[Thập Niên 70] Gả Cho Người Chồng Thô Kệch Sau, Cô Không Thể Giấu Nổi Thể Chất Sinh Đôi
Chương 14: Đều Tại Anh (1)
Ngọc Nhi
06/11/2024
Diệp Hiểu Hà trên mặt in rõ dấu bàn tay, nhưng dù vậy, Tạ Triết Lễ cũng không có ý định nghe cô ta giải thích. Anh quay đầu nhìn về phía Tần Mộc Lam.
Tần Mộc Lam thấy Tạ Triết Lễ căn bản không nghe lời giải thích của Diệp Hiểu Hà, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười. Người đàn ông này thật sự rất có lý trí, không dễ dàng tin vào những lời của người khác.
" Là Diệp Hiểu Hà muốn đánh em, em đương nhiên không thể đứng yên cho cô ta đánh. Em chỉ né tránh, nhưng không may lại đánh trúng cô ta một cái tát. Cuối cùng cô ta tức giận, liền gọi Phùng Chí Minh đến giáo huấn em, " cô nói rõ.
Tần Mộc Lam kể lại toàn bộ sự việc, cuối cùng lén nhìn Tạ Triết Lễ một cái.
Tạ Triết Lễ nghe xong, ánh mắt anh càng trở nên lạnh lùng khi nhìn về phía Diệp Hiểu Hà và Phùng Chí Minh.
" Các người hôm nay là cố ý đến gây phiền phức cho Mộc Lam à? "
" Không... Không phải... " Diệp Hiểu Hà phản xạ theo bản năng mà phủ nhận.
Chỉ đến lúc này, cô ta mới nhận ra Tạ Triết Lễ vẫn luôn đứng về phía Tần Mộc Lam. Điều này khiến cô ta cảm thấy không thể chấp nhận được.
" Đồng chí Tạ, dù sao cũng là Tần Mộc Lam đánh em trước, sao anh có thể bao che cho cô ấy như vậy? "
" Hừ... Các người quả thật còn có lý. "
Tần Mộc Lam tức giận trừng mắt nhìn Diệp Hiểu Hà, cảm thấy cái tát vừa rồi đánh chưa đủ, cô nên tát cho cô ta thêm một cái nữa.
Tạ Triết Lễ đã biết rõ sự tình, nên tự nhiên không nghĩ Tần Mộc Lam sai.
Anh lạnh lùng nhìn Diệp Hiểu Hà và Phùng Chí Minh, nói: " Lăn đi! "
" Đồng chí Tạ, anh... "
Diệp Hiểu Hà nhìn thấy Tạ Triết Lễ như vậy, lòng tự trọng của cô ta sụt giảm, không biết liệu mình có thật sự không còn cơ hội nào nữa hay không.
Lúc này, Phùng Chí Minh đã đứng dậy. Thấy Tạ Triết Lễ mặt mày khó chịu, anh ta nhanh chóng lôi kéo Diệp Hiểu Hà bỏ chạy.
" Chờ đã… "
Diệp Hiểu Hà còn muốn nói gì đó, nhưng Phùng Chí Minh chạy rất nhanh, kéo cô ta đi mất.
Nhìn hai người bỏ đi, Tần Mộc Lam chuẩn bị xách sọt về nhà.
Tạ Triết Lễ đi trước một bước, cầm lấy sọt của cô, rồi sách lên vai mình.
Tần Mộc Lam thấy vậy, cũng thu tay lại. Nhưng nghĩ đến những chuyện đã xảy ra hôm nay, cô không khỏi trừng mắt nhìn Tạ Triết Lễ một cái, nói:
" Chuyện này đều tại anh, Diệp Hiểu Hà chính là vì thích anh, nên mới suốt ngày tìm em phiền phức. "
Tạ Triết Lễ nghe vậy chỉ im lặng, thấp giọng nói: " Là anh sai, lẽ ra chuyện này anh nên xử lý sớm hơn. "
Tần Mộc Lam thấy Tạ Triết Lễ nhận sai và có thái độ tốt đẹp, lại còn kịp thời cứu mình, nên không khỏi gật đầu nói:
" Vậy thì tốt, hy vọng sau này em sẽ không gặp phải chuyện như vậy nữa. "
Tần Mộc Lam thấy Tạ Triết Lễ căn bản không nghe lời giải thích của Diệp Hiểu Hà, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười. Người đàn ông này thật sự rất có lý trí, không dễ dàng tin vào những lời của người khác.
