[Thập Niên 70] Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con
Chương 37: Quần Áo 3
Hàn Đông
01/04/2024
Vừa bận rộn một xíu đã trôi qua nửa tiếng, Ôn Noãn mệt đến mức đổ mồ hôi đầy người.
Vì vừa bị chớ ra nên đứa bé đã thấm mệt, cô không kịp tắm lại nên chỉ thay quần áo rồi dỗ đứa bé ngủ.
Triệu Ngũ Châu không có chỗ ngủ, bà ta cũng không muốn ngủ trên chiếc giường ghép hai ván trong phòng khách mà Cố Thanh Hàn thường ngủ vì lúc trước bà ta ngủ trưa trên đó đã từng bị lăn xuống đất.
Triệu Ngũ Châu bèn nói với Ôn Noãn: “Đêm nay tôi đành phải ngủ chung với cô và đứa bé vậy.”
“Dù sao đợi đến khi Thanh Tùng cưới vợ thì tôi cũng sẽ ở chung phòng với cô.”
Ôn Noãn đành đồng ý.
Chỉ là sau khi Ôn Noãn nghe thấy tiếng ngáy vang trời của Triệu Ngũ Châu thì cảm thấy việc ngủ cùng Cố Thanh Hàn cũng không phải là chuyện khó tiếp thu lắm.
Nhớ đến việc Triệu Ngũ Châu nói khi Cố Thanh Tùng kết hôn thì sẽ ở chung phòng với cô, ý tưởng đi theo quân lại càng mãnh liệt hơn.
Cả đêm Ôn Noãn không ngủ ngon nên đã rời giường từ sớm.
Lúc Triệu Ngũ Châu với đứa bé vẫn đang ngủ thì cô nhẹ nhàng rời giường để sớm giặt bộ quần áo bị bẩn hôm qua của con.
Ôn Noãn vừa ra khỏi phòng thì ngửi thấy mùi thơm bay ra từ trong bếp khiến người ta rất muốn nếm thử.
Trong nhà họ chỉ có mấy người thôi, nhất định là Cố Thanh Hàn đang nấu cơm trong bếp.
Nhưng khi cô bước vào trong thì chẳng thấy ai mà chỉ thấy một chiếc nồi đang bốc khói trên bếp.
Ôn Noãn đoán chắc giờ này anh đang chạy bộ buổi sáng, vì sinh hoạt trong quân ngũ nhiều năm nên anh vẫn giữ thói quen này.
Đầu tiên, Ôn Noãn mang theo dụng cụ vệ sinh cá nhân đi vào phòng tắm rồi tắm qua, sau khi tắm xong, cô thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều.
Nhưng vì tối qua ngủ không ngon nên vẫn không kìm được mà ngáp hai cái.
Đúng lúc Ôn Noãn định đi giặt quần áo cho con thì phát hiện không thấy chiếc chậu tráng men cô đặt trong phòng tắm lúc tối qua đâu cả.
Rõ ràng hôm qua lúc cô tắm cho con xong thì đã ngâm trong chậu rồi mà, giờ đâu rồi?
Ôn Noãn bước ra khỏi phòng tắm đi tìm khắp nơi, cuối cùng cũng thấy chiếc chậu ở ngoài nhà.
Ôn Noãn vừa bước khỏi cửa thì thấy trong sân có bóng người cao lớn đang ngồi cạnh giếng nước, bên cạnh là chiếc chậu quen thuộc, trong đó còn có quần áo của cô và con, cô vừa nhìn đã nhận ra ngay đây là cái chậu cô đặc biệt dùng riêng cho đứa nhỏ.
Bình thường Ôn Noãn không dùng nó mà chỉ dùng để giặt đồ của đứa bé.
Vì đứa bé mới được vài tháng nên cô đã chuẩn bị sẵn một bộ để bé dùng riêng, dù cô không có chậu rửa cũng sẽ không dùng chậu của con.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vì vừa bị chớ ra nên đứa bé đã thấm mệt, cô không kịp tắm lại nên chỉ thay quần áo rồi dỗ đứa bé ngủ.
Triệu Ngũ Châu không có chỗ ngủ, bà ta cũng không muốn ngủ trên chiếc giường ghép hai ván trong phòng khách mà Cố Thanh Hàn thường ngủ vì lúc trước bà ta ngủ trưa trên đó đã từng bị lăn xuống đất.
Triệu Ngũ Châu bèn nói với Ôn Noãn: “Đêm nay tôi đành phải ngủ chung với cô và đứa bé vậy.”
“Dù sao đợi đến khi Thanh Tùng cưới vợ thì tôi cũng sẽ ở chung phòng với cô.”
Ôn Noãn đành đồng ý.
Chỉ là sau khi Ôn Noãn nghe thấy tiếng ngáy vang trời của Triệu Ngũ Châu thì cảm thấy việc ngủ cùng Cố Thanh Hàn cũng không phải là chuyện khó tiếp thu lắm.
Nhớ đến việc Triệu Ngũ Châu nói khi Cố Thanh Tùng kết hôn thì sẽ ở chung phòng với cô, ý tưởng đi theo quân lại càng mãnh liệt hơn.
Cả đêm Ôn Noãn không ngủ ngon nên đã rời giường từ sớm.
Lúc Triệu Ngũ Châu với đứa bé vẫn đang ngủ thì cô nhẹ nhàng rời giường để sớm giặt bộ quần áo bị bẩn hôm qua của con.
Ôn Noãn vừa ra khỏi phòng thì ngửi thấy mùi thơm bay ra từ trong bếp khiến người ta rất muốn nếm thử.
Trong nhà họ chỉ có mấy người thôi, nhất định là Cố Thanh Hàn đang nấu cơm trong bếp.
Nhưng khi cô bước vào trong thì chẳng thấy ai mà chỉ thấy một chiếc nồi đang bốc khói trên bếp.
Ôn Noãn đoán chắc giờ này anh đang chạy bộ buổi sáng, vì sinh hoạt trong quân ngũ nhiều năm nên anh vẫn giữ thói quen này.
Đầu tiên, Ôn Noãn mang theo dụng cụ vệ sinh cá nhân đi vào phòng tắm rồi tắm qua, sau khi tắm xong, cô thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều.
Nhưng vì tối qua ngủ không ngon nên vẫn không kìm được mà ngáp hai cái.
Đúng lúc Ôn Noãn định đi giặt quần áo cho con thì phát hiện không thấy chiếc chậu tráng men cô đặt trong phòng tắm lúc tối qua đâu cả.
Rõ ràng hôm qua lúc cô tắm cho con xong thì đã ngâm trong chậu rồi mà, giờ đâu rồi?
Ôn Noãn bước ra khỏi phòng tắm đi tìm khắp nơi, cuối cùng cũng thấy chiếc chậu ở ngoài nhà.
Ôn Noãn vừa bước khỏi cửa thì thấy trong sân có bóng người cao lớn đang ngồi cạnh giếng nước, bên cạnh là chiếc chậu quen thuộc, trong đó còn có quần áo của cô và con, cô vừa nhìn đã nhận ra ngay đây là cái chậu cô đặc biệt dùng riêng cho đứa nhỏ.
Bình thường Ôn Noãn không dùng nó mà chỉ dùng để giặt đồ của đứa bé.
Vì đứa bé mới được vài tháng nên cô đã chuẩn bị sẵn một bộ để bé dùng riêng, dù cô không có chậu rửa cũng sẽ không dùng chậu của con.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.