng: "Thanh âm từ hướng này tới.”
Tiêu Định Quốc cõng cô lên, một đường đi về phía Tiêu Cửu chỉ.
Sau đó không lâu, bọn họ đã tìm được nguồn nước, không trách được lần trước bọn họ không tìm được, nguồn nước này rất bí mật, phải trải qua khe hở nham thạch mới có thể nhìn thấy, mà khe hở nham thạch kia lại bị một cành cây từ gốc cây liễu che kín rất chặt.
Tiêu Định Quốc nhìn đàn cá chen lấn kia mừng rỡ vạn phần, còn không quên che chở Tiêu Cửu, không để cô vì tò mò mà cả người đều dán vào trong nước.
“Tốt! Tốt!” Lão gia tử xoa xoa tay, vui vẻ nhe răng.
Lần này không chỉ tìm được nguồn nước, còn tìm được cá, lần này thì tốt rồi, thức ăn và nước đều đã có!
Lúc trở về, lão gia tử dỗ dành Tiêu Cửu: "Tiểu Cửu à, chuyện này, chúng ta giữ bí mật trước, không được nói với anh trai cháu, được không?"
Nhìn ánh mắt đen trắng rõ ràng của Tiêu Cửu, lão gia tử có hơi áy náy, nhớ tới cháu gái thích lên núi, nên hứa hẹn: "Sau này, ông nội rảnh rỗi, sẽ dẫn cháu lên núi chơi."
Tiêu Cửu lập tức đồng ý, nước và cá xuất hiện, làm cho cảm giác cấp bách trong lòng cô thoáng cái mất hơn phân nửa, người nhà rốt cục có ăn có uống rồi.
Trong lòng cô thả lỏng xuống, nhưng nhiệt tình đối với việc lên núi vẫn không giảm, dù sao không gian của cô còn đang chờ cô lấp đầy!
Sau khi ba người về đến nhà, Tiêu Cửu đi qua dỗ bạn học Tiêu Thiết Đản, Tiêu Thủ Thành đóng cửa sân, chuyện về ổ cá, phải cùng người trong nhà thương lượng xem thế nào.
Tiêu Cửu bỏ lại lương tâm, vui vẻ đi theo ông lên núi.
“Cha, con ở đây.” Tiêu Định Quốc chào hỏi.
Tiêu Cửu từ trên lưng Tiêu Thủ Thành xuống, chạy đến bên người Tiêu Định Quốc, thật ra, thân thể cô hiện tại rất tốt, hoàn toàn có thể ctựhính mình lên núi, nhưng Tiêu Thủ Thành không đồng ý, sợ cô mệt mỏi, cũng sợ cô chậm trễ thời gian, trực tiếp cõng người lên.
“Tiểu Cửu, con còn nhớ nơi này không?” Tiêu Định Quốc hỏi.
Tiêu Cửu nghi hoặc, cô nhìn xung quanh, cây xanh rợp bóng, "Không nhớ, sao vậy ạ?”
Tiêu Định Quốc thấy phản ứng của Tiêu Cửu, biết muốn tìm được nguồn nước sợ là không thể nào, không nhịn được có hơi thất vọng.
Ngược lại Tiêu Thủ Thành nói thẳng: "Tiểu Cửu, lần trước tìm được Thiết Đản ở chỗ này, khi đó, cháu nói nghe được âm thanh có gì ở trong nước nhảy nhót, cháu còn nhớ rõ không?”
“Bây giờ con còn nghe thấy âm thanh đó không?" Tiêu Định Quốc không nhịn được hỏi.
“Thì ra là ở đây, để con nghe thử xem.” Tiêu Cửu cũng không xác định lần này còn có thể nghe thấy hay không.
Cô nhắm mắt lại, bắt đầu lắng nghe thanh âm bốn phía, Tiêu Thủ Thành và Tiêu Định Quốc hận không thể chính mình không cần hô hấp, miễn cho ảnh hưởng đến phán đoán của Tiêu Cửu.
Cũng may, vận may vẫn ở bên bọn họ, sau khi nghe một hồi, Tiêu Cửu nói: "Có thể nghe thấy âm thanh, không có tiếng nhảy nhót như lần trước, nhưng có rất nhiều âm thanh bơi trong nước.
Tiêu Định Quốc kinh hỉ, vội vàng hỏi: "Đứa nhỏ ngoan, con có thể chỉ phương hướng cho ông nội và cha không? Nhà chúng ta, đại đội chúng ta đều rất cần nước.”
Tiêu Cửu đương nhiên biết hiện tại nước quý giá bao nhiêu, cô vội vàng gật đầu, cũng không để ý tới sự nghiệp tìm rau dại mà mình mỗi lần lên núi đều phải làm, ngón tay út chỉ một hướng: "Thanh âm từ hướng này tới.”
Tiêu Định Quốc cõng cô lên, một đường đi về phía Tiêu Cửu chỉ.
Sau đó không lâu, bọn họ đã tìm được nguồn nước, không trách được lần trước bọn họ không tìm được, nguồn nước này rất bí mật, phải trải qua khe hở nham thạch mới có thể nhìn thấy, mà khe hở nham thạch kia lại bị một cành cây từ gốc cây liễu che kín rất chặt.
Tiêu Định Quốc nhìn đàn cá chen lấn kia mừng rỡ vạn phần, còn không quên che chở Tiêu Cửu, không để cô vì tò mò mà cả người đều dán vào trong nước.
“Tốt! Tốt!” Lão gia tử xoa xoa tay, vui vẻ nhe răng.
Lần này không chỉ tìm được nguồn nước, còn tìm được cá, lần này thì tốt rồi, thức ăn và nước đều đã có!
Lúc trở về, lão gia tử dỗ dành Tiêu Cửu: "Tiểu Cửu à, chuyện này, chúng ta giữ bí mật trước, không được nói với anh trai cháu, được không?"
Nhìn ánh mắt đen trắng rõ ràng của Tiêu Cửu, lão gia tử có hơi áy náy, nhớ tới cháu gái thích lên núi, nên hứa hẹn: "Sau này, ông nội rảnh rỗi, sẽ dẫn cháu lên núi chơi."
Tiêu Cửu lập tức đồng ý, nước và cá xuất hiện, làm cho cảm giác cấp bách trong lòng cô thoáng cái mất hơn phân nửa, người nhà rốt cục có ăn có uống rồi.
Trong lòng cô thả lỏng xuống, nhưng nhiệt tình đối với việc lên núi vẫn không giảm, dù sao không gian của cô còn đang chờ cô lấp đầy!
Sau khi ba người về đến nhà, Tiêu Cửu đi qua dỗ bạn học Tiêu Thiết Đản, Tiêu Thủ Thành đóng cửa sân, chuyện về ổ cá, phải cùng người trong nhà thương lượng xem thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.