" Là Diệp Hiểu Hà muốn đánh em, em đương nhiên không thể đứng yên cho cô ta đánh. Em chỉ né tránh, nhưng không may lại đánh trúng cô ta một cái tát. Cuối cùng cô ta tức giận, liền gọi Phùng Chí Minh đến giáo huấn em, " cô nói rõ.
Tần Mộc Lam kể lại toàn bộ sự việc, cuối cùng lén nhìn Tạ Triết Lễ một cái.
Tạ Triết Lễ nghe xong, ánh mắt anh càng trở nên lạnh lùng khi nhìn về phía Diệp Hiểu Hà và Phùng Chí Minh.
" Các người hôm nay là cố ý đến gây phiền phức cho Mộc Lam à? "
" Không... Không phải... " Diệp Hiểu Hà phản xạ theo bản năng mà phủ nhận.
Chỉ đến lúc này, cô ta mới nhận ra Tạ Triết Lễ vẫn luôn đứng về phía Tần Mộc Lam. Điều này khiến cô ta cảm thấy không thể chấp nhận được.
" Đồng chí Tạ, dù sao cũng là Tần Mộc Lam đánh em trước, sao anh có thể bao che cho cô ấy như vậy? "
" Hừ... Các người quả thật còn có lý. "
Tần Mộc Lam tức giận trừng mắt nhìn Diệp Hiểu Hà, cảm thấy cái tát vừa rồi đánh chưa đủ, cô nên tát cho cô ta thêm một cái nữa.
Tạ Triết Lễ đã biết rõ sự tình, nên tự nhiên không nghĩ Tần Mộc Lam sai.
Anh lạnh lùng nhìn Diệp Hiểu Hà và Phùng Chí Minh, nói: " Lăn đi! "
" Đồng chí Tạ, anh... "
Diệp Hiểu Hà nhìn thấy Tạ Triết Lễ như vậy, lòng tự trọng của cô ta sụt giảm, không biết liệu mình có thật sự không còn cơ hội nào nữa hay không.
Lúc này, Phùng Chí Minh đã đứng dậy. Thấy Tạ Triết Lễ mặt mày khó chịu, anh ta nhanh chóng lôi kéo Diệp Hiểu Hà bỏ chạy.
" Chờ đã… "
Diệp Hiểu Hà còn muốn nói gì đó, nhưng Phùng Chí Minh chạy rất nhanh, kéo cô ta đi mất.
Nhìn hai người bỏ đi, Tần Mộc Lam chuẩn bị xách sọt về nhà.
Tạ Triết Lễ đi trước một bước, cầm lấy sọt của cô, rồi sách lên vai mình.
Tần Mộc Lam thấy vậy, cũng thu tay lại. Nhưng nghĩ đến những chuyện đã xảy ra hôm nay, cô không khỏi trừng mắt nhìn Tạ Triết Lễ một cái, nói:
" Chuyện này đều tại anh, Diệp Hiểu Hà chính là vì thích anh, nên mới suốt ngày tìm em phiền phức. "
Tạ Triết Lễ nghe vậy chỉ im lặng, thấp giọng nói: " Là anh sai, lẽ ra chuyện này anh nên xử lý sớm hơn. "
Tần Mộc Lam thấy Tạ Triết Lễ nhận sai và có thái độ tốt đẹp, lại còn kịp thời cứu mình, nên không khỏi gật đầu nói:
" Vậy thì tốt, hy vọng sau này em sẽ không gặp phải chuyện như vậy nữa. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.