[Thập Niên 70] Mẹ Ruột Xinh Đẹp
Chương 36: Con Rể Tiêu Chuẩn (2)
Hỏa Chiết Tử
12/09/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dù sao bị mỗi câu con gái nói làm cho không thể phản bác, ngay cả điều không thoải mái trong đầu kia, dường như cũng dần dần biến mất.
Nhưng mà nghe được con gái nói con rể chủ động đưa tiền lương, người làm cha như ông nghe thấy còn rất vui mừng, nói trắng ra, giá trị của con gái trong lòng Lục Trường Chinh rất quan trọng.
Nghĩ đến đây, Lưu Vĩnh Niên lại nhớ ra một chuyện khác, ông nhìn con gái nghiêm túc hỏi: “Mẹ con nói với ba, con kết hôn muốn đưa Bác Văn đi cùng?”
“Vâng ạ.” Lưu Mỹ Vân gật đầu, những lời này đã nói với Chu Tuệ Như, giờ lại nói lại với ba lần nữa, nói xong không khỏi thấp thỏm đợi ba trả lời.
Ba Lưu trầm mặc một lúc lâu, khi Lưu Mỹ Vân nghĩ rằng cần cố sức làm công tác tư tưởng thì nghe được ba Lưu bất ngờ mở lời: “Chuyện này, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống của con và Lục Trường Chinh, thì ba đồng ý, phía mẹ con cũng như vậy.”
Lưu Mỹ Vân sững người trong giây lát, không ngờ rằng sự việc sẽ tiến triển thuận lợi như này. Vốn dĩ đang nghĩ, bản thân còn phải làm công tác tư tưởng thêm mấy ngày, như này tốt quá rồi, không cần phí lời nữa.
Giống như nhìn ra nghi hoặc trên mặt của Lưu Mỹ Vân, Lưu Vĩnh Niên cười giải thích với cô: "Khi nấu cơm Lục Trường Chinh chủ động nhắc đến chuyện này với ba, thằng bé nói hết tết phải chuyển đến trụ sở mới. Trên đảo bên cạnh tỉnh Liêu đang xây một ngôi trường, có lẽ tiểu học đến cấp ba đều sẽ có, có lẽ sẽ thiếu giáo viên, nhưng học đến cấp ba thì không vấn đề.”
Có thể để con trai ở trong một môi trường an toàn, khỏe mạnh lớn lên, học tập tri thức, Lưu Vĩnh Niên làm cha sao có thể không động lòng, nhưng ông cũng không phải người bất công, sắp xếp như này chắc chắn không công bằng với con gái.
Nếu như Lưu Mỹ Vân nhắc đến, phản ứng của ông và vợ không khác nhau lắm, nhưng nếu như đổi lại là con rể chủ động nói chuyện này, hơn nữa có thể nhìn ra, Lục Trường Chinh thật lòng đối tốt với con gái, muốn giúp nhà bọn họ, lúc này Lưu Vĩnh Niên mới thoải mái.
Việc Lục Trường Chinh phải chuyển đến bộ đội mới làm doanh trưởng, lúc xuống xe lửa lửa mới nói cho cô. Báo cáo kết hôn và lệnh điều chuyển còn đưa xuống cùng lúc. Sau khi bọn họ kết hôn, mình phải đến nơi tùy quân, không phải quân khu tỉnh Du, mà là một hòn đảo ở bên cạnh tỉnh Liêu. Đi vào phải ngồi thuyền, điều kiện và cơ sở, không thể so sánh với quân khu tỉnh Du.
Khi Lục Trường Chinh nói với cô còn rất chột dạ, dù sao thì khi bọn họ xem mắt, Lưu Mỹ Vân cũng nghĩ sau này tùy quân cũng là ở quân khu tỉnh Du.
Nhưng Lục Trường Chinh không biết sau khi nghe được không cần về quân khu tỉnh Du nữa, trong lòng Lưu Mỹ Vân nhẹ nhõm hơn không ít.
Dù sao thì khả năng thanh mai trúc mã của Tần Tiểu Nguyệt vẫn đang ở quân khu tỉnh Du, cô nhỡ đâu khi đến, cho dù đã kết hôn với Lục Trường Chinh thì cũng không vứt nổi nghiệt duyên này.
Hiện tại tốt rồi, vứt vô cùng xa.
Điều kiện khổ chút cô cũng không sao cả, chỉ cần ít phiền phức là được.
“Ba, ba với mẹ đồng ý là được. Vẫn là câu nói kia Bác Văn là em trai ruột của con, chỉ cần có con ở đây thì sẽ không để người khác bắt nạt nó.”
“Con cũng không thể bị bắt nạt.” Lưu Vĩnh Niên nhìn con gái bỗng nhiên trưởng thành, trong lòng vừa vui mừng vừa khó chịu.
Khó chịu là con gái sắp gả cho người ta rồi.
Sáng hôm sau, Lục Trường Chinh đi xe ba gác đúng giờ đến cửa.
Lưu Bác Văn buổi sáng vừa tỉnh dậy nghe chị gái nói có bánh bao ăn, sớm đã đợi ở cửa. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhưng cậu bé cũng không muốn rời đi, bám lấy khung cửa ngóng đợi, chắc đang chờ người.
