Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Yêu Kiều
Chương 29: Vô Lương Tâm
Thụy Vân Gian
08/09/2022
Tối đến, cả nhà cha mẹ nuôi không kịp đợi lâu thêm nữa mà nói tin tức này cho Bách Nguyệt.
Bọn họ cảm thấy Bách Nguyệt là một kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không phản kháng lại.
Sự thật cũng đúng như vậy.
Cô gái ngốc nghếch này nghe xong cũng chỉ thản nhiên ậm ừ một tiếng.
Chưa nói đồng ý, cũng chưa nói không đồng ý.
Trong lòng bọn họ lại nói thầm, trước đó Bách Nguyệt gặp mấy đối tượng xem mắt đều tỏ vẻ không hài lòng, còn nghĩ cách khiến người ta tức giận bỏ đi.
Tại sao hôm nay lại ngoan ngoãn thế nhỉ?
Lão Bách đâm ra lại lo lắng cô lại nảy ra ý đồ xấu gì đó.
Nhưng mà mẹ nuôi lại không cảm thấy như vậy.
Mẹ nuôi lén lút nói nhỏ bên tai chồng mình: “Con này nó bị thần kinh mà, sao nó hiểu được? Nói không chắc nó còn chẳng biết thế nào là lấy chồng đâu, lần trước nó không thích chắc chỉ là do không thích người lạ, bây giờ nó chưa thấy lão già kia, nên mới không phản kháng.”
“Đợi đến lúc đưa đến nhà người ta, gạo nấu thành cơm, để xem đồ ngốc này còn có thể làm gì được.”
Lão Bách nghe thấy có lý, thế là cũng không muốn nói nhiều với Bách Nguyệt.
Thậm chí khi Bách Nguyệt rời khỏi còn gật đầu hỏi thêm một câu: “Vậy lúc nào thì con gả đi ạ?”
Nhìn dáng vẻ như rất mong chờ, khiến cho cha nuôi lại càng vui mừng hơn.
“Ngày mai đã phải thu dọn đồ đạc rồi ạ?” Cô sợ xảy ra gì đó ngoài ý muốn, vẫn hỏi lại một câu.
Cha nuôi mỉm cười trả lời: “Sao nhanh vậy được.”
Mặc dù giá tiền đã bàn bạc xong, nhưng mà ông ta còn tính toán muốn đòi thêm lão già độc thân kia một chút nữa.
Cho nên chuyện này còn phải từ từ.
“Ít nhất cũng còn nửa tháng nữa.”
Bách Nguyệt nhớ đến đoạn nói chuyện của cha mẹ nuôi, cười ha hả, nếu như vậy thì tốt.
Chỉ cần cho mình thời gian lo liệu mọi chuyện, vậy thì cuộc sống sau này vẫn còn hy vọng.
Qua một đêm, mọi người đều ngủ say, chỉ có mình Hạ Nghị là không ngủ được.
Anh là một thanh niên cũng cảm thấy chuyện này quá đáng!
Đang yên đang lành một cô gái trẻ tuổi phải gả cho một ông già hơn năm mươi tuổi.
Đám người đó thật là vô lương tâm!
Quan trọng nhất là Bách Nguyệt vẫn luôn sống mơ mơ màng màng.
Anh lăn qua lộn lại mãi không chợp mắt.
Trong đầu tất cả đều hiện lên dáng vẻ ngoan ngoãn của cô lúc gọi anh là chồng.
Nỗi buồn phiền của Hạ Nghị, Bách Nguyệt không hề biết.
Trong chuyện này người chân chính vui vẻ nhất chính là Bách Nguyệt.
Kiếp trước cô chính là nhờ cơ hội lần này mà tìm đến thôn trưởng thuận lợi lấy được giấy chứng minh nhân dân.
Bách Nguyệt ngủ một giấc say đến sáng, sớm hôm sau chạy tới công trường làm xong việc của mình, sau đó còn không có quên đến thăm Hạ Nghị.
Hạ Nghị mỗi ngày đều nhận quà của cô, anh cũng cảm thấy cô gái này đối xử quá tốt với anh.
Ngay cả mẹ đẻ của anh cũng không nhiệt tình như vậy.
