Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Yêu Kiều
Chương 20: Gọi Ai Là Chồng Hả
Thụy Vân Gian
07/08/2022
Nhớ tới kiếp trước chính mình cố gắng thật lâu, vẫn là không thể cùng chồng mang thai, trong lòng có chút chua xót.
Nhưng kiếp này còn có cơ hội.
Bách Nguyệt nhận ra nhu cầu của bọn họ, mà chính mình hiển nhiên là không đủ yêu cầu để thỏa mãn.
Bách Nguyệt không phải đồ ngu, cô hiểu rất rõ từng lợi ích che giấu sâu bên trong đám người này.
Chỉ là không muốn chủ động đứng ra xử lý những việc đó.
Cô vốn định cho đầu óc của mình tạm treo máy, nghỉ ngơi một chút.
Nhưng giờ phút này vẫn là yêu cầu khiến cho mỗi người đều hài lòng.
Bách Nguyệt ngượng ngùng mà cười cười, chỉ chỉ vào mình: “Tôi ngốc, nhưng mà các em gái của tôi đều đặc biệt lợi hại.”
Bách Nguyệt vỗ tay một cái, đôi mắt sáng lên, hưng phấn kể vanh vách,
Lão Bách trong lòng cảm thấy không ổn, con nhỏ chết tiệt kia không phải là muốn…
Chỉ thấy Bách Nguyệt đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng mà đi vào phòng của em hai, sau đó lôi xềnh xệch cô ta ra ngoài.
Em hai còn có chút ngỡ ngàng không hiểu lý do, chỉ cho là kẻ ngốc này định đánh mình, nên lập tức đi theo chuẩn bị mách cha mẹ.
Ai ngờ vừa đứng yên lại, Bách Nguyệt vỗ vai em hai nói với Viên Bàng: “Em hai nhà chúng tôi rất thông minh, sinh con ra chắc chắn là ông to bà lớn!”
Bách Nguyệt nghiêm túc mà nói: “Các người trò chuyện trước đi, tôi muốn đi ngủ.”
Bỏ lại em hai mê mang cộng thêm tức giận, sau khi nhận ra Bách Nguyệt đang bày trò gì, cô ta tức giận mà dậm chân.
Hai cha con nhà họ Viên vừa thấy, bỗng kêu lên một tiếng, nói thẳng Bách Văn Tài không phúc hậu.
Con trai ông ta cũng coi như là tuấn tú lịch sự, nếu muốn kết làm thông gia, làm gì mà ngay từ đầu không cho con gái bình thường đứng ra, thế nào cũng phải là Bách Nguyệt?
Bách Văn Tài còn chưa nói gì, mẹ nuôi đã đứng ra nói không đồng ý.
Nhà họ Viên vừa nghèo vừa hèn, bản thân bà ta mới không nở để con gái mình đi chịu khổ! Lại nói, bọn họ vốn định bán Bách Nguyệt, cũng không phải bán con gái ruột của mình.
Mọi người tan rã trong không vui.
Cả nhà cha mẹ nuôi bị Bách Nguyệt chơi một vố, tức giận đến nỗi đêm đó lại mất ngủ.
Cha nuôi nhịn không được muốn đi đánh Bách Nguyệt, lại phát hiện đối phương đã sớm chuồn về nhà tranh ngủ một giấc.
Ông ta muốn đuổi đến đó đánh cô một trận, lại tiếc đèn dầu, chỉ có thể từ bỏ.
Hôm sau.
Việc đồng áng trong thôn, Bách Nguyệt không tiếp tục làm, công điểm tự nhiên cũng không có.
Nhưng mà chỗ xây đập chứa nước của thôn Bách yêu cầu thêm người, bọn họ đang nhận người.
Họ muốn xây xong đập chứa nước sớm một chút, Bách Nguyệt nghe nói thôn Bách còn dựng lều bạt ở nơi này để cho người đào đập chứa nước thuận tiện trực tiếp ngủ lại chỗ này.
Đỡ tốn thời gian đi đi về về qua lại giữa hai nơi, còn không bằng ở lại trong lều chợp mắt một lát.
Hạ Nghị cũng thu thập một chút đồ vật, ở lại chỗ này.
Bách Nguyệt vô cùng hào hứng mà báo danh, đồng chí sắp xếp công việc nhìn cơ thể gầy guộc cả cô, cuối cùng chỉ có thể giao cho cô một công việc phụ trách hậu cần, chính là cùng người khác mỗi ngày chuẩn bị ba bữa cơm.
Người phụ trách dò hỏi: “Biết nấu cơm không?”
Bách Nguyệt gật đầu: “Biết.”
Công việc này có nhiều chỗ khó khăn, dù sao thì có đói muốn ăn nhiều một miếng, cũng không phải là việc gì khó, chỉ cần đừng quá đáng là được.
Công việc hôm nay còn đang chiêu công, ngày mai mới chính thức nấu cơm, hôm nay Bách Nguyệt nhà rồi không có chuyện gì, bèn ngồi trên một tảng đá lớn nhìn về phía Hạ Nghị.
Tuy rằng hiện tại chồng không giống như những gì trong kiếp trước anh từng kể cho cô, nhưng cô vẫn thực lòng thích anh.
Hạ Nghị nóng đến cả người ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính sát vào cơ thể.
Chờ đến khi bọn họ nghỉ ngơi, bên cạnh Hạ Nghị cuối cùng cũng không có ai, Bách Nguyệt mới tránh người khác đến tìm anh.
“Bọn họ phân em đến phòng bếp làm việc, chồng ơi, anh muốn ăn cái gì?”
Hạ Nghị cúi đầu nhìn cô gái đứng trước mặt, đối phương tết hai bím tóc đuôi sam, hai con mắt long lanh mở to đang nhìn mình.
