Thập Niên 70: Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Làm Quân Tẩu
Chương 47: Nhanh Đi Làm Việc Đi
Hữu Mạn
10/04/2024
Có lẽ là ngày hôm qua mới trọng sinh chưa lâu, ý thức của cô bị mình trẻ tuổi chủ đạo, cảm xúc không ổn định như người từng sống một đời, suy xét mọi chuyện phần lớn là xuất phát từ tình cảm.
Lúc này bình tĩnh lại cô càng thêm rõ ràng, cô không thể làm như không thấy hồng thủy đối với đại đội Thủy Kiều.
Ở trong giấc mơ kia, cho dù là đời đầu tiên hay đời thứ hai, trận hồng thủy này đều chết không ít người.
Trong đó còn có bạn bè là thanh niên trí thức vẫn luôn quan tâm cô.
Nghĩ tới đây cô vừa giúp thu dọn bát đũa, vừa lơ đãng nói với Cao Phương Hà.
“Phương Hà, ngày hôm qua chị đến huyện thành nghe được một tin, không biết có phải là thật hay không.”
“Tin gì thế?” Vừa nghe thấy những lời này, không chỉ Cao Phương Hà hăng hái, người Thẩm gia còn chưa ra cửa cũng dựng lỗ tai lên.
“Phía trên sắp bình chọn chiến sĩ thi đua, ngày mai sẽ phái người xuống nông thôn chụp ảnh điều tra, nghe nói chiến sĩ thi đua được chọn sẽ có cơ hội đến Bắc Kinh gặp chủ tịch.”
Những lời này vang lên, người trong sân đều hít sâu một hơi.
“Chị Nhiễm… Nhiễm Nhiễm! Chị nói thật sao?” Cao Phương Hà run run nói.
Gặp chủ tịch đấy!
Đó là chuyện quang tông diệu tổ!
Trước đây không phải là chưa từng có!
“Chị cũng là khi đi qua cửa chính phủ với Thẩm Hạ, nghe thấy có người bàn tán, nhưng mà bọn họ nói không to lắm, nên chị sợ mình nghe nhầm.”
Con người chính là kỳ lạ như thế, sẽ lựa chọn tin tưởng những lời mình nguyện ý tin tưởng.
Chiến sĩ thi đua!
Gặp chủ tịch!
Hai từ này lặp đi lặp lại quanh quẩn trong đầu mọi người, cũng thành công kích khởi nhiệt huyết trong lòng bọn họ!
Ngay cả cha Thẩm cũng không có biện pháp bình tĩnh, nhỡ đâu chuyện này là thật thì sao?
Lùi một vạn bước nói, cho dù không phải là thật, làm việc nhiều công điểm cao, đối với bọn họ cũng không có tổn thất gì.
“Vậy còn đợi gì nữa? Nhanh đi làm việc đi!”
Phan Thủy Phương càng sốt ruột, trực tiếp thúc giục nói.
Những người khác nghe thấy thế, cũng như tỉnh lại từ trong mơ, vội vội vàng vàng thu thập đồ đi làm việc.
“Mọi người khoan hãy đi!”
Nhìn bọn họ vội vã muốn ra cửa, Tô Nhiễm Nhiễm vội vàng mở miệng ngăn cản.
Nghe thấy thế mọi người như bị ấn nút tạm dừng, ánh mắt cùng nhìn về phía cô.
Giống như đang đợi tin tức có lợi gì đó đối với bọn họ.
Tô Nhiễm Nhiễm: …
“Còn chưa tới thời gian thu hoạch, hiện giờ không có việc gì làm, chúng ta lại liều mạng cũng vô dụng!”
Vừa nghe thấy những lời này, mọi người lập tức ủ rũ như cà tím phơi sương.
Nhưng còn không phải sao?
Danh hiệu chiến sĩ thi đua ít nhất phải có rất nhiều việc thể hiện tài năng mới có thể thể hiện ra chiến sĩ thi đua?
Khi nào có nhiều công việc nhất?
Chắc chắn là khi bận rộn trồng trọt!
Nhưng đại đội trưởng đều nói, phải hơn bảy ngày sau mới thu hoạch.
Tuy hiện giờ lúa cũng đã chín, nhưng bảy ngày sau mới là thời gian tốt nhất để thu hoạch.
Về chuyện lương thực từ trước tới nay đều là chuyện lớn, đâu có khả năng có thể tùy ý sửa?
Nhưng nghĩ tới chiến sĩ thi đua có thể gặp chủ tịch, bọn họ lại lòng tràn ngập không cam lòng.
Chẳng lẽ không thể thu hoạch trước sao?
Đó là gặp chủ tịch đấy!
Là chuyện có thể lên báo, quang tông diệu tổ!
“Không được, con đi tìm đại đội trưởng nói một lát.”