Thôn trưởng thôn Bách là người tốt, ngay từ đầu ông ấy đã không đồng ý chuyện lão Bách coi Bách Nguyệt như một món hàng bán cho hết người này đến người khác.
Nhưng đây là việc riêng của nhà người ta, một mình lão Bách dìu dắt cả một gia đình, nếu nuôi thêm Bách Nguyệt đúng là rất khó khăn.
Thôn trưởng nhìn thấy Bách Nguyệt lại đây, còn tưởng rằng cô tới để nhờ mình cứu giúp.
Không ngờ rằng Bách Nguyệt lại chạy vọt đến trước mặt ông ấy, nghiêm túc nói: “Chú thôn trưởng, cháu muốn một tờ giấy chứng minh nhân dân.”
Bình thường đều là những thanh niên nam nữ chuẩn bị kết hôn mới có thể tách khỏi hộ khẩu.
Bách Nguyệt là trường hợp đặc biệt, hộ tịch của cô khá phiền phức.
Bách Nguyệt thầm nghĩ hiện tại cũng không giống sau này có thể lên mạng tra hộ khẩu, nếu chính mình phải rời khỏi đây, tốt nhất vẫn là tìm thôn trưởng viết một giấy xác nhận dân sự hoặc là giấy tờ chứng minh thân phân.
Ngày thường thôn trưởng sẽ không viết giấy cho cô, dù sao cô một kẻ ngốc cần gì phải rời đi.
Nhưng bây giờ cha nuôi cô sắp bán cô đi rồi, cô bé ngốc nghếch này còn không biết chạy trốn.
Lúc Bách Nguyệt rời đi, thôn trưởng đang ngồi hút thuốc lào dưới gốc cây hòe cổ thụ ở đầu thôn, ông ấy rít một hơi rồi thở ra, khói thuốc bay lượn lờ xung quanh người, tay trái chống đầu, tay phải rũ xuống tẩu thuốc. Rít một điếu thở một hơi dài, không được mấy hơi, tay trái tay phải luân phiên đốt thuốc.
Ông ấy nhìn thấy Bách Nguyệt lại đây, vẻ mặt của ông ấy càng tối xuống.
Bọn họ cảm thấy Bách Nguyệt là một kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không phản kháng lại.
Sự thật cũng đúng như vậy.
Cô gái ngốc nghếch này nghe xong cũng chỉ thản nhiên ậm ừ một tiếng.
Chưa nói đồng ý, cũng chưa nói không đồng ý.
Trong lòng bọn họ lại nói thầm, trước đó Bách Nguyệt gặp mấy đối tượng xem mắt đều tỏ vẻ không hài lòng, còn nghĩ cách khiến người ta tức giận bỏ đi.
Tại sao hôm nay lại ngoan ngoãn thế nhỉ?
Lão Bách đâm ra lại lo lắng cô lại nảy ra ý đồ xấu gì đó.
Nhưng mà mẹ nuôi lại không cảm thấy như vậy.
Mẹ nuôi lén lút nói nhỏ bên tai chồng mình: “Con này nó bị thần kinh mà, sao nó hiểu được? Nói không chắc nó còn chẳng biết thế nào là lấy chồng đâu, lần trước nó không thích chắc chỉ là do không thích người lạ, bây giờ nó chưa thấy lão già kia, nên mới không phản kháng.”
“Đợi đến lúc đưa đến nhà người ta, gạo nấu thành cơm, để xem đồ ngốc này còn có thể làm gì được.”
Lão Bách nghe thấy có lý, thế là cũng không muốn nói nhiều với Bách Nguyệt.
Thậm chí khi Bách Nguyệt rời khỏi còn gật đầu hỏi thêm một câu: “Vậy lúc nào thì con gả đi ạ?”
Nhìn dáng vẻ như rất mong chờ, khiến cho cha nuôi lại càng vui mừng hơn.
“Ngày mai đã phải thu dọn đồ đạc rồi ạ?” Cô sợ xảy ra gì đó ngoài ý muốn, vẫn hỏi lại một câu.
Cha nuôi mỉm cười trả lời: “Sao nhanh vậy được.”
