[Thập Niên 70] Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con
Chương 38: Quần Áo 4
Hàn Đông
01/04/2024
Nhưng Triệu Ngũ Châu với Cố Thanh Tùng đều không để ý, bình thường họ dùng chung một chiếc để làm mọi việc.
Cố Thanh Hàn không để ý đến cô, thân hình cao lớn đang quay lưng về phía cô, bộ quân phục ngắn tay trên người anh để lộ cánh tay hơi gầy nhưng săn chắc và làn da màu bánh mật. Cô có thể nhìn thấy những đường cơ rắn chắc, mạnh mẽ trên bờ vai rộng ãi của anh, có lẽ vì hàng năm đều huấn luyện nên hormone nam tính vừa khỏe khoắn vừa gợi cảm này rất mãnh liệt.
Là con người ở thế kỷ 21, Ôn Noãn không ít lần nhìn thấy “Nam Bồ Tát” ở trên mạng, thậm chí khi đi biển cô còn thấy nhiều cảnh tượng táo bạo hơn thế này.
Nhưng mà, rất khác biệt!
Trên người Cố Thanh Hàn luôn có một loại cảm giác làm người ta không nhịn được mà nhìn theo nên Ôn Noãn cứ thế ngây người nhìn anh không chớp mắt, trái tim lại không chịu khống chế nảy lên bùm bụp.
Không thể không nói rằng Cố Thanh Hàn rất hợp gu cô.
Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người thì có dáng người, còn biết làm việc nhà, giặt quần áo cho con, đặc biệt trong cái thời đại gia trưởng này thì người như vậy đã ít lại càng ít hơn.
Dù sao thì một tháng qua khi ở đây cô cũng chưa nhìn thấy người đàn ông nào như này cả.
Cố Thanh Hàn là người đầu tiên cô thấy.
Ôn Noãn lại càng kiên định hơn với ý tưởng đi theo quân hơn.
Nhìn một lát thì Ôn Noãn nhận ra mình là lạ, lúc cô chuẩn bị xoay người về phòng thì Cố Thanh Hàn đột nhiên quay mặt qua chỗ cô để lộ khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt trầm mặc mở to nhìn cô.
Một buổi sáng tháng 11 mù tối nhưng đôi mắt người kia lại hiện lên những ánh sáng nhỏ bé li ti.
Trên tay anh còn đang cầm bộ quần áo đang ướt sũng mà hôm qua cô thay ra cho con, trên đó còn có vụn bồ kết.
Giọng nói không nhẹ không nặng của Cố Thanh Hàn vang lên: “Cơm sáng ở trong nồi, nhân lúc con chưa tỉnh thì em đi ăn đi.”
Nói xong thì lại quay đầu đi tiếp tục quần áo.
Lúc đứa trẻ mới mấy tháng tuổi, việc ăn uống thật sự rất phiền toái, mỗi lần ăn cơm thì Ôn Noãn đều cố gắng ăn nhanh nhất có thể vì cô sợ con khóc quấy thì ăn uống không yên.
Ôn Noãn đáp “Dạ.” rồi chuẩn bị vào phòng bếp ăn cơm, nhưng nghĩ đến việc sau này sẽ sống cùng anh thì sẽ có rất nhiều việc cần làm cùng nhau, hơn nữa cô cũng cảm thấy anh là một người đàn ông rất có trách nhiệm.
Ôn Noãn xoay người, cô đứng ở cửa vừa nói vừa cười nhìn anh: “À thì, hôm nay con phải đi tiêm phòng, anh đi cùng đi.”
Cố Thanh Hàn nấu một nồi cơm với khoai lang đỏ, anh đun lại cá đã rán tối hôm qua.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cố Thanh Hàn không để ý đến cô, thân hình cao lớn đang quay lưng về phía cô, bộ quân phục ngắn tay trên người anh để lộ cánh tay hơi gầy nhưng săn chắc và làn da màu bánh mật. Cô có thể nhìn thấy những đường cơ rắn chắc, mạnh mẽ trên bờ vai rộng ãi của anh, có lẽ vì hàng năm đều huấn luyện nên hormone nam tính vừa khỏe khoắn vừa gợi cảm này rất mãnh liệt.
Là con người ở thế kỷ 21, Ôn Noãn không ít lần nhìn thấy “Nam Bồ Tát” ở trên mạng, thậm chí khi đi biển cô còn thấy nhiều cảnh tượng táo bạo hơn thế này.
Nhưng mà, rất khác biệt!
Trên người Cố Thanh Hàn luôn có một loại cảm giác làm người ta không nhịn được mà nhìn theo nên Ôn Noãn cứ thế ngây người nhìn anh không chớp mắt, trái tim lại không chịu khống chế nảy lên bùm bụp.
Không thể không nói rằng Cố Thanh Hàn rất hợp gu cô.
Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người thì có dáng người, còn biết làm việc nhà, giặt quần áo cho con, đặc biệt trong cái thời đại gia trưởng này thì người như vậy đã ít lại càng ít hơn.
Dù sao thì một tháng qua khi ở đây cô cũng chưa nhìn thấy người đàn ông nào như này cả.
Cố Thanh Hàn là người đầu tiên cô thấy.
Ôn Noãn lại càng kiên định hơn với ý tưởng đi theo quân hơn.
Nhìn một lát thì Ôn Noãn nhận ra mình là lạ, lúc cô chuẩn bị xoay người về phòng thì Cố Thanh Hàn đột nhiên quay mặt qua chỗ cô để lộ khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt trầm mặc mở to nhìn cô.
Một buổi sáng tháng 11 mù tối nhưng đôi mắt người kia lại hiện lên những ánh sáng nhỏ bé li ti.
Trên tay anh còn đang cầm bộ quần áo đang ướt sũng mà hôm qua cô thay ra cho con, trên đó còn có vụn bồ kết.
Giọng nói không nhẹ không nặng của Cố Thanh Hàn vang lên: “Cơm sáng ở trong nồi, nhân lúc con chưa tỉnh thì em đi ăn đi.”
Nói xong thì lại quay đầu đi tiếp tục quần áo.
Lúc đứa trẻ mới mấy tháng tuổi, việc ăn uống thật sự rất phiền toái, mỗi lần ăn cơm thì Ôn Noãn đều cố gắng ăn nhanh nhất có thể vì cô sợ con khóc quấy thì ăn uống không yên.
Ôn Noãn đáp “Dạ.” rồi chuẩn bị vào phòng bếp ăn cơm, nhưng nghĩ đến việc sau này sẽ sống cùng anh thì sẽ có rất nhiều việc cần làm cùng nhau, hơn nữa cô cũng cảm thấy anh là một người đàn ông rất có trách nhiệm.
Ôn Noãn xoay người, cô đứng ở cửa vừa nói vừa cười nhìn anh: “À thì, hôm nay con phải đi tiêm phòng, anh đi cùng đi.”
Cố Thanh Hàn nấu một nồi cơm với khoai lang đỏ, anh đun lại cá đã rán tối hôm qua.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.