Dù sao bị mỗi câu con gái nói làm cho không thể phản bác, ngay cả điều không thoải mái trong đầu kia, dường như cũng dần dần biến mất.
Nhưng mà nghe được con gái nói con rể chủ động đưa tiền lương, người làm cha như ông nghe thấy còn rất vui mừng, nói trắng ra, giá trị của con gái trong lòng Lục Trường Chinh rất quan trọng.
Nghĩ đến đây, Lưu Vĩnh Niên lại nhớ ra một chuyện khác, ông nhìn con gái nghiêm túc hỏi: “Mẹ con nói với ba, con kết hôn muốn đưa Bác Văn đi cùng?”
“Vâng ạ.” Lưu Mỹ Vân gật đầu, những lời này đã nói với Chu Tuệ Như, giờ lại nói lại với ba lần nữa, nói xong không khỏi thấp thỏm đợi ba trả lời.
Ba Lưu trầm mặc một lúc lâu, khi Lưu Mỹ Vân nghĩ rằng cần cố sức làm công tác tư tưởng thì nghe được ba Lưu bất ngờ mở lời: “Chuyện này, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống của con và Lục Trường Chinh, thì ba đồng ý, phía mẹ con cũng như vậy.”
Lưu Mỹ Vân sững người trong giây lát, không ngờ rằng sự việc sẽ tiến triển thuận lợi như này. Vốn dĩ đang nghĩ, bản thân còn phải làm công tác tư tưởng thêm mấy ngày, như này tốt quá rồi, không cần phí lời nữa.
Giống như nhìn ra nghi hoặc trên mặt của Lưu Mỹ Vân, Lưu Vĩnh Niên cười giải thích với cô: "Khi nấu cơm Lục Trường Chinh chủ động nhắc đến chuyện này với ba, thằng bé nói hết tết phải chuyển đến trụ sở mới. Trên đảo bên cạnh tỉnh Liêu đang xây một ngôi trường, có lẽ tiểu học đến cấp ba đều sẽ có, có lẽ sẽ thiếu giáo viên, nhưng học đến cấp ba thì không vấn đề.”
Có thể để con trai ở trong một môi trường an toàn, khỏe mạnh lớn lên, học tập tri thức, Lưu Vĩnh Niên làm cha sao có thể không động lòng, nhưng ông cũng không phải người bất công, sắp xếp như này chắc chắn không công bằng với con gái.
Nếu như Lưu Mỹ Vân nhắc đến, phản ứng của ông và vợ không khác nhau lắm, nhưng nếu như đổi lại là con rể chủ động nói chuyện này, hơn nữa có thể nhìn ra, Lục Trường Chinh thật lòng đối tốt với con gái, muốn giúp nhà bọn họ, lúc này Lưu Vĩnh Niên mới thoải mái.
Việc Lục Trường Chinh phải chuyển đến bộ đội mới làm doanh trưởng, lúc xuống xe lửa lửa mới nói cho cô. Báo cáo kết hôn và lệnh điều chuyển còn đưa xuống cùng lúc. Sau khi bọn họ kết hôn, mình phải đến nơi tùy quân, không phải quân khu tỉnh Du, mà là một hòn đảo ở bên cạnh tỉnh Liêu. Đi vào phải ngồi thuyền, điều kiện và cơ sở, không thể so sánh với quân khu tỉnh Du.
Khi Lục Trường Chinh nói với cô còn rất chột dạ, dù sao thì khi bọn họ xem mắt, Lưu Mỹ Vân cũng nghĩ sau này tùy quân cũng là ở quân khu tỉnh Du.
Nhưng Lục Trường Chinh không biết sau khi nghe được không cần về quân khu tỉnh Du nữa, trong lòng Lưu Mỹ Vân nhẹ nhõm hơn không ít.
Dù sao thì khả năng thanh mai trúc mã của Tần Tiểu Nguyệt vẫn đang ở quân khu tỉnh Du, cô nhỡ đâu khi đến, cho dù đã kết hôn với Lục Trường Chinh thì cũng không vứt nổi nghiệt duyên này.
Hiện tại tốt rồi, vứt vô cùng xa.
Điều kiện khổ chút cô cũng không sao cả, chỉ cần ít phiền phức là được.
“Ba, ba với mẹ đồng ý là được. Vẫn là câu nói kia Bác Văn là em trai ruột của con, chỉ cần có con ở đây thì sẽ không để người khác bắt nạt nó.”
“Con cũng không thể bị bắt nạt.” Lưu Vĩnh Niên nhìn con gái bỗng nhiên trưởng thành, trong lòng vừa vui mừng vừa khó chịu.
Khó chịu là con gái sắp gả cho người ta rồi.
Sáng hôm sau, Lục Trường Chinh đi xe ba gác đúng giờ đến cửa.
Lưu Bác Văn buổi sáng vừa tỉnh dậy nghe chị gái nói có bánh bao ăn, sớm đã đợi ở cửa. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nhưng cậu bé cũng không muốn rời đi, bám lấy khung cửa ngóng đợi, chắc đang chờ người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.