Mặc dù giá tiền đã bàn bạc xong, nhưng mà ông ta còn tính toán muốn đòi thêm lão già độc thân kia một chút nữa.
Cho nên chuyện này còn phải từ từ.
“Ít nhất cũng còn nửa tháng nữa.”
Bách Nguyệt nhớ đến đoạn nói chuyện của cha mẹ nuôi, cười ha hả, nếu như vậy thì tốt.
Chỉ cần cho mình thời gian lo liệu mọi chuyện, vậy thì cuộc sống sau này vẫn còn hy vọng.
Qua một đêm, mọi người đều ngủ say, chỉ có mình Hạ Nghị là không ngủ được.
Anh là một thanh niên cũng cảm thấy chuyện này quá đáng!
Đang yên đang lành một cô gái trẻ tuổi phải gả cho một ông già hơn năm mươi tuổi.
Đám người đó thật là vô lương tâm!
Quan trọng nhất là Bách Nguyệt vẫn luôn sống mơ mơ màng màng.
Anh lăn qua lộn lại mãi không chợp mắt.
Trong đầu tất cả đều hiện lên dáng vẻ ngoan ngoãn của cô lúc gọi anh là chồng.
Nỗi buồn phiền của Hạ Nghị, Bách Nguyệt không hề biết.
Trong chuyện này người chân chính vui vẻ nhất chính là Bách Nguyệt.
Kiếp trước cô chính là nhờ cơ hội lần này mà tìm đến thôn trưởng thuận lợi lấy được giấy chứng minh nhân dân.
Bách Nguyệt ngủ một giấc say đến sáng, sớm hôm sau chạy tới công trường làm xong việc của mình, sau đó còn không có quên đến thăm Hạ Nghị.
Hạ Nghị mỗi ngày đều nhận quà của cô, anh cũng cảm thấy cô gái này đối xử quá tốt với anh.
Ngay cả mẹ đẻ của anh cũng không nhiệt tình như vậy.
Thôn trưởng thôn Bách là người tốt, ngay từ đầu ông ấy đã không đồng ý chuyện lão Bách coi Bách Nguyệt như một món hàng bán cho hết người này đến người khác.
Nhưng đây là việc riêng của nhà người ta, một mình lão Bách dìu dắt cả một gia đình, nếu nuôi thêm Bách Nguyệt đúng là rất khó khăn.
Thôn trưởng nhìn thấy Bách Nguyệt lại đây, còn tưởng rằng cô tới để nhờ mình cứu giúp.
Không ngờ rằng Bách Nguyệt lại chạy vọt đến trước mặt ông ấy, nghiêm túc nói: “Chú thôn trưởng, cháu muốn một tờ giấy chứng minh nhân dân.”
Bình thường đều là những thanh niên nam nữ chuẩn bị kết hôn mới có thể tách khỏi hộ khẩu.
Bách Nguyệt là trường hợp đặc biệt, hộ tịch của cô khá phiền phức.
Bách Nguyệt thầm nghĩ hiện tại cũng không giống sau này có thể lên mạng tra hộ khẩu, nếu chính mình phải rời khỏi đây, tốt nhất vẫn là tìm thôn trưởng viết một giấy xác nhận dân sự hoặc là giấy tờ chứng minh thân phân.
Ngày thường thôn trưởng sẽ không viết giấy cho cô, dù sao cô một kẻ ngốc cần gì phải rời đi.
Nhưng bây giờ cha nuôi cô sắp bán cô đi rồi, cô bé ngốc nghếch này còn không biết chạy trốn.
Lúc Bách Nguyệt rời đi, thôn trưởng đang ngồi hút thuốc lào dưới gốc cây hòe cổ thụ ở đầu thôn, ông ấy rít một hơi rồi thở ra, khói thuốc bay lượn lờ xung quanh người, tay trái chống đầu, tay phải rũ xuống tẩu thuốc. Rít một điếu thở một hơi dài, không được mấy hơi, tay trái tay phải luân phiên đốt thuốc.
Ông ấy nhìn thấy Bách Nguyệt lại đây, vẻ mặt của ông ấy càng tối xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.