Mẹ kiếp!
Gọi ai là chồng hả.
Nhưng kiếp này còn có cơ hội.
Bách Nguyệt nhận ra nhu cầu của bọn họ, mà chính mình hiển nhiên là không đủ yêu cầu để thỏa mãn.
Bách Nguyệt không phải đồ ngu, cô hiểu rất rõ từng lợi ích che giấu sâu bên trong đám người này.
Chỉ là không muốn chủ động đứng ra xử lý những việc đó.
Cô vốn định cho đầu óc của mình tạm treo máy, nghỉ ngơi một chút.
Nhưng giờ phút này vẫn là yêu cầu khiến cho mỗi người đều hài lòng.
Bách Nguyệt ngượng ngùng mà cười cười, chỉ chỉ vào mình: “Tôi ngốc, nhưng mà các em gái của tôi đều đặc biệt lợi hại.”
Bách Nguyệt vỗ tay một cái, đôi mắt sáng lên, hưng phấn kể vanh vách,
Lão Bách trong lòng cảm thấy không ổn, con nhỏ chết tiệt kia không phải là muốn…
Chỉ thấy Bách Nguyệt đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng mà đi vào phòng của em hai, sau đó lôi xềnh xệch cô ta ra ngoài.
Em hai còn có chút ngỡ ngàng không hiểu lý do, chỉ cho là kẻ ngốc này định đánh mình, nên lập tức đi theo chuẩn bị mách cha mẹ.
Ai ngờ vừa đứng yên lại, Bách Nguyệt vỗ vai em hai nói với Viên Bàng: “Em hai nhà chúng tôi rất thông minh, sinh con ra chắc chắn là ông to bà lớn!”
Bách Nguyệt nghiêm túc mà nói: “Các người trò chuyện trước đi, tôi muốn đi ngủ.”
Bỏ lại em hai mê mang cộng thêm tức giận, sau khi nhận ra Bách Nguyệt đang bày trò gì, cô ta tức giận mà dậm chân.
Hai cha con nhà họ Viên vừa thấy, bỗng kêu lên một tiếng, nói thẳng Bách Văn Tài không phúc hậu.
Con trai ông ta cũng coi như là tuấn tú lịch sự, nếu muốn kết làm thông gia, làm gì mà ngay từ đầu không cho con gái bình thường đứng ra, thế nào cũng phải là Bách Nguyệt?
Bách Văn Tài còn chưa nói gì, mẹ nuôi đã đứng ra nói không đồng ý.
Nhà họ Viên vừa nghèo vừa hèn, bản thân bà ta mới không nở để con gái mình đi chịu khổ! Lại nói, bọn họ vốn định bán Bách Nguyệt, cũng không phải bán con gái ruột của mình.
Mọi người tan rã trong không vui.
Cả nhà cha mẹ nuôi bị Bách Nguyệt chơi một vố, tức giận đến nỗi đêm đó lại mất ngủ.
Cha nuôi nhịn không được muốn đi đánh Bách Nguyệt, lại phát hiện đối phương đã sớm chuồn về nhà tranh ngủ một giấc.
Ông ta muốn đuổi đến đó đánh cô một trận, lại tiếc đèn dầu, chỉ có thể từ bỏ.
Hôm sau.
Việc đồng áng trong thôn, Bách Nguyệt không tiếp tục làm, công điểm tự nhiên cũng không có.
Nhưng mà chỗ xây đập chứa nước của thôn Bách yêu cầu thêm người, bọn họ đang nhận người.
Họ muốn xây xong đập chứa nước sớm một chút, Bách Nguyệt nghe nói thôn Bách còn dựng lều bạt ở nơi này để cho người đào đập chứa nước thuận tiện trực tiếp ngủ lại chỗ này.
Đỡ tốn thời gian đi đi về về qua lại giữa hai nơi, còn không bằng ở lại trong lều chợp mắt một lát.
Hạ Nghị cũng thu thập một chút đồ vật, ở lại chỗ này.
Bách Nguyệt vô cùng hào hứng mà báo danh, đồng chí sắp xếp công việc nhìn cơ thể gầy guộc cả cô, cuối cùng chỉ có thể giao cho cô một công việc phụ trách hậu cần, chính là cùng người khác mỗi ngày chuẩn bị ba bữa cơm.
Người phụ trách dò hỏi: “Biết nấu cơm không?”
Bách Nguyệt gật đầu: “Biết.”
Công việc này có nhiều chỗ khó khăn, dù sao thì có đói muốn ăn nhiều một miếng, cũng không phải là việc gì khó, chỉ cần đừng quá đáng là được.
Công việc hôm nay còn đang chiêu công, ngày mai mới chính thức nấu cơm, hôm nay Bách Nguyệt nhà rồi không có chuyện gì, bèn ngồi trên một tảng đá lớn nhìn về phía Hạ Nghị.
Tuy rằng hiện tại chồng không giống như những gì trong kiếp trước anh từng kể cho cô, nhưng cô vẫn thực lòng thích anh.
Hạ Nghị nóng đến cả người ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính sát vào cơ thể.
Chờ đến khi bọn họ nghỉ ngơi, bên cạnh Hạ Nghị cuối cùng cũng không có ai, Bách Nguyệt mới tránh người khác đến tìm anh.
“Bọn họ phân em đến phòng bếp làm việc, chồng ơi, anh muốn ăn cái gì?”
Hạ Nghị cúi đầu nhìn cô gái đứng trước mặt, đối phương tết hai bím tóc đuôi sam, hai con mắt long lanh mở to đang nhìn mình.
Mẹ kiếp!
Gọi ai là chồng hả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.