Thập Niên 70: Cô Thợ Ngoã Xinh Đẹp
Năm 1973, Đào Nam Phong vừa tốt nghiệp trung học, bị mẹ kế lừa gạt, thay thế vị trí của chị kế đi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, trở thành thành viên của đội sửa đường tại nông trường Tú Phong Sơn.
Sống trong một ngôi nhà tranh dột nát, vừa lạnh vừa mệt, Đào Nam Phong đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cô đến mạt thế và bị xác sống cắn một cái. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô phát hiện trên mu bàn tay mình xuất hiện một dấu răng đen.
Đào Nam Phong sợ hãi dùng khăn che tay lại, đến báo danh ở đội sửa đường.
Chỉ mới ngồi nghiêng trên một tảng đá bên đường, bùm! Tảng đá nứt ra làm đôi.
Cô chống tay vào một cái cây, răng rắc! Cái cây bị gãy làm hai.
Đội trưởng đưa cho cô một cái xẻng sắt — với sức lực như vậy, đến đội sửa đường là đúng rồi.
Đào Nam Phong lại mơ thấy một con chuột biến dị cắn cô một cái.
Khi tỉnh dậy, cô nhìn thấy một vết cắn đen trên mắt cá chân.
Ngày hôm sau, các thành viên trong đội sửa đường đều sững sờ — cô gái xinh đẹp yếu ớt này có thể đào hố!
Sau đó, Đào Nam Phong mơ thấy mình là một nhân vật phụ chịu thiệt thòi trong sách, là bậc thang cho chị kế Đào Du, cô quyết định không còn khiêm tốn nữa.
Các bạn tại cứ điểm thanh niên trí thức đều ngạc nhiên phát hiện, Đào Nam Phong đã trở nên chăm chỉ, dẫn dắt mọi người xây nhà gạch đất, sửa đường, khai thác mỏ phốt pho, xây nhà máy, sửa bệnh viện… Nông trường ngày càng thịnh vượng.
Từ một thành viên đội sửa đường, trở thành trưởng bộ phận xây dựng, rồi từng bước thăng tiến, trở thành kiến trúc sư nổi tiếng toàn quốc, đứng dưới ánh đèn chói mắt, Đào Nam Phong, người từng là “thợ ngoã”, bắt đầu cảm ơn:
“Cảm ơn anh ấy, đã dọn dẹp mọi khó khăn cho tôi.”
“Cảm ơn cô ấy, dùng ánh mắt khinh bỉ để khuyến khích tôi tiến lên.”
“Cảm ơn tất cả các bạn của tôi, đã cùng tôi trưởng thành.”
À… còn phải cảm ơn những giấc mơ ấy.
*Thợ ngoã: chỉ những người tham gia vào công việc xây dựng như xây tường, lợp mái, cầu, đường sắt, đường bộ.