Thẩm Dược tính tính xúc động, trực tiếp đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng còn chưa chạm vào cửa đã bị Thẩm Quốc Diệu gọi lại.
“Con trở về ngay, lỗ mãng hấp tấp như vậy còn ra thể thống gì?”
Lúc này bình tĩnh lại cô càng thêm rõ ràng, cô không thể làm như không thấy hồng thủy đối với đại đội Thủy Kiều.
Ở trong giấc mơ kia, cho dù là đời đầu tiên hay đời thứ hai, trận hồng thủy này đều chết không ít người.
Trong đó còn có bạn bè là thanh niên trí thức vẫn luôn quan tâm cô.
Nghĩ tới đây cô vừa giúp thu dọn bát đũa, vừa lơ đãng nói với Cao Phương Hà.
“Phương Hà, ngày hôm qua chị đến huyện thành nghe được một tin, không biết có phải là thật hay không.”
“Tin gì thế?” Vừa nghe thấy những lời này, không chỉ Cao Phương Hà hăng hái, người Thẩm gia còn chưa ra cửa cũng dựng lỗ tai lên.
“Phía trên sắp bình chọn chiến sĩ thi đua, ngày mai sẽ phái người xuống nông thôn chụp ảnh điều tra, nghe nói chiến sĩ thi đua được chọn sẽ có cơ hội đến Bắc Kinh gặp chủ tịch.”
Những lời này vang lên, người trong sân đều hít sâu một hơi.
“Chị Nhiễm… Nhiễm Nhiễm! Chị nói thật sao?” Cao Phương Hà run run nói.
Gặp chủ tịch đấy!
Đó là chuyện quang tông diệu tổ!
Trước đây không phải là chưa từng có!
“Chị cũng là khi đi qua cửa chính phủ với Thẩm Hạ, nghe thấy có người bàn tán, nhưng mà bọn họ nói không to lắm, nên chị sợ mình nghe nhầm.”
Con người chính là kỳ lạ như thế, sẽ lựa chọn tin tưởng những lời mình nguyện ý tin tưởng.
Chiến sĩ thi đua!
Gặp chủ tịch!
Hai từ này lặp đi lặp lại quanh quẩn trong đầu mọi người, cũng thành công kích khởi nhiệt huyết trong lòng bọn họ!
Ngay cả cha Thẩm cũng không có biện pháp bình tĩnh, nhỡ đâu chuyện này là thật thì sao?
Lùi một vạn bước nói, cho dù không phải là thật, làm việc nhiều công điểm cao, đối với bọn họ cũng không có tổn thất gì.
“Vậy còn đợi gì nữa? Nhanh đi làm việc đi!”
Phan Thủy Phương càng sốt ruột, trực tiếp thúc giục nói.
Những người khác nghe thấy thế, cũng như tỉnh lại từ trong mơ, vội vội vàng vàng thu thập đồ đi làm việc.
“Mọi người khoan hãy đi!”
Nhìn bọn họ vội vã muốn ra cửa, Tô Nhiễm Nhiễm vội vàng mở miệng ngăn cản.
Nghe thấy thế mọi người như bị ấn nút tạm dừng, ánh mắt cùng nhìn về phía cô.
Giống như đang đợi tin tức có lợi gì đó đối với bọn họ.
Tô Nhiễm Nhiễm: …
“Còn chưa tới thời gian thu hoạch, hiện giờ không có việc gì làm, chúng ta lại liều mạng cũng vô dụng!”
Vừa nghe thấy những lời này, mọi người lập tức ủ rũ như cà tím phơi sương.
Nhưng còn không phải sao?
Danh hiệu chiến sĩ thi đua ít nhất phải có rất nhiều việc thể hiện tài năng mới có thể thể hiện ra chiến sĩ thi đua?
Khi nào có nhiều công việc nhất?
Chắc chắn là khi bận rộn trồng trọt!
Nhưng đại đội trưởng đều nói, phải hơn bảy ngày sau mới thu hoạch.
Tuy hiện giờ lúa cũng đã chín, nhưng bảy ngày sau mới là thời gian tốt nhất để thu hoạch.
Về chuyện lương thực từ trước tới nay đều là chuyện lớn, đâu có khả năng có thể tùy ý sửa?
Nhưng nghĩ tới chiến sĩ thi đua có thể gặp chủ tịch, bọn họ lại lòng tràn ngập không cam lòng.
Chẳng lẽ không thể thu hoạch trước sao?
Đó là gặp chủ tịch đấy!
Là chuyện có thể lên báo, quang tông diệu tổ!
“Không được, con đi tìm đại đội trưởng nói một lát.”
Thẩm Dược tính tính xúc động, trực tiếp đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng còn chưa chạm vào cửa đã bị Thẩm Quốc Diệu gọi lại.
“Con trở về ngay, lỗ mãng hấp tấp như vậy còn ra thể thống gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.